Mọi người nghe xong câu này, dù rằng nó đúng nhưng bọn họ vẫn thoáng hoang mang.
Có ai quan tâm rằng vấn đề đó đúng hay sai sao? Cộng đồng mạng đều chỉ trích nữ minh tinh kia, hoàn toàn quên mất trong vụ việc còn có người thứ hai.
"Chu Sinh cảm thấy như nào?" Sao Tinh tự biết bọn họ không phải người thích hợp để lên tiếng, liền nói.
Hoắc Thâm nhíu mày.
Nếu như hiện tại đang là phát sóng trực tiếp, Chu Sinh trả lời vấn đề này, dù rằng hợp ý cộng đồng mạng nhưng cũng làm phật lòng những cây đại thụ trong giới.
Sao Tinh này đang đùn đẩy cái hố lớn này vào Chu Sinh.
"Tạm dừng đi." Tần Hà Vũ lên tiếng.
"Vấn đề này nếu trả lời không khéo, sẽ không có lợi cho Chu Sinh, các cô cũng đừng hòng trốn.
Quay lại."
Trịnh San liếc tới Sao Tinh, lúc Sao Tinh hỏi ra câu kia, cô chỉ là thoáng nhận ra.
Đến khi Tần Hà Vũ lên tiếng mới toát mồ hôi.
Bọn họ hình như đã làm mếch lòng vị ảnh đế này rồi.
"Trả lời như nào?" Chu Sinh bị tạm ngừng ăn, có chút không vui.
"Em định trả lời như nào?" Đối với người mình thương, Tần Hà Vũ không nỡ to tiếng.
"Vấn đề ép buộc thì trừng phạt kẻ xấu.
Nếu là anh tình tôi nguyện, hai bên đều có lợi thì ai có quyền lên tiếng chứ?"
Dõng dạc như thể đó là lẽ tự nhiên như thế, mấy cô gái cùng những người nghe đều ngây người.
Sự việc phức tạp bao năm trong giới giải trí, bị ví như bí mật công khai dơ dáy nhất, cứ vậy mà vạch trần theo kiểu đơn giản nhất.
Lời Chu Sinh nói không sai.
Vốn quy tắc ngầm cũng là một dạng trao đổi giữa kim chủ và minh tinh.
Nếu là tự nguyện thì bọn họ cũng là trao đổi tài nguyên đạt được thứ bản thân mong muốn.
Nếu như là ép buộc, có minh tinh nào ép buộc kim chủ bao nuôi được sao?
"Nhưng mà nếu như ban đầu là anh tình tôi nguyện, nhưng khi bị phát giác lại nói thành bị ép buộc thì sao?" Tần Hà Vũ phì cười hỏi.
Câu hỏi này khiến cho não cây nhỏ chập mạch một lúc.
Chu Sinh hoang mang rồi lắc đầu.
"Chưa biết nữa."
Mọi người bị câu trả lời ngây ngô này chọc cười lần nữa.
Cuối cùng là cảm thán, cũng chỉ là người trẻ còn non dạ, biết được bề nổi, mặt chìm thực sự chưa nắm được rõ.
"Bằng không mọi người đều nghĩ thử đi." Tần Hà Vũ thoải mái nói.
"Chương trình này cho phép mọi người thể hiện ý kiến của bản thân.
Đừng lo, sau khi đăng tải lên sẽ được che hình ảnh và thay đổi giọng nói."
Này là lần đầu tiên mấy người bên tổ hậu cần, bên máy quay cũng được chia sẻ ý kiến.
Không khí trong trường quay liền sôi nổi hơn nhiều.
"Tại sao Tần chủ tịch không đổi chủ đề?" Hoắc Thâm nhìn Tần Hà Vũ ung dung uống nước, nghi hoặc hỏi.
"Tại sao phải đổi chủ đề?" Tần Hà Vũ nghi hoặc hỏi lại Hoắc Thâm.
"Vấn đề này tuy nhạy cảm nhưng mà rất được nhiều người theo dõi.
Nếu làm tốt có thể kéo được một lượng lớn fan cho Chu Sinh."
"Nhưng như vậy sẽ khiến cho người trong giới..."
"Người trong giới có ý kiến gì thì có quan trọng bằng công chúng không?" Tần Hà Vũ đột nhiên sáng suốt lên.
"Không phải ai cũng mang cái tính dơ bẩn như thế.
Không phải đạo diễn này sẽ có đạo diễn khác.
Người công chính, thẳng thắn trong showbiz đâu có thiếu ai.
Nếu như dám thiếu thật, tôi sẽ tự mình tạo hoạt động cho Chu Sinh.
Chỉ cần còn được lòng công chúng, tôi vẫn sẽ làm."
Hoắc Thâm nghe xong chỉ đành ngậm ngùi trở lại chỗ đứng của bản thân.
Đây chính là lợi thế khi có kim chủ đủ mạnh đứng đằng sau.
Ban đầu, showbiz đâu có thiếu người giữ trong sạch, dám tố cái dơ bẩn trong giới? Nhưng mà được lòng công chúng, công ty chịu áp lực, chỉ đành đóng băng, sau đó chìm dần vào quên lãng.
Chu Sinh lần này ra mắt, định sẵn là tạo nên con đường mới trong giới giải trí.
Chỉ cần đài cao sau lưng cậu còn vững, Chu Sinh vẫn có thể tiếp tục tiến lên.
"Đạo diễn, ban nãy máy quay phụ không hề tắt." Trợ lý đứng bên cạnh thì thầm nhỏ vào tai Tần Hà Vũ.
"Tôi vừa phát giác ra."
Hoắc Thâm nghe xong nhíu mày.
Nếu như ban nãy bọn họ thực sự nói ra gì đó không phải, bị người có dã tâm cắt ghép, chắc chắn là ảnh hưởng nghiêm trọng.
"Vừa đúng lúc." Tần Hà Vũ không có vẻ gì là lo lắng.
"Lấy bản quay đó ghép vào bản chính đi.
Còn người thực hiện máy quay phụ, đã không nghe lệnh thì giữ lại làm gì?"
Sau đó trong phòng quay liền thiếu đi một người.
Mọi người cũng chỉ là cảm thán một tiếng sau đó bỏ qua không quan tâm nữa.
Trong giới này, hôm nay mắc lỗi, có người cho qua, có người không chứa nổi dù là một hạt cát.
Cảnh quay ban nãy vẫn là được sử dụng, cảnh tiếp theo, chính là hỏi ý kiến từng người, cắt ghép âm thanh.
Chu Sinh lắng nghe mọi người trình bày một lượt, chung quy đều là tìm hiểu cho kỹ, trừng phạt người nên trừng phạt.
Đơn giản hơn thì trực tiếp tẩy chay cả hai.
"Mọi chuyện đều có hai mặt, quan trọng là trong mắt mọi người, cái gì là đúng, cái gì là sai." Chu Sinh đọc câu thoại Hoắc Lâm chuẩn bị cho mình, biểu tình vô cảm, nhưng cũng không ai bắt bẻ được cậu cả.
Mấy cái chủ đề tế nhị như vậy, Tần Hà Vũ không cho kéo dài thêm, liền chuyển qua mục trò chơi.
"Chơi trong nhà mà chơi cá sấu lên bờ sao được?" Tiết Thư phản bác ý kiến.
"Không thì chơi đánh bài?"
"Cổ xuý bài bạc công khai, không sợ công an hỏi thăm sao?"
"Chứ chúng ta chơi cái gì được đây? Sáu người lận, có game nào cho sáu người chứ?"
"Ai bảo không có? Hôm nay liền chơi bài này đi." Chu Sinh nhận đồ từ bên tổ đạo cụ, nở một nụ cười bí hiểm.
"Trùm meme."
Bộ bài dày cộm dễ phải tới mấy trăm lá được đặt giữa bàn, thu hút ánh nhìn..