Cả Nhà Đều Là Dân Xuyên Không, Mỗi Tôi Dân Bản Xứ

Chương 17-2: Sinh nhật nha




Mà lúc này, Hứa Lão Tam chờ đến hoa cũng sắp tàn.

Anh đều đi ra ngoài một hồi, về rồi mà vẫn còn chưa nói xong!

Anh hờn dỗi: “Sao các con tặng quà lâu quá vậy?”

Ánh mắt của anh dừng ở hai đóa hoa trên đầu Tiểu Đào Tử cùng với gò má thơm phức của cô bé, gật đầu: “Thì ra các con tặng hoa buộc tóc và kem bôi da.”

Tiểu Đào Tử chững chạc đàng hoàng sửa đúng: “Không phải kem bôi da, là kem bảo bảo.”

Hứa Lão Tam: “… Không phải đều giống nhau sao?”

Tiểu Đào Tử càng nghiêm túc: “Không giống nhau đâu.”

Hứa Lão Tam lập tức sửa miệng: “Được, là không giống. Vậy, Tiểu Đào Tử đã nhận quà của mẹ, anh và chị rồi, có muốn biết ba tặng quà gì cho con không?”

Mỗi một năm, bọn họ đều như vậy, ba một phần, mẹ một phần, anh và chị thì cùng nhau tặng.

Đương nhiên, có khi anh và chị tặng cùng một món, có khi là khác món, không nhất định.

Còn ba mẹ, thì từ trước đến nay luôn tách ra.

Cho nên, Tiểu Đào Tử vẫn còn một phần quà đang chờ nhận nữa.

Hai mắt cô nhóc long lanh ngóng nhìn Hứa Lão Tam, Hứa Lão Tam cảm thấy, vì con gái nhỏ, cái gì mình cũng làm được.

Anh ưỡn ngực, đắc ý nói: “Nào, ra ngoài thôi! Ra xem ba chuẩn bị quà gì cho con này!”

Tiểu Đào Tử đi theo ba ra ngoài, vừa ra đến, liền kinh ngạc hô lên: “Woa!”

Ngoài sân, là một con ngựa gỗ nhỏ, Tiểu Đào Tử a a a hét lên, lập tức vút đến chỗ ngựa gỗ, chân nhỏ đã trèo lên. Mặt cô nhóc đã đỏ thành quả táo, liên tục thét lên: “A a a a!”

Hứa Lão Tam đắc ý nhìn những đồng chí khác trong nhà, mặt mũi bay lên.

Mấy người cũng tặng quà, nhưng mà, có quà của ai khiến Tiểu Đào Tử thét lên thế không?

Không có!

Hoàn toàn không có!

Vẫn là anh đây!

Ăn chơi, anh đây giỏi nhất!

Anh hả hê đắc ý vô cùng, mọi người chỉ yên lặng nhìn anh, mặc dù có thể đoán được tại sao anh đắc ý, nhưng mọi người, vẫn là thật sự không thể hiểu được, có cần phải đắc ý đến vậy sao?

Ánh mắt Tuyết Lâm lấp lóe, cũng không nói gì.

Hứa Lão Tam đắc ý như vểnh cả đuôi lên trời, nói: “Sao con? Không tệ đúng không? Đây là quà ba tặng cho con đấy.”

Anh vỗ đầu con ngựa một cái, ngựa gỗ chập chùng một cái, Tiểu Đào Tử: “A a a!”

Lại hét lên.

Tiếng hét của trẻ con, y như tiếng của gà tây.

Hứa Lão Tam vội vã trấn an con gái, nói: “Đừng sợ đừng sợ, nó tự gập ghềnh được đấy. Con thử một chút đi, nhún một cái nào.”

Con ngựa gỗ này, không chỉ ngồi thôi, mà còn có thể đung đưa trước sau được, gần giống như bập bênh.

Tiểu Đào Tử hít sâu một hơi, sau đó nghiêm mặt, cẩn thận ngồi ngay ngắn trên con ngựa, nhún một cái, lập tức ngạc nhiên ngẩng đầu: “Ôi! Nó lung lay thật kìa.”

Hứa Lão Tam hớn hở: “Đúng vậy, nó lung lay đấy, Đào Tử có thích không?”

Hứa Đào Đào gật đầu điên cuồng, y như con gà mổ thóc.

Sao lại không thích được chứ!

Đứa ngốc mới không thích đồ tốt như này đó!

Cô bé ngồi trên ngựa gỗ, hai chân gác trên bàn đạp, từ từ học cách nhún trước nhún sau, toàn bộ thể xác và tinh thần đều tập trung vào thứ này.

“Đào Tử ơi, Tiểu Đào Tử …” Có lẽ là do nghe thấy tiếng hét liên tục của Tiểu Đào Tử, nên Tiểu Hứa Lãng mới thùng thùng chạy sang, vừa vào cổng, cậu nhóc lập tức sững lại, ngơ ngác nhìn con ngựa gỗ của Tiểu Đào Tử.

Lúc này Tiểu Đào Tử đang nhún lên nhún xuống trên con ngựa gỗ, ngựa gỗ chầm chậm, từ từ lắc lư. Nhưng cũng không thể ngăn trẻ con xem nó là bảo vật thần kỳ được.

Tiểu Hứa Lãng khiếp sợ nhìn món đồ chơi mới của Tiểu Đào Tử, lắp bắp hỏi: “Đây là cái gì, là cái gì vậy?”

Tiểu Đào Tử quay đầu, giọng điệu lảnh lót kích động: “Lãng ca ca ơi, mau xem này, đây là ngựa gỗ đó.”

Trẻ con ở thôn bọn họ, chỉ là một cái vợt lưới, cũng đã được xem là bảo vật thần kỳ rồi. Đừng nói chi là, một con ngựa gỗ có thể cưỡi lên thế này. Tiểu Hứa Lãng nhìn đỏ cả mắt, vội chạy lên trước, đưa tay muốn sờ, lại không dám.

Cậu nuốt nhẹ nước miếng một cái, hỏi: “Anh, anh có thể sờ một chút không?”

Mặc dù ba của Tiểu Hứa Lãng là Đại đội trưởng, mà cậu lại là con trai út duy nhất trong nhà, nhưng trong nhà rất nghiêm khắc, nên cậu không hề ngang ngược, ngược lại còn rất ra dáng người làm anh. Như lúc này, cậu thích con ngựa gỗ này đến mức đôi mắt dán chặt vào nó, xé cũng xé không ra, lại không hề yêu cầu muốn ngồi lên thử. Chỉ là sờ nhẹ thôi, như vậy cũng đủ rồi.

Mà lại muốn sờ, vẫn biết phải hỏi ý kiến của Tiểu Đào Tử trước.

Tiểu Đào Tử gật đầu: “Đương nhiên là được rồi.”

Tiểu Hứa Lãng không thể chờ đợi, lập tức đưa tay sờ lên, cậu hài lòng cong môi, nói: “Đây là gỗ làm ra.”

Tiểu Đào Tử gật đầu: “Đúng đó, ngựa gỗ đương nhiên phải làm từ gỗ rồi.”

Cô bé kiêu ngạo nói: “Đây là quà sinh nhật ba em tặng cho em đó.”

Tiểu Hứa Lãng cũng không thấy bất ngờ, chỉ hâm mộ nói: “Ba em tốt thật đó.”

Đây cũng chính là nguyên nhân mà bọn trẻ con gần gũi với Hứa Lão Tam, mặc dù người lớn đều cảm thấy anh chỉ ham nhàn hạ, lười biếng không học hành không nghề ngiệp. Nhưng trong lòng bọn trẻ con, anh lại là người ba rất tốt.

Bọn cậu không hiểu công việc thế nào, chỉ biết là ba Tiểu Đào Tử sẽ tìm đồ ngon cho cô bé, sẽ chuẩn bị quà, còn sẽ ca hát kể chuyện cho cô bé nghe.

Ba như vậy, chính là ba tốt.

Hứa Lão Tam lại tiếp tục được nước khoe khoang: “Thế nào? Không tệ đúng không? Ngựa gỗ như thế này, trẻ con trong thành cũng không có đâu nhé! Không tin bọn con có thể hỏi Tiểu Gia Gia.”

Đây là con trai anh tự mình thiết kế, anh đặt người ta làm riêng, đương nhiên là không có bán rồi.

Có thể nói, đây chính là độc nhất vô nhị.

Hai cô cậu nhỏ yêu thích vô cùng, Tiểu Đào Tử: “Con hạnh phúc quá đi!”

Cô bé nhún nhè nhẹ, đã nắm giữ được tiết tấu đung đưa của ngựa gỗ, cô nhóc hưng phấn đỏ hết cả mặt, nhưng Tiểu Đào Tử cũng là cô bé vô cùng hiểu chuyện, không hề ích kỷ. Cô bé ngọt ngào nói: “Lãng ca ca, đây là quà sinh nhật của em, em muốn chơi lâu một chút. Đợi em ngồi thêm chút nữa, xong em cho anh ngồi một chút, có được không?”

Tiểu Hứa Lãng suýt nữa thét lên, nói: “Được được được, em gái Đào Đào là em gái tốt nhất.”

Cậu cậu cậu, cậu cũng có thể được chơi đó!

Woa woa woa!

Em gái đúng là em gái tốt nhất trên đời!

Hai đứa trẻ cùng chơi với nhau, Thường Hỉ quay người vào bếp, bắt đầu chặt gà.

Chị nhìn Hứa Lão Tam đang đứng cười tủm tỉm bên cạnh, nói: “Vào nhóm lửa này.”

Hứa Lão Tam: “…”

Cái bà này!

Quá đáng thật đấy!

Mặc kệ trong lòng oán trách ra sao, thì thân thể vẫn rất thành thật vào làm việc nhà.

Hai người lớn bắt đầu làm việc, Hứa Nhu Nhu nháy mắt với Hứa Tuyết Lâm, kéo cậu ra sau nhà, hỏi khẽ: “Có phải em giúp ông ấy không?”

Tuyết Lâm gật đầu.

Hứa Nhu Nhu hừ một tiếng, nói: “Nếu là em giúp, thì để ông ý đắc ý làm gì? Lại nói, sao em lại cho ông ấy mượn tiền vậy?”

Tuyết Lâm ra vẻ sâu xa: “Sinh nhật Đào Đào, ông ấy phải có quà chứ. Lại nói, như vậy cũng có thể cổ vũ ông ấy có chí hướng chút. Bằng không, ông ấy lại đi ăn bám. Lần này ông ấy đeo nợ, nên phải cố gắng hơn, ít nhất phải đi kiếm tiền trả nợ.”

Hứa Nhu Nhu ngẫm nghĩ, gật đầu: “Nghe cũng có lý đấy.”

Nói thì nói vậy, vẫn hỏi: “Vậy em cho ông ấy mượn bao nhiêu tiền?”

Tuyết Lâm: “Bản vẽ thì không cần tiền, xem như tấm lòng của người làm con là em. Em cho ông ấy mượn năm đồng.”

Dừng một chút, cậu nói tiếp: “Con ngựa gỗ đó là ông ấy tìm bác Kiến Nghĩa làm, cả gỗ cả công hết tám đồng.”

Hứa Nhu Nhu cảm thán: “Ông ấy trông vô dụng vậy, mà để dành được tiền nữa cơ. Tiền năm ngoái ông ấy mượn em, là cuối năm trả lại đúng không?”

Tuyết Lâm gật đầu: “Ừm. Nên chị xem, không có động lực, ông ấy lại chẳng tích góp được bao nhiêu. Năm ngoái ông ấy mượn em bảy đồng, nửa năm trả lại. Mà cũng là nửa năm tiếp, không có áp lực nợ nần, ông ấy cũng chỉ kiếm được có ba đồng.”

Hứa Nhu Nhu: “Đúng thật.”

Tuyết Lâm: “Chị, em làm gì, chị còn phải lo lắng nữa sao?”

Cậu làm vẻ sâu xa: “Có vài người ấy, y như con lừa, chị không đánh nó, nó sẽ không nhúc nhích. Nên cần phải tạo áp lực cho ông ấy, nợ nần chính là áp lực tốt nhất.”

Hứa Nhu Nhu bật cười, nói: “Có ai đi nói cha ruột của mình như vậy giống em không?”

Tuyết Lâm nhíu mày: “Ông ấy mà nghe thấy cũng chẳng để ý đâu.”

Hứa Nhu Nhu: “Đúng vậy thật.”

Ba của cô, mặt dày lắm! Sẽ không để ý mấy cái này đâu.

Ông ấy chỉ để ý là, có bắt ông ấy làm việc không, có cho ông ấy ăn cơm không thôi.

Yêu cầu cuộc sống của ông ấy, đơn giản lắm.

Hai chị em từ sau nhà đi vào, thì thấy thím Hoa Quế và cô mình đã đến, hai người đang giúp đỡ trong bếp, mà ba họ thì không biết chạy đi lười biếng chỗ nào rồi. Ông ấy chính là như vậy, có thể tận dụng mọi lúc để nhàn hạ.

Hứa Nhu Nhu yên lặng vào nhà, thím Hoa Quế thoải mái nói: “Trẻ con không cần vào trong này, ra ngoài chơi đi con, trong này có các thím rồi.”

Hứa Nhu Nhu chần chờ, Thường Hỉ mỉm cười: “Đi thôi, trong này không cần đến con đâu.”

Vừa nói xong, đã thấy thím Thúy Hoa và quả phụ Vương vào đến, năm phụ nữ trong ngõ đã đủ mặt, mọi người tề tựu, làm trong phòng chật chội hơn nhiều. Nhu Nhu và Tuyết Lâm ra ngoài, thì thấy mấy người bạn nhỏ cũng nhiều thêm.

Mậu Lâm và Hải Phong, Hải Lãng đang vây quanh ngựa gỗ ríu rít không ngừng.

Riêng Tiểu Hạ Gia có hơi yên tĩnh, không ồn ào như những chú chim sẻ nhỏ giống những người bạn khác, nhưng mà, cậu bé cũng rất hưng phấn, đôi mắt to lấp lánh nhìn chằm chằm ngựa gỗ, cái miệng nhỏ cong cao cao.

Lúc này Tiểu Đào Tử dường như mới nhớ đến nhóm mấy người bạn nhỏ của mình.

Cô nhóc bước khỏi ngựa gỗ, nói: “Em chơi lâu lắm rồi, để mọi người chơi một chút nha.”

“Hoan hô!”

“Đào Tử Đào Tử, em là Đào Tử tốt nhất đó!”

“Em họ, anh thích em lắm luôn, em thật là vừa đẹp vừa lương thiện đó.”

“Đào Đào tuyệt quá đi!”

“Anh muốn chơi anh muốn chơi…”

Mọi người cậu một câu tôi một câu, ồn ào vô cùng.

Đương nhiên rồi, tranh nhau chơi, đó là chuyện hiển nhiên. Có vẻ như sắp thành nội chiến giữa những người bạn nhỏ với nhau luôn rồi!

Tiểu Đào Tử: “Đừng tranh đừng tranh.”

Cô bé sốt ruột lảnh lót lên, nói: “Chúng ta không được tranh nhau.”

Tiểu Hứa Lãng: “Vậy Đào Tử nói đi, bọn anh ai chơi trước bây giờ.”

Tiểu Đào Tử ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói: “Chúng ta oẳn tù tì đi! Ai thắng chơi đầu tiên, sau đó lần lượt những người còn lại.”

Như thế này là vô cùng công bằng rồi.

Mấy cậu nhóc nhỏ nhao nhao gật đầu: “Vậy được đó, Đào Tử thông minh nha.”

Nhóm trẻ con nô đùa náo nhiệt, Hứa Nhu Nhu ngồi trên ghế, nhìn đám trẻ con, nói: “Hoạt bát thật đấy!”

Tuyết Lâm để tay lên vai chị, Hứa Nhu Nhu nghiêng đầu nhìn cậu, Tuyết Lâm nói: “Chị thả lỏng thôi, chị cũng là trẻ con mà. Không cần nghiêm khắc với mình vậy đâu.”

Hứa Nhu Nhu chụp tay cậu một chút, nói lời thâm sâu: “Em cũng biết mà….”

Bản chất, cô lại không phải trẻ con!

Mặc dù có thể bị ảnh hưởng bởi thân thể và người xung quanh, tâm tính trẻ con một chút, nhưng cô vẫn không thể là trẻ con chân chính được.

Tuyết Lâm ngồi xuống bên cạnh, sóng vai với cô, xuống giọng, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được, nói: “Chị thấy mình không phải trẻ con à?”

Hứa Nhu Nhu: “Đương nhiên rồi!”

Chuyện này còn phải hỏi sao?

Đương nhiên rồi.

Tuyết Lâm mỉm cười, nụ cười rất có thâm ý: “Như vậy, chúng ta chứng minh một chút, thật ra chị cũng không phải người lớn đi.”

Hứa Nhu Nhu: “…???”

Tuyết Lâm: “Nào, em kiểm tra chị nhé!”

Hứa Nhu Nhu: “… … … … … …”

Câu nói kinh khủng nhất trên đời này, chính là câu mà em trai cô nói: “Để em kiểm tra chị một chút!”

Đời trước, câu nói này siêu cấp kinh khủng luôn đó.

Cô lắp bắp: “Thật ra, thật ra chị không cần…”

Hứa Tuyết Lâm nói khẽ: “Chị à, đừng trốn tránh.”

Cậu thuận tay nhặt một nhánh cây, nói: “Nào, làm đề toán này đi.”

Hứa Nhu Nhu: “… … … … …”

Em trai cô sống lại một lần, sao vẫn cứ như vậy thế?

Cô không muốn, đi học đâu!

Có ai thấu được, những đau khổ của một đứa học ngu còn liên tục bị thúc giục học hành đâu chứ. Đời trước, cô đã thấu được rồi, phải nói là thảm trong ngoặc kép!

Hứa Nhu Nhu thật lòng cảm thấy, mỗi người đều có hướng đi của mình, mà con đường của cô, đúng đắn nhất là luyện võ.

“Chị…”

Tuyết Lâm: “Chị à, chị muốn trở thành một người mà ngay cả tính sổ cũng không biết sao? Như vậy chị chính là thành một kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển đó. Bất kể lúc nào, thì sức lực vẫn chỉ có tác dụng rất nhỏ. Quan trọng nhất là phải có đầu óc. Bằng không, chị bị người ta bán, còn đi mà đếm tiền cho người ta nữa đó.”

Hứa Nhu Nhu: “… …”

Tuyết Lâm: “Chị xem ba đấy, mặc dù trông không ra làm sao, nhưng sao lại có thể kiếm được tiền? Còn không phải là vì, ông ấy có đầu óc hay sao?”

Hứa Nhu Nhu: “Không phải vì ông ấy ma mãnh sao?”

Tuyết Lâm: “Không đầu óc không hiểu biết, mỗi ma mãnh thì làm được gì?”

Hứa Nhu Nhu: “… …”

Tuyết Lâm mỉm cười: “Năm nay Đào Đào đi học, chị đi học với em ấy luôn nhé?”

Hứa Nhu Nhu: “Không được!!!”

Cô tuyệt đối không muốn đi học, nếu muốn, cũng chỉ muốn học võ mà thôi. Cô thích nhất, vẫn là múa đao chơi thương.

Bởi vì thứ này có thể phát huy được giá trị của cô.

Mấy thứ khác, đều không được.

Hứa Tuyết Lâm nói lời thấm thía, nhưng cũng khiến người khác không thể nghi ngờ: “Không cần chị phải học hành giỏi giang gì, nhưng không thể không đi học được.”

Hứa Nhu Nhu: “… Hu hu hu, được rồi.”

Đừng thấy ngày thường, Hứa Nhu Nhu tuyệt đối không sợ em trai, vì chỉ dựa vào vũ lực, cô chính là đỉnh cao trong nhà. Nhưng dính dáng đến chuyện nghiêm túc, tất cả mọi người đều phải dời qua một bên, trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng, Tuyết Lâm mới là thông suốt nhất.

Đời trước, mọi người đã cảm giác được.

Mà đời này, cả nhà bọn họ đều xuyên qua, có thể nhanh chóng ổn định lại, an cư, hoàn toàn là do Tuyết Lâm có chủ kiến bày mưu tính kế.

Cho nên, việc nghiêm túc thật sự, Hứa Nhu Nhu sẽ không trái ý em trai.

Vì suy cho cùng, cô cùng chẳng phải người kiên định gì.

“Vậy em nói xem, sao trước kia không bảo chị đi học sớm một chút, vậy phải tốt hơn không, bây giờ còn phải đối mặt với bọn Tiểu Đào Tử. Lớn tuổi như này lại đi học cùng bọn nó, chị cũng ngượng lắm chứ.”

Tuyết Lâm mỉm cười: “Thì em cũng vì muốn chị quen thuộc hết thảy mới nhắc đến. Ép chị sớm quá, chắc chắn chị sẽ không vui.”

Bây giờ mười tuối, vẫn chưa muộn, vừa vặn thôi.

Nếu hai năm trước, mặc dù đã xuyên qua bốn năm năm, nhưng cô vẫn chưa thích nghi với hoàn cảnh lắm. Tuyết Lâm cảm thấy như vậy sẽ gây áp lực rất lớn cho chị của cậu. Trạng thái không tốt, như vậy, đi học cũng chưa thật cần thiết.

Nhưng thời điểm hiện tại, thật ra đã rất khác biệt.

Chị của cậu đã có sẵn cơ sở, cũng thích nghi được với hoàn cảnh, đi học sẽ tốt hơn rất nhiều.

Cô cúi đầu, hơi phiền muộn một chút, nói: “Nếu không, chị học ở nhà với em? Nếu để chị học cùng lớp với Đào Đào, chị thấy mất mặt lắm.”

Hứa Tuyết Lâm nở nụ cười, nói: “Được thôi, chị chịu học là được rồi.”

Dừng một chút, cậu nói: “Hoặc là, chị trực tiếp học lớp cao hơn đi.”

Cậu rất bình tĩnh: “Dù sao, chị cũng không phải Đào Tử, là trẻ con thật sự. Chị đã có cơ sở sẵn rồi.”

Hứa Nhu Nhu trợn to mắt, nói: “Nhưng mấy thứ đời trước học lại không giống đời này! Không giống nhau.”

Hứa Tuyết Lâm: “Cơ bản đều giống nhau, chị sẽ quen nhanh thôi. Với lại, hiện giờ trường học cũng đơn giản lắm.”

Hứa Nhu Nhu: “Vậy … được rồi.”

Cô nhìn trời, vô cùng không thể ngờ được, mình xuyên đến đây, lại còn phải đi học.

Chỗ này, ngoại trừ nghèo, thì không có điểm gì là không tốt cả.

Con gái cũng được đi học đường đó!

Mặc dù, nơi này cũng có rất nhiều nhà trọng nam khinh nữ, nhưng mà, không giống như trước kia.

Nơi này, chỉ cần đủ kiên cường, thì con người đều bình đẳng.

Ngay cả ba mẹ ruột cũng không được bán con gái!

Cũng sẽ không cấm con gái ra ngoài, không như vậy.

Mặc dù cô không hề muốn đi học, nhưng vẫn cảm thán từ tận đáy lòng, thật là tốt!

Hai chị em kết thúc cuộc trò chuyện, Hứa Nhu Nhu cũng hoàn toàn không hỏi đến việc em trai có cùng đi học hay không. Vì trong lòng cô, dù em trai không đi học, thì vẫn là người thông minh nhất. Cậu không đi, hiển nhiên là có lý do của mình.

Hỏi, đó là không cần thiết.

Hai chị em ngừng câu chuyện, cùng nhau nhìn về đám nhỏ ồn ào xung quanh con ngựa gỗ, lúc này, đã đến lượt của Tiểu Hạ Gia. Cậu nhóc nhỏ khẩn trương đến mức hai má đỏ bừng như quả táo.

Tiểu Đào Tử: “Gia Gia đừng sợ, em đạp lên chỗ này nè, sau đó đung đưa là được rồi.”

Tiểu Hạ Gia vừa nghiêm túc vừa vui sướng, giọng cậu nhóc mềm mại nhẹ nhàng: “Được ạ.”

Vừa ngồi lên, cậu nhóc nhỏ liền học theo động tác của các bạn lúc nãy, nhẹ nhàng đung đưa, sau đó lập tức tròn mắt, hớn hở hô: “Nó động đậy, nó thật sự động đậy này!”

Tiểu Đào Tử: “Đúng vậy đó, không phải nó luôn cử động hay sao? Hay lắm đúng không! Đây là quà ba chị tặng cho chị đó.”

Hai mắt Tiểu Hạ Gia lấp lánh, nói: “Em, em cũng nói ba em tặng cho em nữa.”

Lời này của cậu nhóc, mở ra cánh cửa thế giới mới.

Các cậu nhóc nghĩ, thì ra, như thế này cũng được đó.

Tiểu Mậu Lâm lập tức tiếp lời: “Ba, anh cũng phải đi tìm ba anh…”

Hải Phong Hải Lãng lại lập tức lặng im, bọn cậu không có ba.

Bất quá, bọn cậu cũng không khổ sở nữa, vì Tiểu Hứa Lãng cũng đã nhanh chóng buồn bã tiếp lời: “Ba mình sẽ chẳng bao giờ tặng cho mình đâu.”

Cậu buông tay: “Hu hu, nhất định ba mình sẽ nói…”

Cậu bắt chước biểu cảm của ba mình, chống nạnh, làm vẻ hung dữ: “Hứa Lãng, ai cho con cái gan mà đi vòi vĩnh ba hả? Chơi chơi chơi chỉ biết chơi thôi, không còn gì để làm nữa hả? Còn rãnh để ganh đua đồ chơi, sao không đi chuẩn bị bài vở? Mai kia đi học mà vác cái trứng vịt về đây, thì ba sẽ cho con biến thành trứng vịt! Mà lại, Tiểu Đào Tử người ta ngoan ngoãn nhanh nhẹn, thì mới có quà. Còn con? Con chỉ biết làm ba tức giận! Chỉ biết leo nóc nhà dỡ ngói. Muốn quà hả? Cái rắm! Không có cửa đâu!”

“Phụt!”

Kiểu bắt chước vô cùng hình tượng này, làm nhóm nhóc nhỏ đều bật cười, mọi người đều bụm mặt cười ha ha ha liên tục.

Mà lúc này, Đại đội trưởng vừa bước vào cổng, cũng vừa lúc chứng kiến toàn bộ quá trình.

Mặt của anh, đen xì.

Đại đội trưởng xụ mặt chắp tay sau lưng, gọi khẽ: “Hứa Lãng!”

Hứa Lãng: “Ba mình ấy hả … Ối ối ối, ba, ba ba ba, sao ba ở đây vậy? Con con con … ba nghe được gì không?”

Đại đội trưởng: “Ha ha, vừa lúc, nghe hết toàn bộ phát ngôn của anh!”

Hứa Lãng gào lên, hô: “Ba, con sai rồi!”

Lập tức vọt đi: “Mẹ ơi, cứu con. Ba muốn đánh con kìa!”

Nhất thời, gà bay chó sủa.

Cánh tay Tiểu Đào Tử gác lên đầu ngựa gỗ, cười muốn không thở được, đặc biệt đồng tình.

“Lãng ca ca, thật sự thê thảm quá đi à!”

Tiểu Hạ Gia sợ động đậy ngựa gỗ sẽ đụng phải cô bé, nên đứng im, nhoài người về trước. Cậu cười tủm tỉm, cậu hiểu chuyện lắm đó nha, nói khẽ: “Bác chỉ hù Lãng ca ca thôi.”

Tiểu Đào Tử tròn xoe hai mắt: “Sao em biết vậy?”

Tiểu Hạ Gia: “Bởi vì, bác không có nghiêm túc đuổi.”

Tiểu Đào Tử càng trợn to mắt hơn, nói: “Gia Gia, em thông minh thật đó.”

Tiểu Hạ Gia cong cong khóe môi…