Tiếng xe cảnh sát reo ầm ĩ bên trong khu nhà biệt thự cao cấp.
Cư dân ở đây cũng được một tối ăn dưa hít drama đủ đã.
Vài cánh nhà báo, không biết theo dõi vị nào trong này hay là nhạy bén, mà bắt được cái tin lớn này, liền gấp không chờ được báo về toà soạn.
Lúc Chu Sinh tỉnh dậy lần hai trong bệnh viện, bên ngoài báo chí đã viết bảy bảy bốn chín câu chuyện hào môn rồi.
Bác sĩ lần trước khám cho cậu, lần này thay thế đồng nghiệp tiến vào bên trong phòng bệnh, trên tay là xấp dày những hồ sơ bệnh án.
"Tỉnh rồi sao?" Vị bác sĩ tuổi qua bốn mươi tốt bụng hỏi, ông đặt xấp giấy lên đầu giường.
"Cậu không biết hiện tại bản thân nổi tiếng tới cỡ nào đâu?"
"Cha đẻ đánh con trai suýt chết, tiêu đề này có top một tìm kiếm không?" Chu Sinh nhàn nhạt hỏi, giống như không hề để ý việc bản thân đang trọng thương nằm trên giường bệnh.
"Không, cậu bỏ chứ suýt đi, cái đấy mới là top một."
Tối qua, sau khi trở về phòng, vừa bấm gọi, lão cha hờ kia liền cầm gậy đánh cậu.
Chu Sinh nắm chặt điện thoại cùng thiết bị ghi âm trong tay, giả theo lời bác sĩ kêu gọi thật lớn, thật thảm thiết.
Cũng may phía cảnh sát nắm được địa chỉ sớm, không thì đúng là Chu Sinh bị đánh chết thật.
"Tôi đã thay cậu tìm luật sư rồi, lát nữa họ tới, cậu đưa cái này cho họ.
Đám người kia sẽ phải trả giá."
"Sao ông lại giúp tôi?" Chu Sinh nhìn vị bác sĩ, rất thanh tỉnh mà hỏi.
Vị bác sĩ nhìn cậu chằm chằm, không nói gì cả, nhưng đáy mắt đều là hoài niệm.
"Cậu là con của bạn tôi.
Chỉ như thế thôi.
Sau này nếu có gì, thì cứ tới bệnh viện tìm tôi.
Tôi sẽ giúp nếu có thể."
Chu Sinh thấy vị bác sĩ không có ý định nói thêm, cũng không hỏi nữa, nằm trên giường bệnh đọc mấy cái bệnh án.
Rất tốt, đọc qua liền biết rất thảm thiết.
Còn có cả giấy khám về tâm lý, bị ảnh hưởng trầm trọng, có xu hướng tự hại nữa cơ chứ.
Luật sư bác sĩ tìm đến rất nhanh liền giúp thân chủ tìm kiếm thông tin, lại tổ hợp, thông báo về các điều có thể xảy ra.
Lúc nói về án phạt và khoản bồi thường lão cha kia phải chịu, hai mắt Chu Sinh sáng rực.
Chu Sinh đã qua mười tám, đủ tuổi tách hộ khẩu.
Hoàn toàn có thể từ đây tách khỏi căn nhà đáng sợ kia mà không gặp trở ngại gì.
Lão cha hờ thì bị phạt một số tiền lớn tổn thất thân thể và tâm lý, còn có chịu trách nhiệm hình sự trước mấy chục năm tù giam.
Chu Sinh là một Omega được luật pháp bảo hộ, lão cha kia có khả năng bị phạt gấp đôi.
"Hai người phụ nữ kia thì sao?" Chu Sinh như vu vơ hỏi.
"Tôi đã tìm hiểu về hai người bọn họ, trên giấy tờ, bà ấy và cô kia đều là vợ và con hợp pháp, do vậy quyền thừa kế sau khi ông nhà vào tù sẽ thuộc về người mà ông ấy chọn.
Tuy nhiên cậu cũng có thể tranh một phần."
"Có thể làm liền tuỳ ý làm đi."
Chu Sinh hiện tại cũng không phải Chu Sinh lúc trước, huống chi lão già kia đối xử tệ bạc với nguyên chủ không phải ngày một ngày hai, lần này không phải lột một tầng da, hút hết máu thì không phù hợp với tính cách của cậu.
"Với tình hình thân thể hiện tại của cậu, việc hầu toà là không thể.
Tôi sẽ đưa hồ sơ và để phiên toà bắt đầu lúc cậu đã sẵn sàng."
Lúc người luật sự rời đi, Chu Sinh liền nhìn tay chân bị bó kín của bản thân, cảm thán vị bác sĩ kia cũng thật có tâm.
Người ngoài nhìn vào, thiếu điều tưởng cậu là người thực vật.
Trong thời gian "chờ phục hồi", Chu Sinh đã xem qua tin tức.
Tin tức nào liên quan đến Omega đều là hot search cả, việc người cha Beta đánh con trai Omega tàn tật đã mấy ngày rồi không hạ hoả.
Bên dưới đều là comment gào thét tử hình người cha, bằng không thì cũng nhốt tù chung thân.
Chu Sinh đọc mấy cái này, trong lòng không đắc ý cũng chẳng khó chịu gì cả.
Vì người nhận cũng không phải cậu.
Cậu ở trong bệnh viện ba ngày, bên phía vị "mẹ kế" và "em gái" hình như lúc này mới nhớ tới cậu, tới bệnh viện rầm rầm phi vào phòng bệnh.
Người mẹ kế thì khóc lóc bù lu, bù loa, cô em gái sắc mặt xấu như ăn phải chất thải, chửi bới lộn tùng phèo.
Nhất thời tầng lầu như cái chợ, Chu Sinh từ đầu tới cuối giả làm người hôn mê bất tỉnh, coi như mắt ngơ tai điếc.
Phải mất nửa tiếng, bảo vệ bệnh viện mới tới để đem hai người kia đi.
Trên mạng lại một hồi hot search, Chu Sinh "tỉnh lại" xem tin tức đến là hào hứng.
Sang đến ngày hôm sau, luật sư tới, liền thêm vụ kiện gây hoảng loạn tinh thần cho Chu Sinh từ hai người phụ nữ kia.
Đem thanh niên cười đến tít mắt.
Chỉ cần số tiền lên, cậu liền vui, cũng không biết từ khi nào Chu Sinh trở thành một người hám tài như vậy nữa.4Thời gian hầu toà đã sắp tới, Chu Sinh ở bệnh viện, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên làm gì thì làm đó.
Một nhà ba người kia thì như ngồi trên đống lửa, nhảy nhót khắp nơi chạy án, xin ân xá.
Nhưng bọn họ cũng chỉ có tiếng mà không có miếng, công ty loạn như mớ bòng bong, đã ở bên bờ phá sản.
Tất cả, đều là nhân quả báo ứng..