Buổi thử vai diễn ra rất sôi nổi.
Tuy chỉ là vai thứ nhưng người tranh giành vẫn nhiều không đếm xuể.
Hoắc Thâm nhìn quanh một hồi, vai diễn này nếu diễn tốt có thể cho những người mới một con đường bằng phẳng hơn sau này.
Chẳng trách nhiều người ở đây như thế.
Bộ phim lần này lấy bối cảnh cổ trang thời còn chưa phân hoá, nam chính hứng nạn diệt tộc, quyết tâm phấn đấu trả mối thù máu.
Nữ chính là con của kẻ thù, phải lòng nam chính lúc đó đang lén trà trộn vào nội bộ tộc cô để phá hoại.
Motif quen thuộc nhưng không bao giờ cũ, nhiều người ưa chuộng.
Mà vai Chu Sinh nhắm tới là vai nam thứ yêu nữ chính say đắm, vốn phát hiện ra nam chính có vấn đề nên nhiều lần muốn tiêu diệt nhưng đều thất bại.
Sau trong cuộc đồ sát gia tộc của nam chính, vai nam thứ này bị tiêu diệt.
Đặc điểm khiến vai nam thứ này nổi bật chính là sự si tình dành cho nữ chính và tính cách kiêu ngạo của những người mạnh lại có quyền thế.
Nữ chính cũng không ghét bỏ gì anh ta, chỉ là vì...!nam thứ quá lùn, lại nhỏ tuổi hơn nữ chính, thành ra nhiều khi nữ chính chỉ coi là em trai.
Đây cũng là lý do Chu Sinh được Hoắc Thâm chọn cho kịch bản này.
Nữ chính Đổng Khiết Chi cao mét bảy lăm, nam chính cao mét chín, Chu Sinh chỉ cao mét sáu, hiển nhiên thấp hơn.
Tuổi đời của cậu cũng nhỏ hơn bọn họ, mặt non đến độ búng ra sữa.
Ngoại hình như này rất sát với nguyên tác.
Đạo diễn lúc nghe Hoắc Thâm đề nghị đã chấm Chu Sinh.
Được Tần Hà Vũ đỡ đầu, làm gì có chuyện diễn xuất không tốt được.
Nhưng mà bên đầu tư chính báo muốn cho người nhận vai nam thứ này.
Đạo diễn chỉ có thể tổ chức buổi thử vai, để tất cả tranh đấu công bằng.
Chu Sinh vì lý do lịch trình, được ưu tiên sắp xếp thử vai lên đầu.
Lúc cậu tiến vào, bên trong phòng có bốn người, ba nam một nữ.
Trong đó hai người trẻ tuổi, một người trung niên và một người lớn tuổi.
Có lẽ là nam nữ chính và đạo diễn cùng biên kịch.
Lúc biên kịch nhìn thấy Chu Sinh đã gật gù ưng ý, đạo diễn và nam nữ chính lại chẳng biểu hiện gì cả.
"Cậu đã đọc kịch bản chưa?" Đạo diễn lên tiếng hỏi.
"Rồi ạ." Bé ngoan Chu Sinh gật đầu.
"Với vai diễn này, cậu thấy nhân vật là người như nào?" Biên kịch cầm lên bút, hỏi một câu.
"Chảnh ạ." Thanh niên thật thà đáp.
Mọi người nghe xong từ này đều giật mình.
Biên kịch còn không kìm được bị chọc cười.
Anh ta từng nghe độc giả bình luận nhân vật này là kiêu căng, ngạo mạn, dã tâm, độc ác,...!Nhưng mà chưa từng nghĩ tới có người miêu tả nhân vật này bằng cái từ "chảnh".
"Vậy theo cậu, cảnh nào là chảnh nhất?" Biên kịch tích xuống một dấu trên tờ giấy.
"Lúc nam chính mới tới có chứng kiến được nữ đệ tử trong tộc vây quanh nam thứ tặng quà nhân Thất tịch.
Tuy bên ngoài nam thứ đều từ chối, nhưng bên trong nhất định là thích đến chết." Chu Sinh đưa ra phán đoán của bản thân.
Biên kịch nghe xong liền gật gù đầu, sau đó nhìn nam chính nữ chính, để hai người bọn họ hỏi câu hỏi của bản thân.
"Nếu cậu am hiểu như vậy thì diễn cảnh lúc nam thứ lần đầu nắm được sự mờ ám của nam chính, sau đó lên kế hoạch trừ khử đi."
Chu Sinh gật gật đầu, sau đó liền quay người lại, đưa lưng đối diện với một bàn bốn người.
Mọi người đều hoang mang, quay lưng lại thì nhìn thấy được cái gì?
Chỉ thấy Chu Sinh chầm chậm quay đầu, đôi mắt liếc thẳng tới chỗ nam chính nhìn chằm chằm.
Đồng tử thoáng hẹp lại cùng cái híp mắt, vẻ đa nghi như vậy, khiến người bị nhìn cảm tưởng như bị cái gì đó quét từ đầu đến chân.
Đạo diễn ngồi thẳng với hướng Chu Sinh nhìn, cũng thoáng giật mình, sau đó hoàn hồn, gật gù tán thưởng.
"Được rồi.
Phiền cậu trở về rồi chờ kết quả nhé." Nữ chính hô lên.
Chu Sinh lấy lại trạng thái rất nhanh, nghe thấy vậy liền cúi người chào, sau đó rời khỏi phòng thử vai.
Lúc cậu quay lưng đi, không hề đề ý những người trong phòng đều bàn tán sôi nổi về cảnh diễn vừa rồi.
Sau đó phía nam chính, nữ chính nhìn nhau, cùng tích xuống tờ giấy trước mắt bọn họ.
Chu Sinh tiến ra, Hoắc Thâm liền tóm lấy người hỏi xem có thông qua không.
Chu Sinh thành thật lắc đầu không biết, thuật lại toàn bộ sự việc.
Hoắc Thâm tự nhủ không kì vọng sẽ không thất vọng, liền tự mình an ủi cầu phúc.
Sau đó bọn họ rời đi để thực hiện lịch trình sẵn có.
Đến tối thì Hoắc Thâm gọi điện thông báo Chu Sinh đã nhận được vai diễn.
Tần Hà Vũ tất nhiên là rất vui, cũng rất tò mò.
"Lúc đó diễn, em nghĩ gì về cảnh diễn?"
"Hoắc Thâm bảo cứ nghĩ nam chính là người cướp đồ ăn của tôi là được." Chu Sinh thành thật đáp.
"Cảnh này, tôi nghi nam chính lấy đồ ăn của mình, nên tôi diễn theo đó."
Tần Hà Vũ lần đầu tiên cảm thấy bất lực với đầu óc của chồng nhỏ nhà mình.
Còn có Hoắc Thâm, này là chỉ bảo hay dạy hư Chu Sinh vậy?.