Cả Nước Đều Bảo Chồng Nhỏ Của Tôi Bị Điên

Chương 10: Chương 10





Tần Hà Vũ dội nước lên đầu, anh sẽ không ngu đến độ tắm nước lạnh sau nhiều trận hoan ái như thế.
Điện thoại bị ném một góc lúc này mới được nhớ tới, màn hình đều nát vụn cả.

Tối đó bọn họ quá mãnh liệt, tại sao anh lại ném điện thoại đi, Tần Hà Vũ cũng không nhớ nổi.
Chu Sinh vẫn còn nằm trên giường, Omega sau khi phát tình đều sẽ không thể hoạt động nhiều ngày liền.

Mà Chu Sinh thì bị anh giày vò nên mới không thể hoạt động.
Ga giường cùng chăn gối đều không thể dùng được nữa, Tần Hà Vũ lôi một bộ mới từ trong tủ ra, muốn thay ga giường mới.

Lại nhìn người vẫn còn đang nằm, hiếm có khi thấy bối rối xen đau đầu, thở hắt một tiếng, bế Chu Sinh nằm tạm trên ghế sofa.
Đệm sofa không êm như đệm giường, đem cái lưng tàn tạ của Chu Sinh cấn đau.

Trong vô thức, Chu Sinh khẽ bật ra tiếng.

Tần Hà Vũ đang định thả người xuống, nghe xong liền cứng còng người, không dám thả tay.
Mãi tới khi xác nhận chỉ là nói mớ, anh mới rút tay, lại thu dọn mớ hỗn độn.
Chu Sinh ngủ đến tận trưa mới mở mắt, cả người đều không ổn.

Cổ họng khàn đặc, trên dưới cả người đều là vết hoan ái.


Nhất là tình trạng của đôi chân.
Lúc Tần Hà Vũ mở cửa tiến vào, liền thấy Chu Sinh đang ngồi thừ trên giường, còn đôi chân của cậu ta thì ở hình dạng kỳ lạ, quặt quẹo cả đi như có ai đó bẻ.
Hình ảnh này doạ cho Tần Hà Vũ hoảng hồn.

Anh vội tiến tới kiểm tra.

Đúng thật là bị bẻ quặt, còn có gãy xương bên trong nữa.
"Không sao." Chu Sinh nói, giọng cậu đặc lại như có đờm.

"Gãy sẵn rồi."
Tần Hà Vũ mang vội người tới bệnh viện, Chu Sinh ngồi trong xe, nhớ tới ông bác sĩ mà bản thân đang "nương tựa", liền ngỏ ý muốn trở lại bệnh viện.

Tần Hà Vũ không nói hai lời, liền đánh tay lái tới bệnh viện.
Sau khi làm kiểm tra, vị bác sĩ già nhìn hai người bọn họ, mở lời mà như trào phúng.

"Không nghĩ tới, cậu đem bệnh án giả thành thật luôn."
Lúc Chu Sinh bị lão cha hờ đánh, vốn chỉ bị rạn xương, lão bác sĩ ghi gãy xương nhằm làm nghiêm trọng bệnh án.

Ai ngờ cậu rời đi mấy ngày, đem bệnh án giả thành bệnh án thật luôn.
Tần Hà Vũ ho khan, anh lúc đó cũng không nghĩ Chu Sinh đang bị thương nặng như thế.

Thấy cậu ta vẫn bình thường, lại chỉ nghĩ bị ngoài da.
"Nếu cậu đã có bạn trai rồi thì kêu anh ta chăm sóc mình đi." Bác sĩ đưa mắt nhìn Tần Hà Vũ.

"Phần tuyến thể bị cắn cũng khá nghiêm trọng đấy.

Cũng không biết là con người hay con chó nữa."
Tần Hà Vũ càng ho kịch liệt hơn.

Chưa bao giờ anh cảm thấy xấu hổ, phẫn uất như hiện tại.
"Tôi tiêm thuốc rồi, kì phát tình sẽ không phát trong thời gian này nữa.

Bù lại, thân thể cậu sẽ mệt mỏi.


Dưỡng sức đi, mấy hôm nữa là phiên toà tiếp theo sẽ diễn ra."
Căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại hai người.

Tần Hà Vũ nhìn Chu Sinh, Chu Sinh nhìn trần nhà.

Chẳng ai nói với ai câu nào.

Cuối cùng, không chịu được ngột ngạt, Tần Hà Vũ nói trước.
"Tiền viện phí của cậu, tôi sẽ chi trả.

Khụ, dù sao cũng có lỗi của tôi.

Về tối hôm qua, tôi hy vọng cậu có thể xem như chưa có gì xảy ra."
Nói xong, Tần Hà Vũ chợt cảm thấy bản thân như ăn xong rồi chùi mép bỏ đi vậy.

Cảm giác tội lỗi tràn ngập khiến anh không dám nói câu tiếp rằng, nếu cậu mang thai, hãy phá bỏ cái thai đó.
"Tôi không phải có ý không chịu trách nhiệm." Tần Hà Vũ tội lỗi nói.

"Tối qua, chúng ta đều là sự cố.

Nếu cậu muốn, tôi có thể bồi thường tiền cho cậu.

Nếu như...!có thai, tôi sẽ chăm sóc cậu đến khi sinh xong."
"Nếu anh đồng ý nuôi tôi cả đời, tôi sẽ an phận mà sinh một đứa bé." Chu Sinh đột nhiên lên tiếng.

Ánh mắt cậu đen láy, lại sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào Tần Hà Vũ.

Trong con ngươi kia, không hề có chút bụi bẩn nào, giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn nói rằng, chỉ cần anh chịu cho nó ăn, nó sẽ an phận mà nằm trong cũi mãi mãi.
Omega bị cắn tuyến thể là việc đau khổ cỡ nào, Tần Hà Vũ cũng từng đọc báo rồi.

Omega bị cắn tuyến thể, bị Alpha bỏ rơi, sau đó kỳ phát tình sẽ không thể xoa dịu, mỗi một lần là dạo quỷ môn quan.

Kỳ phát tình lúc này, với họ như con dao kề cổ, mỗi lần tới là lại đem họ hành hạ.

Nhưng nếu cắt đi, họ sẽ càng thống khổ hơn.

Chẳng thuộc giống loài nào cả, bị ghẻ lạnh trong xã hội.
Tần Hà Vũ không đáp ứng, cũng chẳng từ chối, anh ra ngoài hành lang ngồi.

Thường phục trên người anh không che được khí chất cao cao tại thượng của một giống loài trên đỉnh thống trị, tràn ngập bức bách không cho ai lại gần.
"Có muốn nói chuyện không?" Vị bác sĩ không biết đã tới trước Tần Hà Vũ từ bao giờ, đôi mắt ông qua chiếc kính vuông loé lên.

"Về Chu Sinh.".