Cả Nhà Thương Nhau

Chương 35




Lý Bác Học đang buồn bực.

Lúc tất cả mọi người đều tập trung trong phòng tiệc, nhóc và Tiểu Đào đứng ở hành lang mắt to trừng mắt nhỏ, Lâm Tô đi mất lúc nào cũng không biết.

Trừng nửa ngày, hai mắt cũng xót muốn chết, Lý Bác Học dụi mắt rồi lại tiếp tục trừng, thật giống như muốn dùng ánh mắt để giết chết Tiểu Đào vậy, trong mắt lộ ra hàn khí bức người.

Tiểu Đào bất đắc dĩ bĩu môi, “Sao lại ấu trĩ như thế chứ? ╮(╯▽╰)╭ mau tránh ra, tớ muốn đi ăn.”

Lý Bác Học án ở trước mặt, vẫn hung dữ trừng mắt nhìn, không nói một câu nào.

Tiểu Đào thật sự không muốn dây dưa, đành phải thương lượng với nhóc, “Rốt cuộc cậu muốn gì? Nói rõ nguyên nhân ra đi, đừng có giở trò cũ rích này nữa! Cậu không mệt nhưng tớ thấy phiền a!”

Lý Bác Học hạ giọng, chậm rãi buông ra vài từ, “Không được quấn quít Bé Thỏ nữa!”

Tiểu Đào 囧, “Con mắt nào của cậu thấy tớ quấn quít Bé Thỏ? Cho đến bây giờ tớ còn chưa  nói với cậu ấy câu nào!”

Lý Bác Học cãi bướng, “Tớ mặc kệ, cậu không được phép quấn quít Bé Thỏ, sau này cũng không cho quan tâm đến cậu ấy!”

Nguyên bản Tiểu Đào không thèm chấp nhất, nghe nhóc nói như vậy lại cảm thấy không vui. Nhướn mày, nở nụ cười đầy vẻ khiêu khích, “Tớ chính là muốn quấn quít Bé Thỏ đấy, cậu làm gì được tớ? !”

(╰_╯)# Lý Bác Học sừng sộ, “Cậu dám!”

Tiểu Đào nở nụ cười, “Cậu biết tớ tới đây với ai không? Nói không chừng chúng ta sau này sẽ là người một nhà đó.”

Lý Bác Học nhổ nước bọt, “Phi! Ai thèm là người một nhà với cậu!”

Tiểu Đào nghiêng người. . . nhìn vào phòng khách, chỉ hai người đứng cách đó không xa, cười hắc hắc, “Nè, nữ chính là cô của cậu đúng không? còn nam chính là cậu tớ, ánh mắt của cô ấy nhìn cậu tớ có hơi không thích hợp nha!”

(⊙_⊙) Lý Bác Học nhìn ra phía sau theo ánh mắt của cậu ta, quả nhiên thấy Lý Tuyết Linh đang ở cạnh một người đàn ông, hai người đứng rất gần, trò chuyện vui vẻ. Ánh mắt của gái lỡ thì như phát sáng, bộ dạng mê trai thấy rõ, ra mòi cô ấy động tâm rồi.

Nhìn lại người đàn ông kia, trông rất quen mắt, Lý Bác Học ngạc nhiên kêu lớn : “Bác sĩ Lưu là cậu của cậu hả? !”

Tiểu Đào đắc ý cười, “Đúng vậy!”

Lý Bác Học khóc : bác sĩ Lưu và chú Lâm là bạn thân, trách không được bọn họ lại học thêm chung một lớp, nếu như cô của mình và bác sĩ Lưu cưới nhau, cái người này không phải thành anh trai của hai đứa mình sao? ! /(ㄒoㄒ)/~~

. : .

Lý Tường Vũ yên lặng đứng dựa vào tường, vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Duyệt Minh, thấy vẻ mặt hờ hững của cậu, không vui cũng chẳng buồn, đáy lòng khẽ rung động, không khỏi sinh ra tình cảm thương yêu.

Lúc này Lâm Duyệt Minh đã quay trở về với dáng vẻ trước kia, cơ thể đứng thẳng tắp, quanh thân tản mát ra hơi thở lạnh băng, như muốn cảnh cáo chớ lại gần.

Lâm Duyệt Minh nhìn thấy Lý Tường Vũ, có chút sửng sốt, trong đôi mắt vốn đang bình lặng như nước hiện lên một tia hoảng loạn khó phát hiện được. Mím chặt môi, biểu tình trên mặt nhìn như gió êm sóng lặng, trong nội tâm lại đang dâng trào mãnh liệt.

Lý Tường Vũ nhàn nhạt nở nụ cười, nét tươi cười bao hàm sủng nịch đến vô tận, bước tới bên cạnh, bế lấy Lâm Tô từ trên tay cậu.

“Để tôi ẵm con cho.”

“Ah.”

“Ngày hôm nay thời tiết rất tốt, chúng ta đưa mấy nhóc đến công viên trò chơi nhé.”

“Vâng.”

“Vậy trước tiên đi ra ngoài kêu Hổ Con đã.”

“Ừ.”

Hai người sánh vai nhau đi đến phòng khách, đều không thèm để ý đến người đứng phía sau.

Sự việc vừa phát sinh ở cửa toilet, Lý Tường Vũ không có hỏi, Lâm Duyệt Minh cũng chẳng đề cập.

Trong phòng, khách khứa đã đi gần hết, không còn tiếng rầm rì, khôi phục sự yên tĩnh.

Lý lão thái ngồi ở trong góc, cúi đầu nhìn mặt đất, không biết đang suy nghĩ gì.

Nhìn bóng lưng hơi cô đơn của bà, trong lòng Lâm Duyệt Minh có chút khó chịu.

Đi tới bên cạnh bà, kêu nhẹ một tiếng, “Bác gái.”

Hồi lâu không có tiếng đáp lại.

Lâm Duyệt Minh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào bà, trong mắt toát ra sự áy náy, “Con đã gây ra chuyện này giờ con xin giải thích.”

Lý lão thái sau khi kinh ngạc nhìn cậu một cái, liền quay đầu. . . Xem cậu như không khí, lầm bầm trong họng một câu, “Giải thích cái gì ngay cả một câu ‘Xin lỗi’ cũng không có!” Nghe ngây thơ như một đứa bé vậy.

Lâm Duyệt Minh cũng không ngại, cười nói : “Con xin lỗi.”

Chúng con không nên trêu chọc bác.

Dù sao bác cũng là trưởng bối, hơn nữa sau này chúng ta còn sống chung một nhà với nhau.

Câu kế tiếp tuy rằng chưa nói ra, nhưng thái độ Lâm Duyệt Minh rất chân thành, Lý lão thái chắc cũng cảm nhận được.

Lý lão thái không nói gì, bất quá khuôn mặt vốn đang khó đăm đăm thoáng nhu hòa rất nhiều.

Xác thực bà rất tức giận, ba đứa con liên tục khuyên nhủ thuyết phục đều không làm cho bà bớt giận, đây chính là tôn nghiêm của bà, mong muốn tụi nhỏ tôn trọng. Lúc bà đang nản lòng thoái chí, chỉ có Lâm Duyệt Minh đứng ra xin lỗi, cũng chỉ có Lâm Duyệt Minh vì bà mà thu hồi một chút thể diện.

Lý lão thái mệt mỏi khoát tay, dùng hết khí lực còn lại nói : “Quên đi, về nhà thôi.”

Trời tháng năm, ánh nắng ban trưa có hơi chói mắt.

Từ nhà hàng đi ra, Lâm Duyệt Minh nheo mắt lại.

Mỗi một một động tác nhỏ của cậu đều không qua khỏi ánh mắt Lý Tường Vũ.

Lý Tường Vũ nhìn bốn phía xung quanh, đi về phía khu phố đối diện, một lúc sau quay trở về, cầm trong tay một cái ô che nắng.

Hắn đưa ô tới trước mặt cậu, “Em và các con ở đây chờ, tôi đi lấy xe rồi quay lại đón.”

Lâm Duyệt Minh cười cầm lấy rồi mở ô ra, ánh nắng chói chang khi phản chiếu xuyên qua ô trở nên nhu hòa hơn hẳn.

Tâm cũng như được chiếu rọi ấm áp vô cùng.

Bốn người tới công viên trò chơi, ngước mắt liền thấy đu quay thật lớn cao chọc trời đang chậm rãi chuyển động.

Lâm Tô chỉ vào đó, hưng phấn hoa tay múa chân, “Ba ba, con muốn chơi cái kia!”

Lâm Duyệt Minh sờ sờ đầu con trai, “Được.”

“Tôi đi mua vé.” Lý Tường Vũ bỏ lại một câu, nhanh chóng đi về phía phòng bán vé. Khi trở về lắc lắc bốn tấm vé trong tay, nhìn Lâm Duyệt Minh vui vẻ, “Chúng ta cũng chơi ha.”

Lâm Duyệt Minh gật đầu đồng ý.

Sau khi xếp hàng, khi Lâm Duyệt Minh đang định theo hai đứa con trai bước vào khoang ngồi của đu quay thì cánh tay bị kéo lại.

Lý Tường Vũ ghé vào bên tai nói : “Chúng ta ngồi khoang kế tiếp.”

Sợ cậu lo lắng còn nói thêm, “Khoang ngồi đều kín toàn bộ, bọn nhỏ ở bên trong rất an toàn.”

Lâm Duyệt Minh thu hồi bước chân, khóe miệng không khỏi nhếch lên cười khẽ.

Đu quay chậm rãi đi lên, dần dần xa mặt đất, cảnh vật ngoài cửa kính cũng chậm rãi thay đổi.

Lâm Duyệt Minh tựa vào người Lý Tường Vũ lẳng lặng nhìn ra phía ngoài cửa kính, bỗng nhiên nghĩ mình cách bầu trời ngày càng gần, tựa hồ vươn tay, đầu ngón tay có thể chạm đến thiên đường, nội tâm thực sự an tĩnh.

Trong trạng thái yên tĩnh này, cậu mở miệng nói.

“Kỳ thực em quen biết người kia.”

. . .

“Hắn là. . .”

Câu kế tiếp còn chưa thành lời, Lý Tường Vũ liền cúi đầu hôn lên môi cậu, ôn nhu mà cẩn thận, một lúc lâu mới buông ra.

Sau đó nhẹ nhàng nói với cậu : “Tôi biết.”

Sau khi nhìn lại Lâm Tô, Lý Tường Vũ liền rõ ràng. Thoạt nhìn hai người cũng không quá giống nhau, nhưng khi nhìn kỹ sẽ phát hiện khuôn mặt có rất nhiều chỗ tương tự, chỉ là đôi mắt Lâm Tô vừa to lại tròn, đặc biệt trong veo và tươi sáng, trong suốt đến tưởng như không nhiễm một hạt bụi trần.

Ai cũng có quá khứ cả, Lý Tường Vũ không muốn tính toán chi li. Trong quá khứ của Lâm Duyệt Minh, tuy hắn không thể cùng cậu trải qua, nhưng hiện tại và tương lai đều thuộc về hắn, như vậy là đủ rồi.

Hơn nữa Lâm Duyệt Minh còn là người bị hại, hắn lại càng thêm yêu thương cái người đã từng chịu quá nhiều tổn thương này.

Lý Tường Vũ kéo Lâm Duyệt Minh xoay người lại, nhìn thật sâu vào mắt cậu, “Không cần phải nghĩ đến những chuyện không vui đó nữa, đều đã là quá khứ. Có tôi, các con, cùng nhiều người như vậy, em sẽ không còn cô đơn nữa.”

“Vâng.” Cổ họng Lâm Duyệt Minh như bị nghẹn, bất tri bất giác hai mắt cũng rơm rớm.

Ban đầu sợ chuyện này khó giải quyết, luôn làm cậu dằn vặt, hiện tại lại hóa ra rất đơn giản.

Người ta nói trong mắt tình nhân không chứa được nửa hạt cát, phải chăng đối phương bao dung cậu trong mọi chuyện. Có một người yêu như vậy, cậu thấy đã đủ rồi. Tình yêu kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần có một người nguyện ý làm bạn bên cạnh mình.

Tầm nhìn mơ hồ không rõ, Lâm Duyệt Minh quay đầu. . . Nhìn mây bay bên ngoài cửa kính, nhẹ nhàng cầm tay Lý Tường Vũ, giống như đang nắm chặt hạnh phúc trong tay.

Nhìn cậu nước mắt đong đầy, Lý Tường Vũ nở nụ cười. Ghé sát đến bên tai cậu, dùng răng day nhẹ vành tai, hỏi : “Có muốn biết truyền thuyết về vòng đu quay chọc trời này không?”

Lâm Duyệt Minh gật đầu.

“Nếu cùng người yêu ngồi trên đu quay cao chọc trời này, kết cuộc sẽ phải chia tay.”

Lâm Duyệt Minh mở lớn mắt, quay đầu lại nhìn hắn.

“Nhưng nếu như cùng người yêu hôn môi khi đu quay đến nơi cao nhất, thì hai người sẽ mãi mãi bên nhau.” Lý Tường Vũ cười cười, “Chúng ta hiện tại đã đến nơi cao nhất, tôi và em phải mãi mãi bên nhau, suốt một đời, vĩnh viễn sẽ không ly biệt.”

Thật là, sến đến buồn nôn! Lâm Duyệt Minh còn chưa kịp chế giễu, thì đã bị hôn lên.

Hàm răng bị tách ra, đầu lưỡi tiến vào dò xét, linh hoạt khuấy đảo trong khoang miệng.

Lâm Duyệt Minh nhắm mắt lại, phối hợp mở miệng ra, tùy ý Lý Tường Vũ ngậm đầu lưỡi ôn nhu cắn mút.

Nước bọt theo khóe miệng chảy xuống, Lâm Duyệt Minh muốn nuốt vào, Lý Tường Vũ lại không cho cơ hội, giữ đầu của cậu lại, kề sát cằm, đem đầu lưỡi vào rất sâu bên trong khoang miệng, hôn đến khi cậu thở không nỗi.

Cảm giác tê dại lan ra toàn thân, hai chân bắt đầu như nhũn ra, Lâm Duyệt Minh chỉ biết nắm vai đối phương, mới có thể giữ cho thân thể của mình không trượt xuống.

Máu toàn thân sôi trào, nóng hừng hực, hạ thân cũng có cảm giác, chỉ mới là một nụ hôn, dục vọng đã bị khơi lên, Lâm Duyệt Minh có chút ngượng ngùng.

Lý Tường Vũ đột nhiên buông ra, chăm chăm nhìn cậu, “Ở nơi này làm một lần được không?”

Lâm Duyệt Minh sợ hãi lắc đầu, “Nói gì nghe thối vậy! Anh đừng có mà phát điên nhá!”

Lý Tường Vũ đưa tay kéo khóa quần của cậu xuống, “Chỉ một chút thôi? Được không?”

“Không được!”

“Thật sự không được sao?”

“Không thương lượng!”

Lý Tường Vũ nở nụ cười, dáng vẻ xấu xa.

Lâm Duyệt Minh muốn đánh người.

“Tôi dụ dỗ em.” Lý Tường Vũ giật khóa kéo, đưa tay đi vào, tốc độ rất nhanh, cậu định ngăn cản nhưng không kịp.

Bàn tay cử động lên xuống.

Bên tai vang lên thanh âm từ tính, toát ra ma lực đầu độc lòng người, làm cậu xúc động, “Đừng phản kháng, ngoan nào, để tôi giúp em.”

Lý Tường Vũ ngồi trên ghế, kéo cậu vào trong lòng mình, hôn lên môi cậu, chỉ chạm nhẹ một chút, ngẩng đầu nhìn cậu khẽ cười, dùng đầu lưỡi vẽ phác theo đường viền đôi môi, động tác tay càng ngày càng nhanh hơn, tay kia cũng không nhàn rỗi, thò vào trong áo khiêu khích thân thể của cậu.

Dưới ánh sáng ban ngày làm loại chuyện này, Lâm Duyệt Minh quả thực muốn hôn mê.

Thế nhưng hạ thể truyền đến cảm giác tê dại khiến cậu khó có thể chống cự, lý trí bị phá hủy, dục vọng như lửa nóng, giả bộ từ chối vài câu, cậu liền ngã xuống trong lòng Lý Tường Vũ. . .

Đu quay đang từ từ giảm độ cao, bốn phía vang lên thanh âm vui cười, tiếng thét chói tai, càng ngày càng rõ. Nghe vào trong tai, Lâm Duyệt Minh cảm thấy ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ như tôm luộc.

“Thoải mái bắn ra đi.” Lý Tường Vũ nâng cằm cậu hôn lên, tay càng dùng thêm lực, làn sóng khoái cảm khiến cậu run rẩy sắp không chịu nổi nữa, rên rỉ thành tiếng, toàn thân run run bắn ra.

Lý Tường Vũ ôm chặt cậu đang thở dốc vào trong lòng, mãi cho đến khi cậu qua cao tràomới móc khăn tay ra lau tay, thuận tiện giúp cậu vệ sinh thân thể.

Lúc này, đu quay vừa xuống tới phía dưới, hai cậu bé đang cười tủm tỉm đứng ở bên ngoài chờ họ.

Lâm Duyệt Minh đứng thẳng lên, chỉnh lại y phục, giả bộ bình tĩnh đi ra, chỉ là cậu không biết, sắc đỏ trên khuôn mặt mình vẫn còn đỏ.

Lâm Tô nhìn thấy, nghi hoặc hỏi : “Ba ba, ba bị gì vậy vậy? Mặt đỏ quá chừng.”

Lâm Duyệt Minh lấy tay chạm vào mặt, nóng quá, quay đầu liếc xéo Lý Tường Vũ một cái.

“Ba không sao.” Lâm Duyệt Minh vuốt tóc con trai, sau đó nói lãng sang chuyện khác, “Chơi đu quay có vui không?”

Thấy bé gật đầu, lại hỏi : “Có muốn chơi trò gì khác không?”

Lực chú ý của Lâm Tô lập tức bị dời đi, “Muốn a!”

“Ừ, vậy trước tiên chơi trò nào?”

Lâm Tô nhìn bốn phía chung quanh, dòm đủ các loại kiểu dáng thiết bị trò chơi bắt đầu ngơ ngẩn. Mỗi một trò bé đều muốn chơi , nhưng lại không biết chơi trò nào đầu tiên mới được.

Lý Tường Vũ bước lên phía trước, hào phóng phất tay : “Chơi hết các trò ở đây, không cần phải chọn.”

Nghe được điều này bọn nhỏ lớn tiếng hoan hô, Lâm Duyệt Minh lắc đầu cười cười, chứng sợ lựa chọn của con trẻ vĩnh viễn trị không hết được.

Sắc trời dần tối, bốn người từ công viên trò chơi đi ra, thành phố đã rực rỡ lên đèn.

Mặc dù chơi đến mệt mỏi, cũng không ai đề cập tới việc về nhà.

Như vậy, lại chơi tiếp thôi.

Lâm Duyệt Minh và Lý Tường Vũ nhìn nhau cười, một người ôm Lâm Tô, người kia dắt tay Lý Bác Học, tản bộ trong đêm.

Ben đường lóe lên ánh đèn nê ông nhiều màu sắc rực rỡ, rọi vào trên người họ, giờ khắc này trông thật đẹp.

Tiệc cưới đã trôi qua nhiều ngày, trong nhà xem như cũng bình yên. Lý lão thái hờn dỗi được vài ngày, lại khôi phục bộ dáng bá đạo trước đây, mỗi ngày đều buộc Lý Tường Duệ đi học đàn, thấy Lý Tuyết Linh thì cũng cằn nhằn cô vài câu, thái độ đối với Lâm Duyệt Minh cũng không lạnh nhạt thờ ơ như lúc trước, chỉ là bình thường bà ỷ vào thân phận mẹ chồng, bày ra tư thái từ trên cao nhìn xuống vênh mặt hất hàm sai khiến, khoa tay múa chân can thiệp vào cuộc sống của Lâm Duyệt Minh.

Kỳ thực đều là mấy việc nhỏ nhặt, cho nên Lâm Duyệt Minh cũng không để ý. Vốn dĩ cậu không thích uống sữa tươi, cái mùi gây gây mới ngửi thôi đã khó chịu, nhưng vì cục cưng mỗi ngày cậu vẫn kiên trì uống một ly, nhưng Lý lão thái thấy vậy thì không hài lòng, buộc cậu sáng trưa tối mỗi buổi phải uống một ly. Cậu cũng không phản kháng, chỉ thừa lúc Lý lão thái không chú ý, len lén đem sữa đổ xuống WC.

Gần đây ăn cơm cũng nhiều lên, nhiệm vụ mỗi ngày của Lâm Duyệt Minh là ăn và ngủ. Thời gian nhàn rỗi rất nhiều, cậu định ra ngoài một chút, nhưng tình trạng lại không cho phép.

Bụng giống như bong bóng được thổi hơi vào càng ngày càng lớn, thân thể cũng hơi phù thũng, toàn bộ y phục trước đây đều mặc không được.

Lý Tường Vũ mua cho cậu rất nhiều quần áo mới, tất cả đều là y phục dành cho phụ nữ có thai, nhìn trang phục màu sắc rực rỡ, Lâm Duyệt Minh thà rằng ở trần, cũng không chịu mặc mấy bộ trang phục dành cho phụ nữ có thai trông khả ái này.

Cậu dám khẳng định, Lý Tường Vũ hoàn toàn có chủ ý! Tuy rằng quần áo cũ không còn vừa, nhưng vẫn có thể mặc đồ dành cho những người mập mạp. Trang phục của phụ nữ có thai? ! Lâm Duyệt Minh trở mình trợn trắng mắt, chỉ có Lý Tường Vũ biến thái kia mới nghĩ ra được thôi !