Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe

Chương 107




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên chiếc phi thuyền bị cướp hơn hai mươi tư giờ trước, tộc Noelle đông đảo ngả nghiêng nằm rạp trên sàn tàu, sắc mặt họ nhìn rất khó coi, có một số người không chịu nổi mà té xỉu, bị người ném vào một góc, mấy giờ đồng hồ trôi qua, trông họ như thể đã hấp hối.

Nhưng tình huống của những người còn lại cũng chẳng tốt tẹo nào, ngọn đèn với công suất lớn cứ lặp đi lặp lại chiếu trên đỉnh đầu họ, tra tấn họ gần như sắp chết.

Vẫn là góc nhỏ không mấy ai chú ý, Mắt Kính dùng thân mình bảo vệ Điềm Điềm trong thời gian dài đã bắt đầu mất sức. Bởi vì ôm đầu gối bảo vệ mắt mà làn da sau cổ dưới ánh đèn nóng rát đã trở nên đỏ sạm. Vốn dĩ tộc Noelle sở hữu làm da trắng mềm như em bé sơ sinh, sau một hồi tra tấn, đã trở nên nứt nẻ, thậm chí còn có thể nhìn thấy tơ máu.

Đau quá.

Nhưng Mắt Kính lại không rên lấy một tiếng.

Cậu biết đôi mắt mình được chiếc kính bảo vệ nên không nghiêm trọng như mọi người, tính ra còn tốt hơn nhiều.

“Mắt Kính…” Điềm Điềm thều thào, ôm chặt lấy Mắt Kính, vất vả lắm mới nói được mấy từ.

Mắt Kính nghe vậy, bàn tay vỗ nhẹ sau lưng cô bé, ý muốn nói cô bé không được lên tiếng.

Động tác này Mắt Kính không biết mình đã làm bao nhiêu lần, vì vậy khi đưa tay vỗ lên lưng người khác, chính cậu đã bắt đầu có tâm lý bài xích hành động này.

……Cậu không thích tình cảnh bất lực như thế này một chút nào, nhưng cậu lại chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, không còn cách nào khác.

Đúng vậy, ngoại trừ thi thoảng vỗ vỗ lưng Điềm Điềm để cô bé không ngất xỉu, để cô bé có thể tỉnh táo hơn một chút, cái gì cậu cũng không thể làm.

Cậu không biết khi nào cuộc tra tấn này sẽ chấm dứt, cũng không biết bọn họ….còn có cơ hội đi ra ngoài nữa hay không.

“Tớ khó chịu….mk, tớ khó chịu quá…”Nhưng mà lúc này, không giống như những lần trước, mặc dù đã được Mắt Kính ngầm cảnh cáo, cô bé vẫn cứ vô thức nỉ non.

Đèn lại sắp mở, theo như kinh nghiệm Mắt Kính quan sát được, bên trong âm thanh càng lớn, tần suất phát sáng của đèn lại càng mạnh. Vì vậy khi Mắt Kính vẫn chưa kịp phản ứng, một số Noelle bị kích thích quá độ đã bắt đầu trở nên bất an, nôn nóng, thậm chí có người còn đẩy Điềm Điềm.

Điềm Điềm bị đẩy đến đổ ngả đổ nghiêng, thân thể không khỏe và cả tâm lý tủi thân giống như thủy triều đến, cô bé không thể nhịn được nước mắt rơi xuống, càng ngày càng nhiều.

“Đừng khóc….” Bởi vì thực sự rất mệt, mở miệng nói chuyện thôi cũng đã cảm giác cổ họng khô rát, giống như muốn phun ra lửa. Nghe giọng nói khàn khàn của mình, Mắt Kính cũng bị dọa đến giật mình, tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cũng không ngờ mình bị nặng đến như vậy.

“Tớ sợ, Mắt Kính, tớ sợ quá….”Điềm Điềm không còn cảm giác với môi trường xung quanh, cô bé vừa nói, cơ thể không khống chế được mà run lên từng cơn. Cùng lúc đó, hình như đã phát hiện bên này có tiếng ồn, ánh đèn trên đỉnh đầu vốn dĩ hãy còn bình thường, một giây sau bắt đầu tăng cường độ chiếu sáng. Lý trí đã ở bên bờ vực của tộc Noelle bởi biến