Tần Hà Vũ khởi động trước, làm giả để Chu Sinh quen với máy quay trước.
Dù sao Chu Sinh cũng chưa từng có kinh nghiệm.
Nghe đến mình phải giả vờ nói ra mấy câu thoại, Chu Sinh cảm thấy nếu nhớ thì não thật đau.
"Không cần nhớ đâu, em muốn nói gì thì nói." Tần Hà Vũ chỉnh cam máy quay, nói.
Chu Sinh nghe thấy vậy liền ngồi xuống bộ bàn ghế dựng giữa căn nhà giả.
Cậu nhìn máy quay, nhìn mọi người, rồi sau đó bắt chước những người trên tivi, hô lên.
"Xin chào, tôi là Chu Sinh, không chu đáo cũng chẳng xinh đẹp đâu."
Những người có mặt tại hiện trường: ...Kiểu giới thiệu gì đây?
"Đúng rồi, sau đó thì giới thiệu." Tần Hà Vũ đứng bên ngoài cổ vũ.
"Tôi rất thích ăn và ngủ, nhưng tôi không biết nấu ăn đâu." Chu Sinh lắc lắc đầu ra hiệu không biết.
"Vậy nên hôm nay sẽ có một người tới dạy tôi nấu ăn."
"Phải, rồi tới gì nào?" Tần Hà Vũ tiến tới.
"Xin mời anh Tần Hà Vũ tiến vào." Chu Sinh thuận theo đó hô lên.
Đạo diễn nổi tiếng cùng biên kịch nhìn nhau rồi nhìn tới giám đốc.
Vương Đình rất ngang nhiên nhìn lại.
"Tôi đã bảo các vị rồi mà.
Chủ tịch tạo ra cái này để chơi."
"Chơi đến mức chịu chi chục triệu sao?" Biên kịch nhìn hai người đang vui vẻ, cảm thấy miệng đầy cơm chó.
"Nhà người ta có tiền mà." Vương Đình nhún vai.
"Dù sao phu nhân cũng không phải không có năng khiếu.
Hai người cũng để ý rồi đúng không? Cậu ấy không sợ máy quay.
Thứ khiến cậu ấy trông kì lạ, là ở đây này."
Mọi người nhìn động tác chỉ lên đầu của Vương Đình, ngầm hiểu trong lòng.
Người trong lòng giống như con nít ham chơi đùa, Tần Hà Vũ liền cho cậu chơi đùa.
Thế giới của người giàu khó hiểu.
Người giàu đang yêu, càng khó hiểu.
Tần Hà Vũ không quan tâm bọn họ đang suy tính cái gì, anh tỉ mẩn giới thiệu mấy cái quy trình và thứ tự công việc cho Chu Sinh.
Sau khi Chu Sinh vai chủ nhà và khách mời đã giới thiệu xong, liền cùng nhau uống nước trò chuyện làm quen.
Rồi hỏi xem món đối phương thích là gì.
Và cả hai cùng nhau nấu ăn.
Hệ thống phòng cháy chữa cháy đã được thủ sẵn ở một góc nhà, ngoài ra cũng sẽ có người luôn mở bình chờ đợi sẵn sàng trong mọi tình huống ở đội hậu cần.
Tần Hà Vũ cảm thấy, nếu Chu Sinh có lỡ đốt cháy bếp thì anh vẫn có thể đỡ được.
Món ăn Tần Hà Vũ định làm là omurice*, nguyên liệu đơn giản, cách làm cầu kì và hương vị rất ngon.
Chu Sinh thử làm theo anh mấy lần các động tác, diễn tập quay cuồng suốt một tiếng mới nghỉ ngơi.
Cảm giác cơ thể mệt mỏi nhưng lại rất vui.
"Nếu như thấy ổn, ngày mai chúng ta liền đi quay." Tần Hà Vũ đề nghị.
Chu Sinh gật gật đầu.
Mọi người đạt được thống nhất thoả thuận với nhau xong liền tan làm.
Tần Hà Vũ cũng mang người về nhà.
Lúc trước mỗi ngày đều là lười biếng, đến động đậy cũng không muốn.
Hôm nay đột nhiên được ra ngoài, đứng trước những ống kính, dưới ánh sáng chói loà của đèn điện hô lên những câu thoại tự do, cảm giác rất lạ lẫm và thích thú.
"Vui như vậy sao?" Tần Hà Vũ nhìn Chu Sinh đang ngâm nga, bản thân cũng khẽ mỉm cười.
"Vui." Chu Sinh hào hứng đáp lại.
"Vui là được."
Hai người bọn họ trở về nhà, ăn uống, lại cho Chu Sinh xem hàng chục video hướng dẫn làm omurice để cậu bớt ngỡ ngàng.
Chu Sinh biểu thị, làm mấy cái này dễ ợt.
Nhưng mà hiện thực luôn khó khăn.
Ngày quay thực, phòng quay đầy những người là người.
Họ qua lại vội vã chuẩn bị để đúng giờ làm việc.
Chu Sinh đi bên cạnh Tần Hà Vũ, bất giác nắm chặt cánh tay anh khi thấy những người phụ nữ, con gái qua lại.
"Không sao.
Họ phụ giúp thôi." Tần Hà Vũ hiểu cậu đang cảnh giác, bèn vuốt xuôi lông chú mèo nhà mình.
"Em không muốn tiếp xúc với họ cũng được.
Có gì cần thì bảo với trợ lý của em."
Trợ lý mà Vương Đình sắp xếp cho Chu Sinh tên Trương Nhật, là một nam Beta.
Anh ta trông khá trẻ với khuôn mặt tròn, chỉ cao hơn Omega mét sáu Chu Sinh một chút, lúc cười lên nhìn ngốc ngốc.
Nhưng mà nghiệp vụ rất tốt, cũng rất chu đáo.
Quản lý của Chu Sinh đứng đằng sau Trương Nhật, rõ ràng đối lập với anh ta.
Chiếc kính gọng vuông, quần áo chỉnh tề thắt cà vạt, chính xác từng mili.
"Xin chào, cậu Sinh.
Tôi họ Hoắc, tên Thâm.
Năm nay tôi tám mươi ba, cậu gọi tôi là anh Thâm được rồi."
Trương Nhật nghe xong, không biết làm sao lại buột miệng nói.
"Không phải nên gọi chú sao?"
Bốn người rơi vào trầm lặng, sau đó Trương Nhật cúi người tạ lỗi, Tần Hà Vũ cảm thấy, không cần phải xem xét nhân phẩm trợ lý này nữa rồi.
Vì người thường không ai lại nói toẹt ra như vậy.
"Công việc và sơ bộ yêu cầu mà giám đốc đưa cho tôi vẫn chưa đủ.
Cậu Sinh có phiền không nếu sau hôm nay chúng ta trò chuyện cùng nhau một chút?" Hoắc Thâm giữ nghiêm bộ mặt, hướng Chu Sinh nói.
"Có thể." Tần Hà Vũ thay cậu đáp ứng.
"Nếu như không quá muộn, liền làm phiền quản lý Hoắc rồi."
"Không có gì, ảnh đế Tần."
Cảnh quay bọn họ tiến hành theo thứ tự lần lượt.
Chu Sinh nhìn mấy món đồ được thêm trong căn nhà giả, bên cạnh là Tần Hà Vũ chỉ nơi để đồ của các nguyên liệu nấu ăn.
Sau đó là thử máy ghi hình, Tần Hà Vũ ra hiệu cho tổ quay để họ chỉnh máy, thử phân đoạn đầu chào hỏi.
Những chương trình dạng show thực tế này có rất nhiều điểm lợi, đó là được tự do phát triển, không cần phải học thuộc lòng kịch bản.
Tần Hà Vũ làm đạo diễn chỉ chịu trách nhiệm tạo chủ đề và dẫn dắt, còn Chu Sinh và khách mời muốn làm gì, nói gì thì tuỳ.
Này chính là ngày đầu tiên Chu Sinh chính thức được ở trước máy quay, ghi lại khoảnh khắc lóng ngóng của bản thân..