Tần Hà Vũ mơ màng bên trong phòng ngủ.
Cảm giác khô nóng vẫn cháy bừng bừng bên trong cơ thể.
Đột nhiên, anh ngửi được, mùi thơm kia đang nồng đậm lên.
Nó đem toàn thân Alpha căng cứng kìm lại bản năng.
Hiện tại, có lẽ kỳ phát tình của Chu Sinh đang lúc mãnh liệt nhất.
Đúng là ngu dốt khi mang cậu ta về mà. Tần Hà Vũ tức giận nghĩ.
Nhưng điều khiến anh ta không ngờ được nhất, cánh cửa phòng lúc này lại mở ra.
Vì thường ở nhà một mình, lại đinh ninh Chu Sinh bị cửa thư phòng ngăn cản, Tần Hà Vũ không hề khoá trái cửa.
Sau đó, anh như lâm vào đại địch, đem chăn che mũi, gườm gườm nhìn thân ảnh chỗ cửa ra vào.
Rõ ràng Omega lúc phát tình là thứ yếu ớt nhất, đến đi lại cũng không thể.
Nhưng Chu Sinh lại có vẻ không hề bị như vậy.
Nhiều khi, Tần Hà Vũ còn nghi ngờ, bản thân mới là người phát tình cơ đấy.
Thanh niên đứng ở cửa, rón rén bước chân lại gần giường, đôi mắt bên trong bóng tối không nhìn thấy rõ được.
Tần Hà Vũ bật đèn ngủ, sẵn sàng đánh người.
"Sao cậu qua đây được?"
"A, anh còn ngủ hả?" Chu Sinh biểu cảm không hề chột dạ, nhưng câu nói đã bán đứng cậu.
Tần Hà Vũ nhìn cậu như người thiểu năng, sau đó bước xuống giường, muốn đuổi người đi.
Nhưng mà sau đó, anh bị mùi hương của Omega làm cho nhũn chân.
Lúc chạm vào Chu Sinh còn suýt chút nữa muốn kéo cậu ta lên giường.
Chu Sinh đứng đó ngạo nghễ, cậu tự mình tiến lại gần giường.
Cậu có cảm giác, cậu càng phóng thích cái gọi là phormone của mình, thì miếng mồi ngon trước mắt cũng càng thêm thơm.
Phormone Alpha và Omega như lửa và gió, quấn lấy nhau bùng cháy dữ dội.
Tần Hà Vũ tự cắn bản thân đến chảy máu, lê chân ra ngoài cửa phòng, nhưng mà anh không trốn được.
Chu Sinh giống như người điếc không sợ súng vậy, cậu giơ ngón tay ra điều kiện.
"Có thể để tôi ngủ với anh không? Tôi thề không làm gì cả đâu."
Tần Hà Vũ bị lời này làm cho tức hộc máu.
Lại còn không làm gì cả? Cậu ta nghĩ tới định làm cái gì cơ? Vô liêm sỉ.
"Anh không thích sao? Vậy để tôi ôm một đêm thôi.
Hứa sẽ không cắn, cũng không sờ.
Cũng không liếm luôn."
Càng nói, phormone của Tần Hà Vũ càng dao động, không phải vì bị quyến rũ, mà bị chọc cho tức điên.
"Cút ra ngoài." Tần Hà Vũ không nhịn nữa, anh phóng thích hormone, hòng áp chế cấp bậc Chu Sinh.
Lại không nghĩ tới Chu Sinh chỉ bị giật mình một lát, sau đó phormone của anh thế nhưng bị phormone của cậu lấn át lại.
Phải biết, tuy cả Omega và Alpha đều có phormone và có thể điều khiển, nhưng chỉ có Alpha mới áp chế được Alpha, chưa ai từng thấy Omega áp chế ai bao giờ chứ đừng nói đến áp chế Alpha.
Chu Sinh phóng nhiều phormone thế, lại vẫn đứng vững, không hề giống như Omega tới kì phát tình.
Tần Hà Vũ bắt đầu hoài nghi cậu có phải Alpha đóng giả hay không.
Nhưng điều quan trọng nhất hiện tại cũng không còn trong tâm trí Tần Hà Vũ.
Alpha khi bị bản năng che mờ lý trí, sẽ là những con thú hoang.
Tần Hà Vũ lôi Chu Sinh lên giường, mãnh liệt ghì người xuống.
Chu Sinh bị đè cũng không hoảng loạn, trái lại, thấy phormone của Tần Hà Vũ đột nhiên bộc phát, toàn phòng đều là mùi thơm kích thích cậu ta.
"Anh muốn giao phối sao?" Nhìn động tác của Tần Hà Vũ, Chu Sinh bình tĩnh nói.
Lúc Tần Hà Vũ muốn kéo quần cậu xuống, Chu Sinh còn nhấc hông lên cho anh tiện "làm việc".
Chu Sinh nghĩ, còn không phải chỉ là giao phối thôi sao, nghe con người bảo, chỉ cần giao phối xong liền có thể trói buộc người khác.
Nếu như có thể trói buộc Tần Hà Vũ bên mình, làm thức ăn của riêng bản thân, Chu Sinh cảm thấy, mấy cái phẩm giá của con người, không đáng một xu.
Hai thân thể lăn lộn trên giường, ga với chăn bị đè đến nhàu nhĩ, cuộn thành một đống giống như giọng rên rỉ đang đặc quánh lại.
Alpha thân thể cao lớn không ngừng ra vào bên trong thân thể thanh niên gầy yếu, thậm chí còn đang quấn băng.
Tần Hà Vũ không biết hiện tại đang là mấy giờ, cũng không rõ là ngày nào rồi.
Cảm giác thân thể sáng khoái sau những lần phát tiết phần nào kéo lý trí anh về.
Nhưng chỉ một lát, sau đó lại là một cơn trầm mê bất tận trong dục vọng.
"Ưm, nhẹ chút." Chu Sinh khàn khàn nói, cổ họng cậu đều bị mài hỏng rồi.
"Đáng đời cậu." Tần Hà Vũ thúc mạnh một cái, gằn giọng nói.
Đôi mắt anh đỏ sậm, khí thế của Alpha vẫn không ngừng tràn ra, không biết là đang phô trương thanh thế, hay là đang trấn an người dưới thân.
Bọn họ lao vào nhau như hai con thú dữ, bắt đầu rong ruổi trên thân thể đối phương.
Trên dưới toàn thân Chu Sinh đều là vết cắn, nhìn từ đằng sau, cảnh tượng này lại càng rõ ràng.
Nổi bật nhất, chính là vết cắn ngay sau gáy.
Tròn vạnh, vẫn còn rướm máu, chứng tỏ sự tồn tại của bản thân..