Editor: Tư Di
Tuyên Ngưng ngẩn ra, chà sát tay: "Nói đi, nàng hi vọng ta chặt của hắn một cánh tay hay một cái chân?"
Đoan Tĩnh nháy mắt mấy cái: "Tướng công có thể chặt một cách tay hay một cái chân của hắn sao?" Cao thủ đứng thứ tư bảng xếp hạng cao thủ cũng không phải hữu danh vô thực.
Tuyên Ngưng cười lạnh: "Binh bất yếm trá*. Đối phó với người biết ăn biết hát biết ngủ, luôn có cách." Mặc dù dùng thủ đoạn vốn không phải là tác phong của hắn, nhưng vì bảo vệ thê tử, vẫn có thể co dãn nguyên tắc được.
*binh bất yếm trá: chiến tranh không ngại lừa dối.
Đột nhiên nhớ tới lời nói tán gẫu của binh lính: "Nam nhân sau khi kết hôn, liền tự học "hạ lưu"."
Quả nhiên là lời nói chí lý.
Đoan Tĩnh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tuyên Ngưng, hết sức cảm động nói: "Tướng công, chàng đừng hiểu lầm, ta không có ý đó."
"Đó là ý gì?"
"Ý là động phòng đó." Đoan Tĩnh mở to mắt, nhìn hắn đầy mong chờ.
Tuyên Ngưng: "……………"
Lời nói của tên lính kia không đúng hoàn toàn, không nam nhân nào là không học đã biết, rõ ràng là có người chỉ bảo. Nương tử nhà người ta không biết, nương tử nhà mình tự biết.
Ánh mắt Tuyên Ngưng trầm xuống khiến Đoan Tĩnh cảm thấy cực kỳ áp lực.
Nàng quyết định nói sự thật: "Thực ra là như vậy……………….."
Đoan Tĩnh kể hết chuyện mình bị tẩu hỏa nhập ma, cần động phòng gấp để chữa trị.
Tuyên Ngưng nghe đến mức nhíu mày: "Sao nàng biết mình bị tẩu hỏa nhập ma?"
"Trong một đêm, ta không ngủ được, nên ngồi dậy luyện công, sau đó có thể vì thời tiết khá lạnh, sao khá nhiều nên ta bị tẩu hỏa nhập ma……… Sư công nói ta hăng quá hóa dở." Đoan Tĩnh than thở.
Tuyên Ngưng nói: "Chỉ cần động phòng là được?"
Đoan Tĩnh nói: "Ừm, sư công nói, không thể quá yếu."
......
Thế nào mới là yếu?
Thế nào mới là quá yếu?
Âm thầm lo lắng. Mặt hắn không chút thay đổi, gật đầu: "Ta biết rồi."
Đoan Tĩnh cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Vậy bao giờ chúng ta động phòng?"
Tuyên Ngưng bình tĩnh nói: "Không phải sắp thành hôn rồi sao?" Cũng may sắp đến ngày thành hôn rồi, phải đi hỏi xem thế nào mới là không, quá, yếu mới được.
Không khí tốt như vậy, không tiến hành quả thật có lỗi với thiên thời địa lợi nhân hòa. Đoan Tĩnh nói: "Không còn kịp nữa rồi."
Tuyên Ngưng hỏi: "Không còn kịp cái gì?"
"Ta còn sống được hai ngày nữa." Đoan Tĩnh khẽ cắn răng, nói dối: "Nếu như trong hai ngày nữa không động phòng, nhất định sẽ chết, vì chân khí chạy tán loạn mà chết."
Tuyên Ngưng nghi ngờ hỏi: "Tại sao trước đó nàng không nói?"
"Ta không biết nói thể nào cho phải."Đoan Tĩnh cúi đầu, lắc lắc ống tay áo của mình: "Dù sao, ta cũng là thiếu nữ mà."
Tuyên Ngưng: "………" Quang minh chính đại giắt "động phòng" ngoài miệng cũng dám nói mình là thiếu nữ."
Mặc dù cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc, nhưng Tuyên Ngưng lại không thể không ôm tâm tình thà tin còn hơn không, làm ra vẻ không chút để ý hỏi: "Nếu như quá yếu sẽ như thế nào?"
Đoan Tĩnh cũng không biết, thử thăm dò trả lời: "Sống dở chết dở?"
......
Tốt hơn "chết chắc".
Tuyên Ngưng nghĩ nghĩ nói: "Đi hội đèn lồng về, chúng ta liền động phòng."
"Ha ha hì hì ha ha ha ha ha………" Đoan Tĩnh vui vẻ cười, chờ đến lúc Tuyên Ngưng nhìn sang bằng ánh mắt quái dị mới dừng cười, dè dặt gật đầu: "Ừ."
Đèn sáng như ban ngày, người đông như nêm.
Giống như người cả huyện đều tập trung ở đây.
Mọi người Tuyên gia đứng ở đầu phố, nhìn biển người đi lại trong ánh đèn phía xa. Tuyên lão thái thái là người đầu tiên nảy sinh ý nghĩ rút lui d.dlqddi, nói thẳng ra thì người lớn tuổi không chịu được sự giày vò, phu thê Tuyên Thống ở lại bồi lão thái thái, phu thê Tuyên Lạc, Tuyên Tú và mấy người trẻ tuổi dũng cảm xông vào.
Sau khi Tuyên Ngưng biết Đoan Tĩnh bị tẩu hỏa nhập ma, coi nàng như người giấy gió thổi là ngã, cả đoạn đường đi đều dùng cánh tay che chở, bị Tuyên Chuẩn, Tuyên Lăng đùa mãi mới thôi.
Bọn họ nhiều người, đi lâu cũng có lúc bị phân tán.
Tuyên Ngưng che chở cho Đoan Tĩnh, Tuyên Tịnh đi theo Tuyên Chuẩn, Tuyên Lăng, một nhóm chỉ còn năm người.
Đèn lồng của huyện Nam Lan không được tinh xảo lộng lẫy như kinh thành, mọi người đi được một lúc cũng chẳng cảm thấy gì, đang cảm thấy buồn chán thì nhìn thấy cửa hàng vắng vẻ lùi trong góc đường treo vài chiếc đèn lồng bằng tre.
Chán ăn thịt cá, vô tình gặp được cháo trắng rau dưa, liền có khẩu vị.
Tuyên Chuẩn kéo Tuyên Lăng tò mò đi tới: "Đèn lồng này bán thế nào?" Trước khi đi dạo phố, Uyển thị có nhét vào túi tiền nàng một nắm bạc vụn, đủ mua vài thứ.
Hiếm khi có người mua hàng, thái độ của chủ cửa hàng rất ân cần: "Đây là đèn lồng hồng nương*, còn có tên gọi khác là đèn lồng làm mai. Cái này gọi là cái duyên cái số nó vồ lấy nhau, người có tâm cầm đèn này có thể như ý nguyện, người vô tâm mua đèn này sẽ nhanh chóng có chuyện vui đến cửa, rất linh nghiệm."
*hồng nương: bà mai
Tuyên Lăng là con người thành thật: "Nhưng hình như tiệm buôn bán không được tốt cho lắm……."
Tuyên Chuẩn dùng củi chỏ chạm chạm nàng.
Chủ cửa hàng cười khan nói: "Huyện Nam Lan là nơi vượng nhân duyên, thế nên tất nhiên việc buôn bán của ta có chút dư thừa, dư thừa. Ha ha ha……"
Đoan Tĩnh tinh ý nhận ra, không biết là "đèn lồng hồng nương" dư thừa, hay chỉ là cái danh hão huyền, xung quanh đây nói ít cũng phải có bảy tám nhà, hơn nữa nhà nào cũng tinh xảo nho nhã hơn nơi này.
Chỉ có điều nàng thấy tỷ muội Tuyên gia cực kì hưng phấn nên tốt bụng không vạch trần, chỉ hỏi giá đèn lồng: "Đèn lồng này giá bao nhiêu?"
"Mười văn hai cái." Chủ cửa hàng nói: "Hai là một cặp, một cho mình, một cho người yêu, vừa xinh. Hơn nữa lúc đưa đèn còn có một quy củ, phải để người khác hỏi một câu hỏi, đúng đáp án trong lòng người ta mới có thể cầm đèn."
Tuyên Chuẩn cười nói: "Cái này chơi hay nè. Nếu người khác hỏi, trong lòng ngươi ghét nhất là ai, chẳng lẽ phải đưa đèn lồng cho người mình ghét nhất sao?"
Chủ cửa hàng cười vui vẻ nói: "Tiểu cô nương tuổi còn nhỏ, chẳng lẽ không biết người đáng ghét nhất trong miệng các cô nương đều là người nhớ nhung nhất trong lòng họ sao?"
Tuyên Chuẩn nói: "Nói vớ nói vẩn, trong lòng ta ghét nhất Diên Vương gia."
Chủ cửa hàng lại tưởng nàng nói đến "Diêm Vương", vội nói: "Không nên nói xấu thần tiên! Cô yên tâm, người huyện Nam Lan không nhàm chán đến mức hỏi người khác ghét là ai đâu."
Con ngươi Tuyên Chuẩn đảo một vòng, móc ra mười văn tiền, mua một cặp đèn lồng, cũng không hỏi Đoan Tĩnh có thích hay không, nhét luôn vào tay nàng, sau đó dẫn theo một người khác đến trêu chọc nàng: "Tẩu tẩu, tẩu nói xem trong chúng ta ai là người đẹp nhất?"
Nàng sợ Đoan Tĩnh xấu hổ, không dám hỏi thích ai nhất, nên đổi cách hỏi khác an toàn hơn. Phải biết rằng, chỉ nói về nhan sắc, từ nhỏ đến lớn Tuyên Ngưng hoàn toàn kế thứa sự xinh đẹp của Uyển thị, không thua kém ai.
Đoan Tĩnh bị hỏi, nghẹn họng nhìn nàng trân trối.
Tuyên Chuẩn cho là nàng xấu hổ, giựt giây nói: "Mau nói đi mau nói đi, Có Nguyệt Lão và hồng nương làm chứng, không thế nói dối!"
Chủ cửa hàng đứng bên cạnh khuyến khích: "Không tệ không tệ, nếu như không nói người trong lòng ra, hồng nương sẽ dắt nhầm mối nhân duyên."
Đoan Tĩnh lớn lên trong đạo quán, luôn luôn tin thờ quỷ thần, nhìn ánh mắt chăm chú của Tuyên Ngưng, chậm rãi nói ra cái tên luôn lượn lờ trong đầu: "Tuyên………Tịnh."
......
Lập tức, yên tĩnh.
Tác giả có lời muốn nói: Xin lỗi, lần này bỏ hố hơi lâu.