Editor: Cơm Nắm Nhỏ
__________
“Mẹ ơi, mẹ ơi, chúng ta đi nhanh chút để chiếm chỗ ngồi tốt đi ạ.” Đào Đào chạy thình thịch về nhà, sốt ruột giục: “Có rất nhiều người tới rồi.”
Thường Hỉ còn chưa có phản ứng nhưng Nhu Nhu cũng sốt ruột theo: “Mẹ ơi, hay con đi chiếm chỗ trước nhé, đi muộn sẽ không có chỗ ngồi đẹp.”
Đừng nói Đào Đào, cô cũng rất sốt ruột!
Đó là phim điện ảnh!
Phim điện ảnh đó!
Đồ vật thần kỳ như vậy Hứa Nhu Nhu cũng không muốn bị bỏ lỡ. Cô vội vàng nói: “Con không ăn cơm chiều cũng được!”
Đào Đào gật đầu nói theo: “Con cũng vậy, ăn cơm đâu có quan trọng bằng xem phim chứ?”
Thường Hỉ: “Ừ cũng đúng.”
Một năm chỉ có một lần, chị cũng thấy ngồi trước xem vãn tốt hơn, các năm trước phim chiếu ở đại đội khác, bọn họ đều ngồi xa tít 800 dặm. Thường Hỉ: “Vậy mấy đứa đi chiếm chỗ trước đi, mẹ ở nhà làm bánh nướng áp chảo cho mọi người, sau đó mang tới sau.”
Vừa nghe vậy, hai cô gái đều kinh hỉ, mắt sáng rực lên, sau đó gật đầu thật mạnh:”Vâng ạ! Vâng ạ!”
Đào Đào nắm chặt tay Hứa Nhu Nhu: “Chị ơi chúng ta chạy cho nhanh đi.”
Chỉ cần có chị mình ở đó thì cô bé cũng chẳng lo có người đoạt chỗ của mình. Hai chị em lập tức khiêng băng ghế dài, chạy ra ngoài nhanh như chớp.Đi tới cổng, Đào Đào còn gọi to: “Gia Gia, anh họ, Hải Phong Hải Lãng ơi…..đi chiếm chỗ trước thôi.”
Nói xong cũng mặc kệ mọi người có nghe thấy hay không, chạy lịch bịch đuổi kịp chị gái, kiêu ngạo sải bước.
Hứa lão tam: “Từ từ, ba đi cùng mấy đứa!”
Thời đại của anh cũng chẳng có đồ vật thần kỳ này, lần đầu tiên xem phim, lúc thấy hình ảnh xuất hiện, anh bị dọa đến suýt hét lên. Lúc ấy, anh nghĩ mình không thể rụt rè, nếu rụt rè sẽ bị người ta phát hiện mình không phải Hứa lão tam thật.
Anh vẫn chống đỡ được.
Còn vị anh đều bị dọa đến run cả người đó.
Nhưng chỉ xem một lúc, anh liền bị thu hút vào.
Đáng tiếc là phim này cũng chẳng chiếu thường xuyên, vào thành phố xem cũng rất tốn kém. Nếu ở thời đại kia mà có thì anh bảo đảm mỗi ngày đều rủ dăm ba hồ bằng cẩu hữu đi xem náo nhiệt. Đáng tiếc, mấy năm nay quá nghèo khổ.
Nhưng mà dịp chiếu phim miễn phí mỗi năm này anh kiên quyết không thể bỏ lỡ được.
Cho nên, anh rất hiểu tâm tình mọi người trong nhà. Còn Tuyết Lâm thì không phải người bình thường nên không cần tính đến.
Hứa lão tam chạy vài bước đuổi kịp hai đứa con gái: “Lần này chúng ta có thể chiếm chỗ tốt một chút nhỉ?”
Sau đó lại nói: “Nếu không chiếm được thì Nhu Nhu, con cứ dạy cho bọn họ một bài học, để họ nhường lại cho chúng ta chỗ tốt.”
Hứa Nhu Nhu liếc mắt nhìn anh một cái, nói: “Con không phải loại người như vậy đâu.”
Cô dắt tay em gái, nói: “Chúng ta chạy nhé?”
Cô thực sự không muốn đi cùng một chỗ với ba mình, quá mất mặt!
Hứa lão tam: “……”
Tưởng anh không đuổi kịp chắc?
Anh mỉm cười: “Ba cũng chạy cùng các con.”
Hứa Nhu Nhu ‘hừ’ một tiếng, dắt tay em gái, nói: “Đi, chúng ta bỏ xa ba đi!”
Đào Đào hưng phấn, mặt nhỏ đỏ bừng, cười thanh thúy như tiếng chuông bạc, chạy thật nhanh. Bước chân nhỏ của cô bé chạy thình thịch trên đường.
Hứa lão tam giả vở đuổi theo.
Nháy mắt, ba người chạy vèo vèo. Mọi người trong thôn nhìn ba ba con nhà họ, không hiểu lại bày trò gì. Nhưng sau khi nhìn thấy ghế trên vai Hứa Nhu Nhu thì hiểu ra, sau đó cũng nóng nảy theo, chạy về nhà bảo người trong nhà đi chiếm chỗ.
Bọn họ cũng muốn ngồi đầu.
“Lão ngũ nhanh đi chiếm chỗ đi, mọi người đều đi hết cả rồi!”
“Con đừng chơi nữa, về gọi ba con đi chiếm chỗ đi!”
“Vợ thằng ba đi chiếm chỗ trước đi, mẹ thấy mọi người đều đi rồi đấy. Nhà ta cũng không thể bị tụt lại phía sau được…..”
Nháy mắt, mọi người đều hưng phấn, rất nhanh lại ra nhập đoàn người chiếm chỗ ngồi.
Mà lúc này, Thường Hỉ bắt đầu nấu cơm, tuy vẫn hơi sớm nhưng mà cũng đâu thể bị muộn xem phim đúng không?
Mà món tiện nhất dùng khi vội đó là ______ bánh nướng áp chảo.
Thường Hỉ thái kimchi, trộn kimchi cũng bột ngô, múc ra chảo rán, động tác liền mạch mau lẹ.
Ngược lại Tuyết Lâm cũng chẳng vội vàng, cậu nói: “Chúng ta cũng không cần gấp đâu.”
Thường Hỉ hỏi: “Sao có thể không gấp chứ?”
Nói xong, chị quay đầu lại nhìn con trai, nói: “Kimchi nhà mình cũng còn ít phải không?”
Tuyết Lâm gật đầu: “Vâng ạ, lúc con đổi đồ cho thanh niên trí thức Viên thì thấy cũng còn không nhiều lắm.”
Thường Hỉ: “Vậy năm nay phải để nhiều cải trắng hơn chút. Nếu không đủ còn phải đi đổi.”
Nhà họ cũng không trồng nhiều lắm, năm ngoái dưa chua với cải trắng cũng chỉ đủ ăn. Nhưng mà chỗ cải trắng làm kimchi năm nay không đủ ăn. Cho nên chờ thêm một tháng nữa đến vụ thu thì phải chuẩn bị nhiều hơn chút.
Mùa đông phương Bắc không có đồ gì ngon, vì thế nên phải tích trữ nhiều chút thì mới không đến nỗi phải gặm lương khô.
“Có thể đổi với nhà cô con, nhà họ năm nào cũng còn dư rất nhiều.”
Tuyết Lâm ‘vâng’ một tiếng, lấy ra 5 đồng bạc đại đoàn kết từ trong túi đưa cho Thường Hỉ: “Mẹ ơi, cho mẹ này.”
Thường Hỉ: “!!!”
Tay chị run lên, chút nữa thì đánh rơi kimchi, Thường Hỉ nói lắp: “Trời ơi, con lấy đâu ra nhiều tiền vậy?”
Thực sự không thể tin nổi.
Chỗ này nhiều bằng hơn một nửa số tiền chị có.
Thực ra trước đó chị cũng có khoảng hơn 100 đồng, nhưng sau khi mua bột mì, gạo ở chợ đen thì chỉ còn chưa đến 100. Bất chợt nhìn thấy chỗ tiền này thì sao có thể không hoảng chứ? Chị nghiêm túc nhìn Tuyết Lâm, chờ con trai giải thích.
Tuyết Lâm: “Không phải con hợp tác với chú Nhị Cẩu bán xe đạp cũ sao ạ? Lúc đầu mẹ cũng biết là chú ấy đưa cho con hai cái xe đó, tốn 35 đồng một chiếc, sau khi con sửa xong thì lần trước chú ấy mang đi để bán trước Quốc khánh. Mỗi chiếc bán được 100 đồng, bán được cả hai chiếc. Thế là mỗi chiếc lãi được 65 đồng, hai chiếc lãi 130 đồng, dụng cụ tiêu tốn 30 đồng, sau này nếu không làm chung nữa thì con sẽ trả chú ấy 15 đồng để mua dụng cụ về. Bây giờ còn dư 100 đồng, mỗi người được chia 50 đồng.”
Thường Hỉ nhìn con trai thật lâu, cảm khái: “Sao con có thể lợi hại vậy chứ.”
Tuyết Lâm cười nhẹ, nói: “Con cũng muốn gia đình mình ngày càng tốt lên.”
Thường Hỉ nhấp môi, biết tấm lòng của con trai, nhịn không được muốn xoa đầu cậu, nhưng vừa giơ tay lên lại thấy mình còn đang nấu ăn dở nên rất bẩn. Chị bật cười, nói: “Làm gì thì làm nhưng đừng để mình quá sức.”
Tuyết Lâm: “Con biết mà.”
Thường Hỉ: “50 đồng này mẹ không thể cầm hết được, con…….”
Chị còn chưa nói xong đã bị đánh gãy: “Mẹ cầm đi ạ, con cũng không phải tiêu gì. Nếu cần con sẽ hỏi mẹ, để ở chỗ con có khi lại mất. Con là con trai hay cẩu thả chứ không giữ gìn được.”
Thường Hỉ chần chừ một chút, sau đó nói: “Được, vậy mẹ cầm trước.”
Tuyết Lâm: “Vâng ạ.”
Cậu cầm tiền nhét vào túi Thường Hỉ, Thường Hỉ cẩm thấy tiền này nặng như ngàn cân.
Thường Hỉ cầm tiền, sức lực băm đồ ăn càng thêm manh mẽ, tự tin nói: “Có muốn mẹ cho thịt vào hay không?”
Tuyết Lâm cười: “Tùy mẹ ạ, thế nào cũng được hết.”
Dừng một chút, cậu nói: “Cũng không cần lắm đâu ạ? Trưa nay ăn cũng ngon rồi.”
Thường Hị cũng nghĩ thế, chị nói: “Vậy được, mẹ sẽ cho nhiều dầu chút, cũng thơm hơn nhiều.”
Thời đại này có thể cho dầu ăn đã không dễ dàng.
“Chị Đại Hỉ, chị Đại Hỉ ơi.”
Bên ngoài có tiếng gọi, Thường Hỉ trả lời với ra: “Có chuyện gì vậy?”
“Chị có đi chiếm chỗ không?”
Thường Hỉ: “Con chị đi rồi, chị còn đang nấu cơm.”
Từ cửa truyền đến thanh âm: “Vậy em đi trước đây.”
Tuyết Lâm: “Cô cũng có tinh thần quá.”
Thường Hỉ: “Nếu không phải nấu cơm cho các con thì chị cũng thà không ăn cũng muốn đi sớm. Đó là phim điện ảnh đó!”
Tuyết Lâm: “……”
Thực xin lỗi, xin thứ lỗi cho người xuyên từ hiện đại qua đây nên không thể lý giải được tình yêu chân thành của mọi người với phim điện ảnh.
Cậu nói: “Con ở nhà trông nhà cho.”
Thường Hỉ trừng cậu: “Nói mê cái gì đấy, trẻ con ở nhà một mình làm gì? Mẹ là một người phụ nữ còn có thể tiếp nhận sự mới mẻ mà con làm trẻ con còn không thể à? Con đừng thấy mấy người bên trong mà sợ hãi. Thực sự không có gì đáng sợ cả, hoàn toàn không có gì phải sợ hết.”
Thường Hỉ nói tiếp: “Phim điện ảnh quá hay! Con đừng thấy khi đó chúng ta không có mà nghĩ thứ này đáng sợ. Khi ấy chúng ta làm gì có xe đạp đâu? Con thấy nó có tiện hay không? Lúc ấy cũng đâu có máy kéo. Với bao nhiêu thứ tiện lợi khác nữa? Chúng ta phải dũng cảm tiếp nhận cái mới chứ không phải trốn tránh. Phim điện ảnh cũng không phải quỷ thần gì mà là kỹ thuật tiên tiến, cũng chỉ là do người diễn xuất thôi. Thế nên con đừng lo lắng quá.”
Chị biết mà, con trai chị cũng không phải là không lo lắng.
Bị chị phát hiện rồi đúng không?
Chắc nó rất bàng hoàng bất an lắm!
Tuyết Lâm: “……”
Cậu nghiêm túc nói: “Con không lo lắng.”
Thường Hỉ: “Con cũng đừng sợ hãi.”
Tuyết Lâm: “Con không sợ.”
Thường Hỉ: “……..Con đừng nói dối mẹ, nếu con không sợ thì sao lại không đi xem?”
Tuyết Lâm: “…………………………Con đi!!!”
Thường Hỉ vui vẻ nhìn con trai, cười hiền: “Mẹ biết con là đứa trẻ có thể nghe được lời khuyên mà.”
Tuyết Lâm: “……”
Thôi, mẹ vui là được.
Cậu nói: “Để con giúp mẹ nhé?”
Thường Hỉ lắc đầu: “Cái này thì không cần.”
Chị không để con trai giúp không phải vì ‘quân tử tránh xa nhà bếp’ mà là con trai chị thực sự không có chút thiên phú nấu ăn nào. Dù muốn giúp thì Thường Hỉ cũng chướng mắt.
Đồ ăn là thứ thần thánh, không thể tùy tiện được.
Chị ngâm nga bài hát gì đó, rất vui vẻ, động tác tay càng thêm nhanh nhẹn có lực. Bánh kimchi thơm ngào ngạt chín vàng, Tuyết Lâm không nhịn được lấy luôn một cái để ăn.
Thưởng Hỉ: “Cẩn thận nóng.”
Tuyết Lâm: “Không có việc gì đâu ạ.”
Kẻ tham ăn thâm niên thì ngài cũng không hiểu được đâu.
Bánh kimchi mới ra lò rất nóng, Tuyết Lâm cũng không cầm ăn mà ngồi xổm xuống gặm bánh trong đĩa như ngựa ăn cổ, một miếng lại một miếng.
Tư thế này không khác gì khi đi đại tiện.
Thường Hỉ: “Con thật là, sao không lấy đũa ăn?”
Tuyết Lâm cười ‘ha ha’.
Hai mẹ con ăn trước ở nhà, Thường Hỉ tìm giấy dầu gói bánh lại, chị nói: “Chị con ăn khỏe đó, con mang hết đi.”
Mùa hè được ăn ngon thì mới có sức làm việc, ở ngoài lại không có nước uống như trong nhà, Thường Hỉ nấu một ấm nước, cho thêm một bánh đường vào cùng.
Hai mẹ con khóa cửa đi ra ngoài.
Nhà bọn họ cũng coi như tới tương đối muộn, đi đường thì thấy cửa mấy nhà đều đã khóa rồi.
Thường Hỉ sốt ruột: “Nhanh lên con.”
Tuyết Lâm bật cười: “Dạ.”
Không biết có phải vì mọi người đều mong ngóng hay không mà cậu cũng hưng phấn hơn nhiều, hai mẹ con vội vàng tới sân phơi lúa, trời vẫn chưa tối hẳn, chắc phải một lúc nữa phim mới chiếu nhưng mà trong sân đã tấp nập người xem.
Quả nhiên là ‘hoạt động lớn’ mỗi năm một lần.
“Nhường một chút, nhường một chút.” Tuyết Lâm gân cổ hét lên: “Nhà cháu có chỗ ngồi ở phía trước.”
Vừa đến phía đầu thôi mà hai mẹ con đã mướt mát mồ hôi.
Đào Đào từ xa đã thấy mẹ mình, vui sướng hét lên: “Mẹ ơi, mẹ, ở đây, con ở đây này.”
Bọn họ ngồi ở hàng thứ năm, cơ bản trái phải trước sau đều là người quen, nghe thấy tiếng gọi của Đào Đào thì cũng gọi: “Đại Hỉ ơi, bên này này.”
Thường Hỉ chen tới nơi, nói: “Trời ạ, quá đông người.”
Thím Quế Hoa: “Tuy nói Công Xã mình có hai đại đội chiếu phim nhưng mà chị thấy bên chúng ta nhiều người hơn bên kia.”
Thường Hỉ nhìn lại thì thấy chen chúc toàn người là người, gật đầu tán đồng.
Đào Đào và mấy đồng bọn ngồi một hàng, nắm tay nhau: “Mẹ ơi, mẹ mang gì ngon cho bọn con vậy?”
Thường Hỉ: “À đây.”
Chị mở túi giấy dầu ra, nói: “Tới ăn bánh đi.”
Một bọc bánh nướng áp chảo đầy, bên trong còn có chút kimchi, nhìn qua đã thấy giòn giòn, Đào Đào lập tức cầm lấy một cái, mùa hè nóng, bánh vẫn có chút nóng nhưng Đào Đào cũng mặc kệ, cắn một miếng.
Giòn!
Đào Đào: “Ngon quá mẹ ơi!”
Bên kia Hứa lão tam và Nhu Nhu cũng cầm bánh ăn, tiếng ‘rắc….rắc….’ liên tục hấp dẫn ánh mắt của người xung quanh. Tuy mọi người đều ăn cơm xong mới qua nhưng mà thấy nhà họ ăn bánh lại thấy đói.
Bánh kia sao giòn vậy chứ? Nhìn qua đã biết là cho rất nhiều dầu.
Trong bánh còn có nhân gì vậy? Nhìn giống như cải trắng thì phải? Làm thế nào vậy nhỉ?
Người lớn trẻ nhỏ ánh mắt thèm thuồng nhìn bánh nướng, nhưng mà cũng không ai mở miệng xin. Cũng chẳng thể muốn đồ nhà người ta đi. Như vậy sẽ bị chọc cột sống đó.
“Đào Đào ơi, bánh này có vị gì vậy?” Hứa Lãng nhìn chằm chằm bánh nướng, nuốt nước miếng.
Hứa Đào Đào: “Vị kimchi ạ.”
Hứa Lãng bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là thế.”
Nhà cậu cũng có kimchi, nhưng mà bình thường cũng không ăn như thế. Cậu rất thèm nhưng không mở miệng xin.
Đào Đào ăn xong một chiếc bánh, cô bé nghĩ một chút rồi hỏi: “Mẹ ơi, con có thể lấy bánh cho anh Tiểu Lãng, Gia Gia với mọi người không ạ?”
Mấy bạn nhỏ lập tức chuyển ánh mắt sáng Thường Hỉ, ánh mắt nồng nhiệt thật sự.
Thường Hỉ: “……”
Chị cười nói: “Được.”
Đào Đào cầm một chiếc bánh đưa cho bạn mình: “Mọi người chia nhau nhé, nhà em cũng không có nhiều.”
Mọi người thấy còn mười chiếc bánh nữa, khóe miệng run rẩy.
Nhưng các bạn nhỏ lại nghiêm túc gật đầu: “Biết rồi!”
Mấy bạn nhỏ chia nhau, ăn xong nói: “A, ngon quá! Siêu ngon luôn!”
Tài nghệ của Thường Hỉ vốn đã tốt, mà chị nấu ăn cũng cho nhiều dầu, tuy không so được với thời cổ đại nhưng ở thời này trong khi mọi người chỉ cho dính một chút thì chị đã được xem như là người cho nhiều nhất rồi. Thế nên hương vị cũng hơn hẳn người khánh làm.
Mà trong ánh mắt hâm một của mọi người, bánh này càng thêm thơm ngon.
Giống như lúc mọi người hâm mộ mình, trình độ bánh này bay lên thành độ cao siêu cấp vậy.
“Thím ơi, thím nấu ngon quá, còn ngon hơn mẹ con nấu nhiều.”
Hải Lãng tùy tiện nói, không để ý ánh mắt chết chóc của mẹ mình chăm chú nhìn.
Mọi người thấy vậy thì cười vui vẻ.
Trong cái nhìn của mọi người, Hứa Nhu Nhu bắt đầu ăn tới cái bánh thứ tư, bình thường cô cũng không ăn nhiều như thế nhưng mà thấy hôm nay nhiều nên Hứa Nhu Nhu cũng không khách khí. Hàng xóm xung quanh đều biết sức ăn của Nhu Nhu nên không bất ngờ.
Nhưng mà mấy nhà khác không quen thân thì ngốc luôn rồi. Bình thường bọn họ cũng nghe được nhiều ít chuyện đứa con gái lớn nhà Hứa lão tam sức lớn, ăn cũng nhiều. Nhưng mà họ chưa từng thấy bao giờ. Nhiều người còn nghĩ tới việc đợi vài năm nữa sẽ nhờ bà mối tới làm mai. Rốt cuộc có một cô gái sức lớn như vậy thì việc gì mà không xong? Còn sợ cuộc sống có thể khổ chắc?
Không thể nào!
Nhưng ảo tưởng vỡ tan tành khi mọi người thấy Hứa Nhu Nhu bắt đầu ăn cái bánh nướng thứ tư, yên lặng lắc đầu. Con gái như vậy không hợp với nhà họ.
Nhà ai buổi tối không cần làm việc còn ăn nhiều vậy chứ?
Hơn nữa bánh lớn như vậy, một cái không phải là đủ rồi sao?
Chẳng qua không quan tâm lòng người khác nghĩ thế nào, Hứa Nhu Nhu vẫn ăn ngon lành, còn việc người khác nói sau lưng, cô không nghe thấy thì cứ coi như không có, dù sao chẳng ai đến trước mặt cô nói thẳng.
Ăn nhiều thì sao?
Lại chẳng ăn cơm nhà mấy người.
Với lại, dù nói lời này trước mặt người ta cũng chẳng có gì sai. Nếu lúc nhà họ xuyên qua, phụ nữ có địa vị thấp kém thì mưa dầm thấm đất, nhà họ có khi còn không ổn định như bây giờ.
Dù sao, ở cổ đại nam tôn nữ ti.
Bọn họ cũng quen rồi.
Có lẽ cũng giống đời trước, là một người phụ nữ vâng vâng dạ dạ.
Nhưng mà hàng xóm nhà họ cũng quá trùng hợp, thím Quế Hoa và thím Thúy Hoa đều là người tính cách cứng rắn, cô Nguyệt Quý thì là người vô tâm. Mà nhà họ Vương vì không có đàn ông, mẹ chồng nàng dâu nương tựa nhau nên cũng rất mạnh mẽ, tính tình hung hãn.
Dù sao trước cửa góa phụ nhiều thị phi.
Cho nên ở trong môi trường toàn ‘người đàn bà đanh đá’, Hứa Nhu Nhu thay đổi chóng mặt, bây giờ đã là tiểu bá vương.
Cô ngôi trên ghế ăn bánh, có hương vị của nữ trung hào kiệt. Trời cũng chưa tối hẳn, phim chưa chiếu, mọi người cũng khó có khi náo nhiệt vậy, ngồi lê đôi mách không ngừng. Hứa Nhu Nhu ăn một hơi năm cái bánh, cuối cùng cũng dừng lại.
Tất nhiên, không dừng không được.
Hết sạch rồi.
Thường Hỉ: “Ăn xong thì uống nước đi.”
Đừng thấy nhà họ không có nhiều tiền, chứ đồ vật thì rất đầy đủ. Muốn đồ gì cũng có. Nhà người khác sẽ không mua loại phích nước nhưng mà Thường Hỉ thì mua. Dù sao phích nước này rất hữu dụng.
Vào vụ mùa thu hoạch đựng nước mang đi, uống vào sảng khoái bao nhiêu.
Như bây giờ vậy, Hứa Nhu Nhu cúi đầu rót một cốc nước, uống vào thì cảm nhận được vị ngọt, lập tức đưa cho em gái: “Đào Đào uống nước nhuận miệng đi.”
Trong tay Đào Đào vẫn còn nửa miếng bánh.
Cô bé cũng không phải là đứa bé thiếu ăn, chính mình cũng ăn hai cái rưỡi.
Đào Đào: “Em ăn không vào nữa rồi.”
Cô bé đưa bánh cho Hứa Nhu Nhu: “Chị ăn giúp em đi.”
Hứa Nhu Nhu: “Được.”
Đào Đào cầm cốc, ngửa đầu uống một ngụm, nước có vị ngọt thanh làm lỗ chân lông muốn giãn ra, Đào Đào ôm lấy phích nước, vui vẻ: “Uống ngon quá.”
Hứa Nhu Nhu bật cười: “Đúng là trẻ con, uống nước cũng vui vẻ như vậy.”
Đào Đào chớp mắt, cô bé cũng rất tinh nên không nói ra rằng nước có vị ngọt.
Cô bé mới không nói đâu.
Ha ha ha!
Nhà họ cuối cùng cũng ăn no, cũng kết thúc tra tấn người khác.
Cùng là người mà sao Thường Hỉ có tài nấu nướng tốt vậy chứ! Nhìn qua chỉ là bánh tráng bình thường nhất mà đã rất thơm rồi.
Nhưng hình ảnh Hứa Nhu Nhu ăn năm cái rưỡi bánh nướng đã thành ấn tượng không thể xóa nhòa trong mắt thôn dân.
Con dâu tương lai nhà mình nhất định không thể chỉ nhìn xem gầy hay béo mà còn phải nhìn cả sức ăn nữa!
Sức ăn mới là quan trọng nhất.
Nháy mắt, nhà họ Hứa lại nổi tiếng.
Không chỉ nổi tiếng trong thôn mà còn cả bên ngoài thôn, vì lần này chiếu phim cũng chẳng phải chỉ có dân trong thôn tới xem.
“Đây là đầu bếp cao thủ trong thôn chị à?”
“Còn không phải ư? Có phải chỉ ngửi qua đã thấy thơm ngon không?”
“Còn không phải sao, nhưng mà con gái chị ấy ăn khỏe quá.”
“Nhưng nó sức nó lớn lắm, Nhu Nhu trừ ăn nhiều ra thì cũng chẳng có khuyết điểm gì……”
“Ăn nhiều thế không nuôi nổi.”
“Phụt, cô nói lời này làm gì, người ta cũng đâu có để cô nuôi. Đừng thấy Hứa lão tam không ra sao chứ đối xử với bọn trẻ không tồi đâu. Nhà họ sẽ không sớm gả con gái đâu.”
“Mấy người đủ rồi đó, người ta còn bé vậy mà đã bàn chuyện này…….”
“Đúng vậy…..đúng vậy.”
………….
Mọi người ríu rít nói chuyện với nhau. Cũng may quanh nhà Hứa lão tam toàn người quen nên chỗ xa xa nói gì họ cũng chẳng nghe thấy. Bọn họ cũng nói chuyện với nhau về một số người ít gặp trong thôn.
Thím Quế Hoa là người biết rõ mọi chuyện trong thôn này, không có chuyện gì chị ấy không biết, cũng không có người nào là chị ấy không quen. Kể cả một ít phụ nữ đã lấy chồng thì chị cũng biết mặt, nói đông nói tây cho Thường Hỉ. Mà mấy bạn nhỏ cũng ngồi ríu rít thảo luận về ‘Chiến dịch địa đạo’.
Đúng vậy, phim điện ảnh chiếu hôm nay là ——- “Chiến dịch địa đạo”.
Biết được hôm nay chiếu phim này, mấy bạn nhỏ bắt đầu nhớ lại cốt truyện, nhưng mà xoát đi xoát lại mới thấy trí nhớ của mình quá kém. Cũng không nhớ rõ được hoàn chỉnh. Nhưng mà cũng chẳng quan trọng, mặt trời dần khuất núi, đến khi tối sầm lại, cuối cùng cũng đến lúc chiều phim.
Âm thanh từ phim điện ảnh vang lên, tiếng ồn lập tức mất đi, mọi người đều nghiêm túc nhìn màn chiếu, chỉ sợ mình bỏ qua mất đoạn nào đó.
Bên trái Đào Đào là chị gái, bên phải là bạn thân, mắt to sáng ngời, nghiêm túc xem phim.
Nhưng bụng cô bé bắt đầu bồn chồn.
Đào Đào do dự không muốn để ý, mông nhỏ nhích tới nhích lui.
Kiên trì, Hứa Đào Đào, mày có thể kiên trì.
Bụng nhỏ không cần đau!
Đào Đào muốn nỗ lực tập trung tinh thần nhưng mà bụng béo cũng không buông tha cô bé, không ngừng sôi leeb, tiểu cô nương bị nghẹn đến mức mặt đỏ lên, mông nhỏ dịch qua dịch lại như ngồi trên đinh.
Đáng ghét hơn là càng sợ cái gì thì cái đó càng tới nhanh.
Đào Đào cảm thấy nếu mình còn kiên trì thì có khả năng sẽ ‘ra quần’ mất.
Rốt cuộc, tiểu cô nương đành phải lung lay cánh tay chị mình, nói: “Chị ơi, em muốn đi vệ sinh.”
Hứa Nhu Nhu đang nghiêm túc xem phim, chợt nghe thấy tiếng của em gái, lập tức nói: “Đi, chị đưa em đi.”
Đào Đào lắc đầu, nghiêm túc nói: “Em không cần chị đưa đâu, em có thể đi một mình mà, chỉ là muốn nói với chị một tiếng thôi.”
Hứa Nhu Nhu: “Tự em…….”
Đào Đào: “Em không sợ!”
Cô bé vỗ ngực, rất có khí thế.
Hứa Nhu Nhu: “Không được, dù em không sợ nhưng giờ cũng tối rồi, một đứa trẻ như em đi một mình sao chị yên tâm được?”
Tuy Đào Đào quen thuộc ngõ ngách trong thôn nhưng hôm nay nhiều người, trời lại tối. Hứa Nhu Nhu biết em gái vẫn rất sợ tối.
Cô nói: “Đi thôi, dù sao năm ngoái cũng xem qua rồi, chị đưa em đi.”
“Chị Đào Đào ơi.” Âm thanh nho nhỏ vang lên.
Hứa Đào Đào: “Sao vậy?”
Hạ Gia nghiêm túc nói: “Em đi với chị.”
Đôi mắt cậu nhóc sáng ngời: “Em cũng muốn đi vệ sinh.”
Đào Đào lập tức nói: “Chị ơi, quá tốt rồi, chị không cần đi nữa, em sẽ đi cùng Gia Gia.”
Cô bé nắm tay Gia Gia, hít sâu một hơi, lôi kéo Gia Gia đi ra ngoài.
Hứa Nhu Nhu còn chưa có phản ứng gì thì đã thấy hai đứa nhỏ chạy đi, cô chần chừ.
Tuyết Lâm đứng dậy nói: “Chị, chị cứ xem đi, em đi cùng hai đứa.”
Cậu cũng từng xem qua rất nhiều phim điện ảnh nên không kích động giống người khác. Chắc là vì Tuyết Lâm không biểu hiện sự thích thú như bọn họ nên Hứa Nhu Nhu gật đầu: “Được, vậy em đi đi.”
Tuyết Lâm không nói gì thêm mà đuổi kịp hai đứa nhỏ.
Dù sao Tuyết Lâm cũng là con trai 10 tuổi, dư sức đuổi theo hai đứa trẻ chân ngắn.
Hứa Đào Đào: “Gia Gia ơi nhanh một chút, chị sắp không nhịn được rồi.”
Cô bé kẹp kẹp lại đôi chân.
Trong thôn cũng có vài nhà xí công cộng, đây là thứ tốt, bây giờ bọn họ cũng chẳng có phân hóa học, hoa màu cũng đều được bón bằng phân nhà mình, nên mọi người đều cố đi vệ sinh trong nhà xí nhà mình. Nếu đang làm việc mà xin nghỉ về đi vệ sinh thì tuyệt đối không được.
Trong thôn hận không thể cổ vũ mọi người đi nhà xí công cộng đâu.
Nhưng mà mọi người ai muốn vậy chứ?
Chắc chắn không!
Phân nhà mình phải để lại cho đất phần trăm nhà mình!
Cho nên trừ khi không thể nhịn được thì người trong thôn mới đi nhà xí công cộng. Chẳng qua là lúc làm việc nên không có biện pháp nào. Nhưng mà bọn nhỏ thì khác.
Đứa trẻ nhà ai mà không được dạy là nếu có ‘cái kia’ thì phải về nhà.
Chẳng qua mọi việc đều có ngoại lệ, như nhà Đào Đào chính là ngoại lệ.
Mà nhà Hạ Gia chuyển đến sau càng ngoại lệ hơn.
Nhưng tuy là ngoại lệ, Đào Đào có nhiều bạn thân như vậy nên cũng hiểu được. Bình thường cô bé cũng đều ‘vì nhà mình’. Nhưng hôm nay thì không được. Cô bé phải làm một đứa trẻ ‘hoang phí’ thôi, thực sự không nhịn được nữa.
Cho nên hai bạn nhỏ không nói hai lời, chạy thẳng tới nhà xí gần sân phơi lúa. Đào Đào cảm thấy bụng mình sôi lên rồi.
Cũng may lúc này nhà xí không có người. Hạ Gia: “Chị Đào Đào đi trước đi.”
Đào Đào: “Được!”
“Đào Đào.” Tuyết Lâm đi theo hai đứa trẻ tới đây, đưa giấy cho em gái: “Đi đi.”
Cô bé quá gấp rồi, không để ý tới gì khác.
Nhưng cũng may là có anh trai, nếu không thì xong đời luôn rồi.
Tiểu cô nương chạy vọt vào nhà xí.
Tuyết Lâm nắm tay Gia Gia chờ ngoài cửa, so với sự náo nhiệt của sân phơi lúa và tiếng trong phim thì bên này yên tĩnh hơn nhiều. Thỉnh thoảng cũng nghe thấy có tiếng động nhưng mà hình như nó vọng lại từ rất xa.
Tuyết Lâm hỏi nhỏ: “Gia Gia có gấp không?”
Hạ Gia lắc đầu: “Em không ạ.”
Cậu bé cười tươi: “Em lúc nào cũng được, em chỉ muốn đi cùng chị Đào Đào thôi.”
Tuyết Lâm: “……”
Mấy đứa trẻ bây giờ đều tinh ranh như vậy à?
Cậu nói: “Em muốn đi cùng Đào Đào à, sao em tốt vậy chứ.”
Cậu xoa đầu bạn nhỏ, anh bạn nhỏ nghe thấy vậy thì cong khóe miệng, nghiêm túc nói: “Vì bọn em là bạn tốt, chị Đào Đào là con gái, em là con trai. Dù em nhỏ hơn chị ấy nhưng cũng phải bảo vệ chị ấy.”
Tuyết Lâm: “Đứa trẻ ngoan.”
“Đứa trẻ ngoan gì cơ ạ?”
Đào Đào cuối cùng cũng ra tới nơi.
Cô bé cảm thấy toàn thân thoải mái.
Tuyết Lâm: “Gia Gia chỉ muốn đi cùng em thôi, em ấy là đứa trẻ ngoan.”
Đào Đào: “!!!!!!”
Cô bé mở mắt to, mềm mại nói: “Chị rất thích Gia Gia.”
Gia Gia cũng kiêu ngạo nói: “Em cũng thích chị Đào Đào.”
Nếu đi tới đây thì Tuyết Lâm cũng chẳng vội, Gia Gia đi nhà xí xong cậu cũng đi vào, dù sao cũng đã đến đây rồi.
Hai bạn nhỏ cầm tay nhau đứng một chỗ, tuy rằng cái nóng cuối thu cũng không giảm nhưng mà thỉnh thoảng cũng có một cơn gió thổi qua, Đào Đào nhìn ngó xung quanh, nói nhỏ: “Chỗ này tối quá.”
Vừa nãy cô bé sốt ruột đi vệ sinh nên không có cảm giác gì. Nhưng mà bây giờ đã ‘giải quyết’ xong rồi thì liền cảm thấy hơi sợ. Tiểu cô nương nhích lại gần Gia Gia, nói: “Gia Gia đừng sợ, có chị ở đây!”
Hạ Gia chớp mắt: “Em không sợ đâu!”
Cậu nhóc cười tủm tỉm: “Em với chị Đào Đào ở cạnh nhau, lại có cả anh Đại Lâm, nên không sợ.”
Đào Đào ‘ừ’ một tiếng.
Nhưng mà hình như cố tình có chuyện hù dọa hai đứa nhỏ. Bọn họ vừa nói xong thì nghe được một tiếng ‘sột soạt’, tiếng động rất nhỏ nhưng mà trong đêm tối lại rất rõ.
Vừa nãy Đào Đào và Hạ Gia còn cãi bướng là không sợ lúc này nắm chặt lấy nhau.
Tuyết Lâm đi từ nhà xí ra liền thấy hai đứa nhỏ ôm nhau run bần bật.
Tuyết Lâm: “……”
Cậu đi tới, hỏi: “Hai đứa làm sao vậy……….”
Đào Đào hạ giọng nói: “Anh ơi, anh nghe thử xem, có tiếng động.”
Cô bé nói nhỏ, nắm chặt góc áo anh trai. Cũng không biết vì gì nhưng nắm chặt góc áo anh trai thì cô bé có cảm giác an toàn. Giống như chẳng còn sợ hãi nữa.
À không, vẫn có một chút.
Nhưng mà cũng không giống vừa nãy.
Tuyết Lâm nhẹ nhàng vuốt lưng Đào Đào, nói: “Không sao đâu.”
Sau đó lại vỗ vỗ vai Hạ Gia nói: “Đàn ông thì không phải sợ hãi.”
Cậu dắt hai bạn nhỏ, mỗi tay một người, tập trung lắng nghe, quả nhiên nghe thấy tiếng động. Tuyết Lâm không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhưng mà bây giờ mọi người đều tụ tập trong sân phơi lúa xem phim, cũng chẳng biết có phải kẻ gian có tâm tư đục nước béo cò hay không………
Tính ra, Tuyết Lâm xuyên tới đây đã bảy tám năm.
Thôn họ đúng là chưa từng xảy ra chuyện xấu gì, vẫn luôn rất an bình.
Hơn nữa âm thanh này cũng chẳng giống tiếng chân người mà như là của động vật vậy.
Nhưng dù là gì thì cậu rất nhanh đã có quyết định.
Cậu chần chừ một chút rồi nói: “Chúng ta vòng về đi.”
Tuy cậu muốn nhìn xem có chuyện gì nhưng mà rốt cuộc cậu mới 10 tuổi, lại không phải đại lực sĩ như chị mình. Với lại ở đây còn có hai đứa trẻ con. Tuyết Lâm chọn biện pháp an toàn, nắm tay hau đứa nhỏ rón rén đi về.
Dù là Đào Đào hay Gia Gia đều chưa từng trải qua việc này.
Hai bạn nhỏ an tĩnh đi cạnh Tuyết Lâm, giống hệt như tình huống trong phim vừa xem, lấm la lấm lé nhìn trái nhìn phải, bộ dáng như mắt nhìn tám phương, tai nghe tắm hướng.
Tuyết Lâm bật cười, xoa đầu hai đứa nhỏ, nói: “Không cần phải vậy đâu.”
Đào Đào nghiêm túc: “Chúng ta phải cẩn thận!”
Hạ Gia: “Đúng vậy!”
Ba người đi qua đường nhỏ, Tuyết Lâm quay lại nhìn phía sau, lúc này cậu nhìn thấy được là cái gì! Cũng không quá khó, hôm nay trăng sáng, nên Tuyết Lâm liếc mặt một cái đã thấy rõ bóng đen phía xem.
“Ngọa tào*! Là lợn rừng!”
(*Chỗ này là câu nói tục kiểu như ‘ĐM’… ý, nhưng mà để nguyên cho đỡ tục nha các cậu ơi)
Dù thế nào thì Tuyết Lâm cũng không thể nghĩ đến sẽ xuất hiện tình huống này!
Đang êm đẹp sao lại có lợn rừng xuống núi, lại còn chạy xa vậy chứ!
Tuyết Lâm kéo hai đứa nhỏ chạy nhanh, nói: “Chúng ta chạy về nhanh lên!”
Cậu dắt hai bạn nhỏ vòng ra đường lớn, đúng lúc gặp đại đội trường.
Tuyết Lâm vui vẻ hét lên: “Chú ơi!”
Đại đội trường vừa quay đầu đã thấy Tuyết Lâm, anh làm đại đội trường, tuy rằng cũng có chút tư tâm nhưng mà toàn tâm toàn ý vì người trong thôn. Như hôm nay, mọi người đều đang xem phim, nhưng anh cũng vẫn muốn cùng đội trưởng đội bảo vệ đi tuần khắp thôn, sợ sẽ có người lợi dụng sơ hở.
Làm cán bộ thôn phải có trách nhiệm này, để mọi người đều có thể yên tâm!
Tuyết Lâm nói: “Chú ơi!”
Đại đội trường nghe thấy cậu hoảng hốt thì hỏi luôn: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tuyết Lâm: “Có lợn rừng ạ, lợn rừng xuống núi rồi! Nó ở chỗ nhà xí sân phơi lúa ấy chú!”
Cậu một chút cũng không ngừng lại, nói nhanh: “Chú may gọi người bắt nó đi!”
Lợn rừng không dễ bắt, nhưng nếu nó đã xuống núi thì không bắt cũng không được!
Nếu không nó chạy loạn thì sẽ làm người ta bị thương, hôm nay cũng chẳng phải ngày thường, có rất nhiều người ở đó.
Đại đội trường tái mặt, nói: “Vậy chú đi tìm người đây!”
Anh chạy đi, nhưng hình như nghĩ tới cái gì, quay đầu lại nói: “Mấy đứa đừng qua sân phơi lúa nữa mà về nhà trước đi, bên này loạn lắm, mấy đứa không qua được.”
Tuyết Lâm cũng nghĩ vậy, nói một tiếng ‘vâng’.
“Chú nói giúp với ba mẹ cháu và các chú thím một tiếng nhé ạ.” Nói xong, Tuyết Lâm quyết đón đi chuyển hướng, nói: “Đi thôi, anh đưa các em về nhà.”
Đào Đào và Hạ Gia tuy mới là đứa trẻ 5,6 tuổi nhưng cũng biết tầm quan trọng của việc này! Bọn họ không dám nói nhiều mà chạy theo Tuyết Lâm, bịch bịch chạy về nhà. Ba người đi đường cũng không nói chuyện, đi một đoạn liền thấy hai nam một nữ chạy vội vàng từ ngõ khác tới. Nhìn qua cũng thấy mấy bọc lớn họ vác trên lưng.
Tuyết Lâm: “Ngọa tào!”
Không phải cậu muốn nói tục mà là thực sự quá bất ngờ.
Đào Đào vò đầu, khó hiểu: “Phim hay như vậy mà sao họ không đi xem nhỉ?”
Tuyết Lâm: “…………………………”
Hạ Gia nghiêm túc: “Nhật định là có việc khác.”
Cậu nhìn trời, miệng nhỏ mấp máy nói với Đào Đào: “Em cảm thấy họ làm chuyện xấu.”
Hứa Đào Đào trợn to mắt, hỏi: “Vì sao!!”
Hạ Gia: “Vì mọi người đều đi xem phim đó.”
Đào Đào bừng tỉnh đại ngộ: “À, đúng rồi.”
Hứa Tuyết Lâm: “………………………… Được rồi hai bạn nhỏ, hai đứa quả nhiên là đứa trẻ thông minh.”
Hạ Gia ưỡn ngực, được khen thì rất vui.
Đào Đào: “Anh ơi, cái kia…..là cái gì nhỉ?”
Hứa Tuyết Lâm: “Gì cơ?”
Anh nhìn ra cũng không thấy gì.
Đào Đào vòng qua Tuyết Lâm, chạy ‘bịch bịch’ qua đó.
Tuyết Lâm hoảng lên, chạy theo hét lên: “Đào Đào!”
Hứa Đào Đào rất nhanh đã tới nhặt cái gì đó lên, cô bé quay lại chạy về: “Anh ơi anh xem em có gì này.”
Tuyết Lâm xụ mặt, nói: “Sao em có thể chạy một mình vậy, có chuyện gì thì làm sao?”
Hứa Đào Đào cầm trên tay một cái túi tiền, không lớn không nhỏ.
Cô bé bị phê bình thì gục đầu xuống, nói: “Em không dám nữa ạ.”
Hứa Tuyết Lâm: “Đi, đi về cùng anh nhanh lên.”
Tuyết Lâm thực sự không dám chậm chút nào, đứa hai đứa nhỏ về nhà, từ phía xa truyền đến tiếng la hét. Chắc là đã tìm thấy lợn rừng, Tuyết Lâm cảm khái: “Lợn rừng tuy ăn ngon nhưng mà khó bắt!”
Đào Đào nói: “Chị chỉ dùng một chân là có thể đá bay nó.”
Tuyết Lâm: “Em chê anh đúng không.”
Đào Đào: “Không đâu, em không phải người như vậy.”
Cô bé làm nũng: “Anh rất tốt, không cần phải nhìn cái gì đó đâu!”
Tuyết Lâm hỏi cô bé: “Nhìn gì đó là sao?”
Đào Đào nghiêm túc nghĩ, hơn nửa ngày, lúc đến cửa nhà mới nghĩ ra: “Là tự coi nhẹ mình.”
Cô bé thở phào nhẹ nhõm nói: “Mình quá giỏi! Thế mà biết được thành ngữ khó như vậy. Quá siêu!”
Tuyết Lâm mở cửa cho hai đứa nhỏ vào nhà, nói: “Đào Đào ngoan, em có thể cho anh xem đồ em nhặt được không?”
Đào Đào lập tức duỗi tay: “Đây ạ!”
Cô bé dẩu miệng lên: “Thế mà vừa rồi anh còn nói em! Bây giờ lại còn muốn xem, ha ha, đàn ông à ~~~”
Tuyết Lâm: “…………………………”
Hạ Gia lập tức nắm chặt tay Đào Đào, nghiêm túc nói: “Chị Đào Đào ơi, em không phải người như thế. Em là người đàn ông tốt.”
Đào Đào cười ha ha, nói: “Ừ, Gia Gia rất tốt.”
Tuyết Lâm: “………Thế anh không tốt à?”
Đào Đào: “Nếu anh không phê bình em thì là anh trai tốt nhất, nếu phê bình em thì là anh trai hư!”
Tuyết Lâm: “…………………………”
Đứa nhỏ này đáng bị tét mông!
Thực sự!