Cả Nước Đều Bảo Chồng Nhỏ Của Tôi Bị Điên

Chương 40: 40: Tuần Thứ Mười Bảy Mang Thai 3





Đèn phẫu thuật đã sáng bốn tiếng, y tá và bác sĩ đã qua lại mấy lượt ra vào.
Tần Hà Vũ gục người trên hàng ghế nhựa, chờ đợi trong bối rối.

Một bên má của anh đã được y tá sơ cứu, mùi cồn phảng phất đầu mũi.
Tần Chung ôm vợ mình đã khóc đến mệt lả, thiêm thiếp ngủ.

Ông không nói gì với con trai cả.

Chỉ cầm chiếc điện thoại, gọi cho ai đó, âm thanh rất thấp.
Không khí nặng nề như thế, cứ nối tiếp cho đến tận khi đèn báo [Đang phẫu thuật] tắt đi.

Bác sĩ đẩy cửa tiến ra, nhìn khung cảnh người nhà bao vây quen thuộc.

Ông cũng không đợi họ hỏi đã nói trước.
"Thai phụ đã vượt qua nguy hiểm, hiện tại đang được khâu bên trong phòng phẫu thuật.

Lát nữa chuyển qua phòng hồi sức.

Còn về thai nhi, chúng tôi rất lấy làm tiếc.

Sẽ có một y tá mang hộp tới cho mọi người.

Mọi người có thể làm mai táng cho bé."
"Cảm ơn bác sĩ." Sầm Thuỷ đáp lại, tránh sang một bên để bác sĩ rời đi.

Một lát sau, quả nhiên có y tá mang tới một chiếc hộp gỗ cho bọn họ.

Nhìn qua thì là một chiếc hộp gỗ bình thường.
Sầm Thuỷ đón lấy chiếc hộp, lặng lẽ rơi nước mắt.

Tần Chung không nhìn được, cầm lấy chiếc hộp, tự mình mang đi mai táng cho cháu trai.
Chỉ còn lại hai người đợi bên ngoài cửa phòng phẫu thuật.
Phải nửa tiếng sau Chu Sinh mới được đưa ra.

Cậu được thở máy, nằm trên giường bệnh được đẩy đi đến phòng hồi sức.

Tần Hà Vũ đứng dậy đi theo cùng.
Anh đứng bên cạnh, nhìn y tá chuẩn bị máy thở, dây đo điện tâm đồ, bình truyền nước, đủ thứ dây nhợ gắn lên tay cậu.

Tiếng bíp bíp của máy đo nhịp tim vang lên trong căn phòng.
Sầm Thuỷ đã rời đi đâu đó.

Trong phòng chỉ có anh và Chu Sinh.
"Xin lỗi." Tần Hà Vũ mở lời.

"Đáng ra tôi nên ở bên cậu mới phải.

Đáng ra lúc phát hiện điều khả nghi, tôi phải lao ngay xuống mới phải.

Nếu như đáng ra tôi đã làm, con của chúng ta, mới không mất đi như vậy."
Nhưng mà trên đời làm gì có nếu như...
***********
Hiệu lực của thuốc mê tan chỉ sau nửa tiếng, Chu Sinh dần dần tỉnh lại.

Đầu óc cậu mông lung với những cơn đau nhói lên từ sau đầu.
Phải rồi, cậu bị ngã.

Hình như bụng rất đau.

Hiện tại cũng rất đau.

Quả của cậu có phải cũng rất đau không?
Chu Sinh nghe thấy có tiếng ai đang nói.

Rồi luồng sáng chiếu vào mắt chói loà.

Cậu nhíu mày né tránh.


Sau đó lại chìm vào giấc ngủ mệt mỏi.
Cậu đã ngủ rất lâu, đến khi cơ thể chẳng còn thuốc tê, cơn đau xé người từ thân dưới truyền lên.

Như ký ức từ kiếp trước, bị quật bộ rễ lên, chứng kiến cảm giác nguồn sống của bản thân bị tước đi mỗi ngày.
Tần Hà Vũ thấy cậu đau đớn, lại gọi bác sĩ để họ truyền cho cậu liều gây tê, giảm cơn đau.

Anh không dám đối mặt với Chu Sinh, cũng không dám nói cho cậu sự thật.

Nếu nói, anh nên nói gì bây giờ? Rằng quả của cậu ấy, đã biến mất rồi sao?
Nhưng điều gì phải đối mặt, sớm muộn cũng phải đối mặt.
Chu Sinh đã có thể ngồi dậy.

Cậu ngồi tựa lưng vào đầu giường, động tác xoa xoa bụng quen thuộc đem tim Tần Hà Vũ đau đến xé lòng.
"Tần Hà Vũ, hôm nay quả không đạp." Chu Sinh nghi hoặc hỏi.
"...!Ừ." Tần Hà Vũ nghe thấy tiếng mình đáp khô khốc.
"Có phải nó buồn ngủ không? Hay là còn đau nên không phản ứng?"
"...Ừ."
"Hình như bụng tôi nhỏ đi này.

Không phải tôi ngã nên lõm quả vào rồi chứ?" Chu Sinh quay đầu nhìn Tần Hà Vũ, thấy anh đang rơi nước mắt.
"Chu Sinh...!Mất rồi."
Tần Hà Vũ tiến lại, anh khóc.

Không phải kiểu khóc ra tiếng, mà chỉ là những cái run lên bần bật đầy đau đớn.

Chu Sinh không hiểu, Tần Hà Vũ đang khóc gì chứ? Mất rồi? Cái gì mất?
"Đứa bé mất rồi." Tần Hà Vũ nói ra sự thật, anh vuốt gương mặt ngơ ngác của cậu.

"Quả Quả, không còn nữa."
Quả Quả là tên hôm qua bọn họ đặt tên cho đứa bé.


Là tên của sinh mệnh bọn họ mong chờ nhất.

Cũng là nỗi đau lớn nhất hiện tại đối với họ.
Chu Sinh không khóc.
Tần Hà Vũ biết, cậu chỉ là chưa hiểu chuyện gì, chứ không phải đơn thuần không khóc.

Cũng vì điều này, anh càng cảm thấy tim mình như bị ai khoét một lỗ.
"Anh đang nói dối thôi." Chu Sinh nói xong liền nhắm mắt.

"Tôi buồn ngủ rồi."
"Được.

Đi ngủ." Tần Hà Vũ bấm đầu giường.
Chiếc giường đang hạ xuống, không nhanh không chậm, giống như cảm xúc của Chu Sinh.

Khi chiếc giường trở về trạng thái cũ, cũng là lúc cảm xúc bùng nổ.
Tần Hà Vũ thấy người Chu Sinh run lên bần bật.

Nước mắt của cậu chảy ra từ khoé mắt, nhưng hai mí mắt lại thuỷ chung không mở ra.
Bác sĩ chạy tới, gạt Tần Hà Vũ sang một bên, tiêm thuốc an thần cho Chu Sinh.
Lúc người ta rời đi mới phát hiện anh gục mặt trên ghế ở góc phòng.

Không ai nghe được tiếng gì cả, cũng không biết anh đang làm gì cả..