Editor: Cơm Nắm Nhỏ
___________
Tiếng chuông xe đạp thanh thúy vang lên.
Các bạn nhỏ đang vây quanh ngựa gỗ đều sôi nổi quay đầu lại, vừa nhìn thấy ai tới, mắt Hạ Gia liền sáng rực lên: “Ba ba, ba ơi ba!”
Cậu nhóc giãy giụa từ trên ngựa gỗ xuống, thình thịch chạy về chỗ Nhị Cẩu, Nhị Cẩu bật cười, khom người ôm được cậu nhóc đang nhảy bổ vào ngực mình, anh ta bế con trai lên, cân đo ước lượng nói: “Hình như Gia Gia mập lên rồi.”
Hạ Gia lập tức nhếch lên khóe miệng.
Cậu nhóc nghiêm túc gật đầu: “Con rất chăm chỉ ăn cơm.”
Nhị Cẩu cười, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc, cậu nhóc cũng không nói dối, gần đây cậu nhóc có chút thịt rồi. Hạ Gia nhà anh từ nhỏ đã không phải chịu khổ, nhưng dù thế nào cũng không béo lên được.
“Cháu chào chú.”
Các bạn nhỏ đồng loạt chào hỏi, Nhị Cẩu gật đầu nói: “Các cháu đang chơi gì thế?”
Anh ta tò mò bước tới, vừa nãy con mình ngồi trên cái này.
Đào Đào nói rõ ràng: “Đây là ngựa gỗ nhỏ ạ.”
Đào Đào tự mình ngồi lên, lắc lư ngựa gỗ, đắc ý nói:”Chú thấy thú vị không ạ?”
Nhị Cẩu nhìn ngựa gỗ, gật đầu: “Đúng là đồ chơi lạ.”
“Đây là hôm sinh nhật ba cháu tặng cháu đó ạ.” Tiểu cô nương lắc lư, cái đuôi vểnh lên tận trời. Nhị Cẩu cảm thấy hai búi tóc của bé con cũng có vài phần kiêu ngạo.
Anh ta bật cười nói: “Chú cũng không biết ngày sinh nhật của Đào Đào nên không chuẩn bị quà sinh nhật cho Đào Đào rồi.”
Đào Đào mơ hồ nhìn anh ta, tò mò hỏi: “Sao chú lại phải chuẩn bị quà sinh nhật cho cháu? Không phải là chỉ người nhà mới chuẩn bị quà sinh nhật cho nhau thôi ạ?”
Nhị Cẩu: “……………………..”
“Gia Gia, Gia Gia ơi!!!” Một giọng nữ đã đánh gãy lời Nhị Cẩu muốn nói.
Hạ Gia càng kích động: “Bà ngoại! Bà ngoại con cũng tới à.!”
Nhị Cẩu cười nói: “Đúng vậy, ông bà ngoại với mẹ con đều tới.”
Anh ta nhấc nhấc con trai vài cái hỏi: “Nói tạm biệt với các bạn đi, chúng ta phải về nhà.”
Hạ Gia không chần chừ chút nào, vẫy tay nói: “Em về nhà đây!”
Các bạn nhỏ gật đầu, Hứa Lãng hỏi: “Gia Gia, buổi chiều em có tới không?”
Hạ Gia do dự một lúc, nhìn ba mình, lại nhìn các bạn nói: “Em không tới đâu! Khi nào ba mẹ em đi em lại tới.”
Nhị Cẩu nói: “Nếu mấy đứa không bận gì thì sang nhà chú chơi, chú làm đồ ăn ngon cho mấy đứa.”
Mấy bạn nhỏ đều vui vẻ đáp: “Cảm ơn chú ạ!”
Hứa Lãng nhìn Nhị Cẩu và Hạ Gia nói: “Chú Nhị Cẩu còn ôm Hạ Gia đó.”
Cậu nhóc bĩu môi: “Ba tớ chưa ôm tớ bao giờ, chỉ toàn kẹp nách tớ đánh vào mông tớ thôi.”
Đào Đào nói: “Anh Tiểu Lãng, anh phải nói với bác là phải dạy dỗ bằng tình yêu. Đánh trẻ con chỉ vô ích thôi!”
Hứa Lãng: “Ba anh cổ hủ lắm, làm sao có thể nghe ý kiến của trẻ con chứ.”
Nghe vậy, Mậu Lâm cũng đồng tình: “Người lớn quá cổ hủ, chẳng nghe chúng ta nói chút nào. Chúng ta quá khó khăn! Nhưng mà chú ba thì không thế.” Cậu nhóc hâm mộ nhìn em họ nói: “Chú ba có thể lắng nghe chúng ta nói, cũng không đánh trẻ con. A, đúng rồi, chú ba đâu? Chẳng phải hôm nay chú ba cũng không đi làm sao?”
Đào Đào: “Em cũng không biết ba em đi đâu, từ sáng đã không thấy ba em rồi.”
Bé con vặn vẹo bàn tay nói: “Mọi người trong nhà em đều rất bận rộn, sáng nay dậy em cũng không gặp anh chị em nữa.”
Hứa Lãng nói: “Anh biết đó, anh trai em ở nhà chú Kiến Nghĩa.”
Cậu nhóc kích động nắm chặt tay, sung sướng nói nhỏ: “Anh ấy sửa xe giúp nhà anh.”
Nhà cậu nhóc cũng muốn mua xe đạp!
Quá vui rồi!
Hứa Lãng hận không thể xoay tại chỗ.
Mấy bạn nhỏ hâm mộ nhìn Hứa Lãng, hóa ra nhà bạn mình cũng muốn mua xe rồi.
Mậu Lâm hỏi: “Tiểu Lãng, nhà cậu có xe đạp rồi, sau này cậu có thể chở tớ không?”
Hứa Lãng khí phách nói: “Tất nhiên rồi, nhưng mà tớ muốn chở Đào Đào trước.”
Hứa Đào Đào cong cong mắt cười nói: “Anh Tiểu Lãng là tốt nhất.”
Mậu Lâm: “…………..Tiểu Lãng, cậu bất công quá vậy.’
Hứa Lãng đúng lý hợp tình nói: “Đào Đào là bé gái, còn chúng ta là đàn ông, đàn ông phải chăm sóc bạn nữ chứ.”
Mấy bạn nhỏ đều cảm thấy đạo lý này rất đúng.
“Với lại, Đào Đào cho chúng ta chơi ngựa gỗ cùng, nếu chúng ta có đồ chơi thú vị thì phải nghĩ tới Đào Đào đầu tiên.”
Các bạn gật đầu đồng ý: “Đúng thế!”
Đào Đào trượt từ trên ngựa gỗ xuống hỏi: “Bây giờ tới ai tiếp theo?”
Mậu Lâm: “Là anh là anh!”
Cậu nhóc lắc lư ngựa gỗ nói: “Sáng nay anh thấy chị Nhi ra ngoài, chị ấy còn rủ cả hai chị của Tiểu Lãng, chị Bảo Quỳnh và Bảo Mộng nhà thím Thúy Hoa, cả chị họ Chân Chân nữa, họ cùng nhau đi về hướng lên núi đó.”
Mỗi người đều có bạn chơi của mình, chị gái của bé cũng không chơi cùng mấy đứa nhỏ bọn họ.
Chị ấy cũng có đồng bọn của mình.
Đào Đào: “Chắc chị em đi nhặt hạt tể thái.”
Bé con cảm khái: “Chị của em thật chịu khó.”
Mấy bạn nhỏ cảm thấy ngựa gỗ cũng không hấp dẫn nữa.
Mọi người đều đang nỗ lực sao bọn họ có thể chỉ biết chơi. Sao có thể như vậy chứ?
Bọn họ cũng muốn nỗ lực, Hứa Lãng hỏi: “Hay là chúng ta cũng ra sông bắt đỉa đi?”
“Được!!!”
Tuy nhìn con đỉa rất ghê nhưng mà có thể bán lấy tiền, bọn nhỏ nhìn thấy đỉa cũng sẽ cảm thấy nó đáng yêu y như kẹo vậy.
Mậu Lâm nói: “Đúng rồi, các cậu có được ăn kẹo không? Tớ cho mẹ tớ tiền, mẹ tớ lại cho tớ kẹo.”
“Có ăn….ăn rồi!”
“Tớ cũng được ăn.”
Đào Đào nhếch lông mày lên đắc ý nói: “Em được ăn đồ hộp đó.”
“AAAAAAA!!!”
Mọi người hâm mộ nhìn Đào Đào.
Đào Đào vui vẻ nói: “Anh trai em nói là dù sao ăn nhiều kẹo cũng không tốt, dễ bị sâu răng. Mọi người có biết sâu răng là sao không? Là răng sẽ có sâu, sâu sẽ ăn luôn răng chúng ta đó. Vì chúng ta thích ăn ngọt, sâu cũng thích ăn ngọt. Làm gì có ai không thích ăn ngọt chứ? Nên chúng ta không được ăn nhiều kẹp.”
Hải Phong hỏi: “Anh Tiểu Lâm nói vậy thật à?”
Đào Đào nhíu mày lại thành chữ ‘bát’ (*tớ có giải thích một lần rồi đó, chữ bát trong tiếng Trung là như thế này nha ‘八’), bé nói: “Chẳng nhẽ em sẽ nói dối mọi người sao? Anh đang vũ nhục nhóm chúng ta.”
Hải Phong cuống quýt nói: “Anh không có. Đào Đào đừng giận.”
Cậu nhóc quyết đoán nói: “Nếu anh Tiểu Lâm nói vậy thì đúng rồi, sau này tớ cũng sẽ ít ăn kẹo.”
“Vậy ăn rồi thì phải làm sao?” Mậu Lâm lo lắng hỏi.
Đào Đào lập tức nói: “Phải súc miệng, đánh răng.”
Các bạn nhỏ lập tức thở phào: “Tớ có đánh răng súc miệng.”
“Tớ cũng có làm.”
“Nếu có đồ hộp, tớ cũng thích ăn đồ hộp hơn! Kẹo ăn không ngon bằng đồ hộp đâu.”
“Tớ cũng thấy vậy.”
Các bạn nhỏ tíu tít ra bờ sông, bây giờ là lúc nóng nhất, người lớn sẽ không giặt quần áo vào lúc qua trưa thế này. Bây giờ bọn họ làm việc là tốt nhất, sớm hoặc muộn hơn sẽ có người ra giặt đồ.
Cũng chỉ có trẻ con không biết nóng lạnh, ngày nóng hơn nữa cũng sẽ chạy ra ngoài chơi.
Bây giờ cũng có mấy đứa trẻ chơi ở bờ sông. Đều là trẻ con trong thôn nên nhóm nhỏ bọn họ cũng biết nhau, trong đó có một bạn nhỏ tên là Tiểu Long lớn hơn bọn họ một chút tò mò hỏi: “Sao mấy đứa lại bắt đỉa? Có nhiều thời gian nên không biết chơi gì à?”
Nhóm của Hứa Lãng cũng bắt đỉa hai tháng nay rồi. Chẳng hiểu con đỉa ghê như vậy thú vị ở đâu, vậy mà mấy đứa này bắt không biết mệt.
Hứa Lãng cũng rất tinh, sẽ không nói ra nguyên nhân mà chỉ nói: “Không, bọn em còn muốn bắt tới khi không còn con đỉa nào mới thôi.”
Mấy bạn nhỏ đều im bặt không nói, không để ai biết bọn họ đang làm gì.
Đây là con đường phát tài của bọn họ đó.
Tiểu Long: “À.”
Tuy bọn Tiểu Lãng rất khôn, nhưng bọn Tiểu Long cũng không ngốc! Nếu chỉ bắt một ngày thì là thú vui, nhưng bọn họ đã bắt lâu vậy rồi, còn rất vui vẻ, nhìn sao cũng thấy không phải vì chơi.
Tiểu Long cùng mấy đứa bạn đứng một chỗ nhìn, thấy quả thật nhóm bọn họ đang bắt đỉa.
Đúng vậy, nhóm Tiểu Long nhìn đã lâu, đích thực là nhóm Tiểu Lãng bắt đỉa.
Nhưng mà sao lại vậy?
Mọi người đều muốn biết.
“Đào Đào, qua đây anh cho em kẹo này.”
Đào Đào mở đôi mắt tròn xoe nhìn Tiểu Long nói: “Em không ăn kẹo đâu, sẽ bị sâu răng.”
Tiểu Long: “????”
Đào Đào nghiêm túc lật các hòn đá lên cùng các bạn mình, mặt mày không vui vẻ, cảm thấy mình bị khinh thường.
Chẳng nhẽ nhìn mình giống đứa ngốc dễ bị lừa lắm à?
Mới không phải vậy đâu.
“Đào Đào ơi, Đào Đào……………….” Hứa Đào Đào nhìn về nơi phát ra tiếng, hóa ra là chú Nhị Cẩu.
Bé con hét lên: “Chú ơi, cháu ở đây.”
Bé nhảy lên cục đá chạy lên bờ sông, chân không dính nước chút nào, hoàn mỹ!
Bé ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy ạ?”
Nhị Cẩu nói: “Chú không tìm mấy đứa, là Gia Gia tìm mấy đứa đấy, nào, về cùng chú đi.”
Đào Đào: “Nhưng mà bọn cháu đang làm việc.”
Nhưng tiểu cô nương cũng rất nhanh tự trả lời: “Nhưng Gia Gia quan trọng hơn. Anh Tiểu Lãng, chúng ta về đi?”
Hứa Lãng y như người lớn, vỗ tay nói: “Được, đi, trở về thôi.”
Các bạn nhỏ cầm tay nhau đi về nhà.
Đi được nửa đường, Nhị Cẩu nói: “Nhà chú chưng nước lê đường phèn, Gia Gia nói chờ các cháu về mới uống.”
Vừa nghe thế, mấy bạn nhỏ liền vui sướng suýt thì hét lên, thứ đồ quý như vậy không phải là đồ bọn họ được ăn thường xuyên. Đào Đào mềm mại nói: “Mẹ cháu cũng làm lê chưng đường phèn rồi.”
Ở nông thôn, đến ăn cũng khó khăn, nên sẽ chẳng làm món này.
Trong thôn xuất hiện lê chưng đường phèn cũng là vì Thường Hỉ. Trong bàn tiệc nhà họ Trần giàu nhất thôn, Thường Hỉ làm món này đãi khách.
Từ đó, mọi người nhớ mãi không quên ‘món ăn’ này, đây là tình yêu trong mộng của bọn trẻ con.
Tiệc cưới lần đó Nhị Cẩu cũng tham gia, lập tức bị hấp dẫn. Nước đường cũng không khó làm nên rất nhiều phụ nữ đều làm được, nên mọi người đều biết cách làm.
Nhưng dù biết thì cũng chẳng có nhà nào làm thường xuyên.
Mơ mộng hão huyền.
Tuy nấu nước đường rất đơn giản, nhưng mà nguyên liệu thì chẳng đơn giản chút nào! Trên núi thỉnh thoảng cũng có lê dại, món này dễ tìm. Nhưng đường phèn lại là đồ hiếm. Đồ ngọt ngon như vậy, cứ đun lên uống luôn là được rồi. Còn lê chưng đường phèn làm gì chứ?
Nhưng Nhị Cẩu có điều kiện, anh thưởng thức một lần, về nhà liền bảo vợ làm. Trong thôn nghèo khó, ăn cũng không nổi. Nhưng nhà anh có bốn công nhân, thì chẳng cần lo lắng làm gì.
“Các cháu có thích lê chưng đường phèn không?”
Đào Đào gật đầu thật mạnh nói: “Thích ạ, lê chưng đường phèn ăn ngon như đồ hộp vậy.”
Bé con vừa mới ăn đồ hộp xong.
Tiểu cô nương nuốt nước miếng, cảm thấy mình lại thèm rồi.
Nhị Cẩu thấy bộ dạng thèm ăn của bé con liền bật cười nói: “Thế chúng ta về nhanh lên đi.”
Hứa Lãng đề nghị: “Chúng ta chạy đi?”
Đôi mắt Đào Đào sáng lấp lánh: “Ý kiến hay đó.”
Nhị Cẩu thấy bọn trẻ như đàn ong đàn bướm thi nhau chạy cũng phải bật cười. Bọn trẻ hồn nhiên ngây thơ, đây cũng là lý do vì sao con anh hướng nội như vậy mà sau khi có bạn chơi cũng hoạt bát hơn rất nhiều.
Anh nói: “Chạy chậm thôi, cẩn thận ngã đó.”
Âm thanh của các bạn nhỏ biến mất trong không khí: “……….Vâng cháu biết rồi!”
Các bạn nhỏ chạy thình thịch qua nhà ngói khang trang của ông Hạ, ngôi nhà như vậy được xem là tốt nhất trong thôn rồi. Các bạn nhỏ tuy là bạn thân của Hạ Gia nhưng rất ít qua đây chơi. Nơi này rất đẹp, bọn nhỏ sợ đi vào làm hỏng đồ gì đó.
Mấy đứa trẻ đi vào nhà đã thấy một người phụ nữ tóc ngắn, đây là mẹ của Hạ Gia.
Bọn Hải Phong và Hải Lãng chỉ nhìn thấy mẹ Hạ Gia chứ chưa nói chuyện bao giờ nên có chút khẩn trương. Nhưng Đào Đào thì khác, tuy có hơi xa lạ nhưng tiểu cô nương rất bạo dạn chào hỏi: “Cháu chào cô.”
Thằng Thiền thấy Đào Đào tới thì cười tươi: “Các cháu tới rồi à.”
Cô quay đầu lại gọi: “Gia Gia ơi, Gia Gia ra đây đi.”
Hạ Gia chạy đến, vì người nhà đều ở đây nên cậu nhóc rất vui, khuôn mặt bừng bừng sức sống.
“Mẹ ơi, lê chưng đường phèn.”
Giang Thiền nói: “Chẳng phải nấu cho mấy đứa ăn sao? Mấy đứa ra sân sau chờ chút.”
Bọn nhỏ nói ‘vâng’ một tiếng rồi đi ra sân sau, chỗ này đặt một chiếc bàn, có hai ông bà đang ngồi. Mấy bạn nhỏ nhìn nhau, là người lạ nhưng cũng từng gặp rồi. Ngày ông Hạ dọn nhà bọn họ đã đến đây.
Đào Đào nhỏ nhẹ chào: “Cháu chào ông bà của Gia Gia.”
Hứa Lãng cũng học theo: “Cháu chào ông bà của Gia Gia.”
Cậu nhóc gãi đầu nghĩ một chút rồi nói: “Hai người là ông bà ngoại của Gia Gia.”
Vợ chồng già bật cười, gật đầu nói: “Trí nhớ mấy đứa thật tốt, để bà đoán nhé, đây là Hứa Lãng đúng không?”
Hứa Lãng ưỡn ngực gật đầu nói: “Bà ơi, bà thật thông minh, vừa đoán đã trúng rồi.”
Cậu nhóc nắm tay Đào Đào nói: “Bà đoán xem em ấy là ai?”
Bà Giang nghẹn cười nói: “Bà đoán đây là Đào Đào.”
Chỉ có mỗi cô bé này là bé gái, sao bà có thể đoán sai chứ?
Bà đoán theo thứ tự, đúng hết.
Các bạn nhỏ hoảng rồi.
Đào Đào nói: “Bà ơi, sao bà có thể lợi hại vậy ạ.”
Bà Gia mỉm cười nói: “Vì bà lớn tuổi rồi mà.” Bà vỗ vào ghế dài nói: “Nào, qua đây ngồi đi các cháu.”
Bọn nhỏ xếp hàng ngồi xuống.
Giang Thiền bưng chén tới, mỗi người một chén.
Mấy bạn nhỏ đều nói lời cảm ơn rồi cúi đầu nhấp một ngụm. Vị thơm ngọt tràn ngập trong miệng, Đào Đào vui sướng nói: “Ngon quá!”
Bà Giang nói: “Uống chậm thôi, bà còn chuẩn bị kẹo với bánh quy cho các cháu đấy.”
Mấy bạn nhỏ ngạc nhiên, Đào Đào nói nhanh: “Cháu không cần đâu ạ.”
Bé con vỗ bụng nói: “Bọn cháu không thể ăn nữa đâu ạ.”
Bà Giang thích trẻ con, thấy bọn nhỏ đều khỏe mạnh kháu khỉnh lại thông minh đáng yêu thì nói: “Con nít con nôi sao nghĩ nhiều vậy chứ? Bà cho thì các cháu cứ cầm đi. Trẻ con không cần khách khí vậy đâu.”
Điều kiện nhà mình cũng không tồi.
Chưa nói đến vợ chồng trẻ, chỉ nói hai vợ chồng già họ thôi, chồng bà một tháng được 46 đồng tiền lương, đây đã là mức lương cao số một số hai trong công ty vận chuyển, trừ lãnh đạo ra thì lương cao nhất là chồng bà. Dù sao năm công tác cũng đều ở đó. Mà bà thì sai? Bà cũng là kế toán trưởng trong công ty vận chuyển, một tháng lương 42 đồng. Riêng hai người họ đã được 88 đồng một tháng.
Còn hai vợ chồng trẻ, Nhị Cẩu được 35 đồng, Gia Thiền được 36 đồng, cả hai cũng được 71 đồng.
Nói vậy, nhà họ có sáu người đã có bốn công nhân, một tháng đã kiếm được 159 đồng. Một năm đã được 1.900 đồng. Hơn nữa, bà biết con rể lái xe sẽ có chút thu nhập thêm, làm tài xế ắt không thể thiếu được. Ngày trẻ chồng bà làm tài xế cũng vậy, bà cũng hiểu.
Thu nhập như vậy ở trong huyện cũng là tốt rồi. Tất nhiên cũng không phải không có nhà nào thu được như vậy, nhưng nhà người ta có gánh nặng. Nhà họ không có gánh nặng chút nào. Dù sao ông Hạ cũng lớn tuổi, ngoài ăn mặc cũng chẳng có nhu cầu nào. Mà Hạ Gia còn nhỏ, ăn cũng ít.
Cho nên nhà họ rất dễ chịu.
Kể cả trong thành phố cũng hiếm nhà nào dễ dàng như nhà họ.
Nhà họ có thu nhập cao nên cũng chẳng thích chiếm lợi của người khác. Nhưng không nghĩ tới nhà họ lại luôn chiếm lợi nhà người ta ở nông thôn. Bốn người trở lại thôn Hứa Gia, thấy trong nhà có hơn 30 cân thịt heo thì hoảng.
Bà con xa không bằng láng giềng gần, cái này họ hiểu, nhưng quan hệ của mấy nhà này cũng quá tốt rồi?
Sau đó, ông Hạ cũng ngượng ngùng nói với họ rằng còn có cả thỏ nữa.
Có thỏ ăn nữa!
Bọn họ còn có con thỏ ăn.
Nhà họ cũng có thể trải nghiệm cảm giác chiếm lợi từ người khác.
Tuy trải nghiệm rất mới lạ, nhưng họ cũng không phải loại người này. Cuộc sống của nhà họ rất dễ chịu, sao có thể chiếm tiện nghi của mấy gia đình nghèo khó trong thôn chứ. Cho nên vừa ngồi xuống, bà Giang và Giang Thiền đã bàn nhau xem có thể tặng gì cho mấy nhà hàng xóm.
Nhất là nhà Thường Hỉ.
Con gái người ta vì con nhà mình mới bi ngã.
Tất nhiên cũng không thể thiếu Hứa Lãng.
Thật ra bọn họ cũng biết, nông dân không có cách kiếm tiền, đưa tiền là tốt nhất. Nhưng mà việc đưa tiền này, nếu lộ ra thì không hay. Nếu có chút tiếng gió thì là chuyện lớn rồi.
Đây là nói bọn họ bóc lột sức lao động của nhân dân, tác phong không tốt.
Cho nên, bọn họ đành phải nghĩ nhiều cách.
Bà Giang thấy bọn họ nghiêm túc uống nước đường liền hỏi: “Nghe nói năm nay các cháu sẽ cùng nhau đi học à?”
Vừa nghe vậy bọn nhỏ đều gật đầu, bọn họ đã báo danh hết rồi, gần một tháng nữa sẽ khai giảng. Đám trẻ con nói năng rành mạch: “Chúng cháu muốn học cùng học lớp một.”
Hạ Gia liền túm lấy tay áo của bà ngoại, mặt tràn ngập chờ mong nói: “Bà ơi, cháu cũng muốn năm nay đi học.”
Nói tới việc này, bà Giang cũng rất buồn rầu, bà nói: “Nhưng Gia Gia còn nhỏ mà.”
Không phải bà Giang không coi trọng giáo dục, nhà họ có điều kiện, nên càng rõ ràng đọc sách rất quan trọng, không đi học sao có thể làm được việc gì. Người ta tuyển người cũng sẽ không cần anh.
Nhưng năm nay Hạ Gia mới năm tuổi, mới năm tuổi sao có thể đi học?
Bà nhìn về phía Đào Đào hỏi: “Chẳng phải cháu mới sáu tuổi sao? Sáu tuổi đã phải đi học rồi à?”
Đào Đào gật đầu nói: “Vâng cháu muốn đi, mọi người đều đi học hết, nếu cháu không đi thì cũng chỉ có thể chơi một mình thôi.”
Hạ Gia cũng không muốn sau này sẽ phải chơi một mình, cậu nhóc túm chặt tay áo bà ngoại hơn, túm chặt…….túm chặt…..chặt hơn nữa!
Bà Giang: “………………”
Bà nhìn về phía Hứa Lãng hỏi: “Không phải cháu cũng mới sáu tuổi à? Cháu có thể cùng Đào Đào đi học muộn một năm mà.”
Hứa Lãng trừng mắt, lắc đầu thật mạnh nói: “Cháu là lão đại, các tiểu đệ đều đi học, sao cháu có thể không đi chứ? Nếu vậy sau này cháu sẽ nhỏ hơn họ một năm, là lứa sau ạ? Không được, cháu phải đi học cùng bọn họ.”
Đào Đào gật đầu: “Đúng vậy, cháu cùng không muốn nhỏ hơn họ một khóa, đều là bạn bè của nhau sao lại nhỏ hơn một khóa được chứ?”
Bà Giang: “………………”
Hạ Gia muốn khóc, cậu nhóc cũng nghiêm túc nói: “Cháu cũng muốn đi học, không muốn nhỏ hơn bọn họ một khóa đâu.”
Bà Giang: “Không thể tính như vậy được…………..”
Hạ Gia ngẩng mặt lên hỏi: “Vậy tính thế nào ạ? Cháu không muốn nhỏ hơn bọn họ một khóa.”
Cậu nhóc mím môi, kiên định nói: “Năm nay cháu cũng muốn đi học.”
Bà Hứa ngạc nhiên, nhìn cháu trai mình, nói thế nào nhỉ? Từ nhỏ Hạ Gia đã không giống mấy đứa trẻ khác, có lẽ là do nhà họ chỉ có một đứa nhỏ, khu nhà họ cũng không có trẻ con. Không nói tới chung cư nhà họ mà quanh mấy tòa chung cư xung quanh cũng không có bạn cùng lứa tuổi. Tất cả đều lớn hơn Hạ Gia, nên đứa nhỏ này cũng không có bạn chơi cùng, chỉ chơi ở trong nhà, an an tĩnh tĩnh. Cậu nhóc rất hiếm khi kiên trì nói mình muốn cái gì, mình muốn làm gì.
Đứa nhỏ này cũng không nói nhiều.
Vì thế, tuy người ngoài thấy Hạ Gia tùy hứng nghịch ngợm, nhưng trong mắt ông bà Gang, họ lại rất vui.
Hạ Gia tình nguyện biểu đạt ý nghĩ của mình, họ rất vui vẻ, vui quá trời! Bà Giang nói: “Được, nếu cháu muốn đi học bà sẽ báo danh cho cháu, cháu đi học cùng anh chị đi. Nhưng cháu còn nhỏ như vậy, chắc sẽ không bằng mấy bạn lớn. Nếu không hiểu cũng đừng khóc nhè nhé.”
Hạ Gia vui vẻ cười mỉm, khóe miệng giương cao: “Cháu sẽ không khóc!”
Cậu nhóc vui vẻ nói: “Cháu rất thông minh.”
Bà Giang càng vui hơn, bà xoa đầu cháu ngoại nói: “Ai ui…cháu còn biết mình thông minh nữa à.”
Hạ Gia: “Vâng ạ.”
Cậu vui vẻ nắm tay Đào Đào nói: “Chị Đào Đào, em có thể đi học cùng mọi người rồi.”
Mấy ngày nay cậu rất lo lắng.
Chỉ sợ mọi người đều đi học, chỉ mình mình không thể đi học, sẽ lẻ loi hiu quạnh ở nhà, yên lặng chờ các bạn về. Như vậy đáng thương biết bao.
Cũng may, mình cũng được đi học, nghĩ thế, cậu nhóc hận không thể chạy mấy vòng quanh sân.
Cậu vui vẻ nói: “Em cũng sẽ đi học, chúng ta sẽ cùng nhau đi học!”
“Gia Gia, em giỏi thật đấy.” Hứa Lãng vỗ vai cậu nhóc, cảm thấy nếu mình mà dám nói với ba như vậy thì ăn đánh là cái chắc. Ông bà Giang dễ tính thật đấy.
Hứa Lãng giơ tay ra nói: “Nào qua đây!”
Đào Đào chạy nhanh tới đặt tay mình lên tay Hứa Lãng đầu tiên, Hạ Gia cũng học theo, tay bọn trẻ đã chồng chéo lên nhau.
Hứa Lãng nói to: “Làm bạn bè cả đời nhé, ai rút lui là chó con! Hai ba, hây!!”
Âm thanh của mấy đứa nhỏ vang khắp nhà.
Ông Giang bà Giang: “…………………………”
Mấy đứa nhóc này phấn chấn hơn cả bọn họ.
Đám trẻ đều tụ tập nhà ông Hạ, lúc Hứa Nhu Nhu về thì không thấy ai ở nhà. Nhưng cô cũng chẳng ngoài ý muốn, bình thường nhà cô cũng chẳng ai ở nhà giờ này. Cô đặt đồ tìm được ở sau cửa, không hái rau xào mà vớt một cây cải thảo trong vại ra, thái nhỏ.
“Chị, chị muốn làm bánh bột ngô à?” Tuyết Lâm cũng đã về.
Hứa Nhu Nhu gật đầu nói: “Ừ, tối qua mẹ bảo đã lâu rồi chưa ăn.”
Tuyết Lâm cươi, thấy vậy thì nói: “Chị chờ chút, em rửa tay xong sẽ vào giúp chị.”
Hứa Nhu Nhu: “Không cần em giúp đâu, em cũng bận rộn cả sáng rồi, đi nghỉ ngơi đi, chị làm nhanh lắm. Với lại, chị cũng chướng mắt cái tốc độ của em.”
Tuyết Lâm: “……”
Thật là đau lòng.
Hứa Nhu Nhu làm phụ bếp cho mẹ mình bao nhiêu năm nên dù tay nghề không bằng Thường Hỉ nhưng cũng không tồi. Nhưng mà Tuyết Lâm thì khác. Là cậu không có thiên phú chứ không phải không làm. Nhu Tuyết Lâm, mân mê sửa chữa đồ đạc rất siêng năng, chỉ cần là đồ cậu chưa biết sửa thì cậu sẽ mò bằng được cách.
Nhưng đối với chuyện bếp núc, không biết có phải con người sẽ luôn có khuyết điểm hay không. Chuyện bếp núc chính là khuyết điểm duy nhất của cái tên này.
Cậu hoàn toàn không làm được gì, còn chẳng bằng cả Hứa lão tam.
Có thể thấy là người này không có thiên phú nấu ăn đến mức độ nào.
Tuyết Lâm bị chị chê bai thì ủ rũ chẳng buồn rửa tay mà đi thẳng ra sân sau xem đám dế nhũi mà cậu nuôi. Tuy Hứa Nhu Nhu to gan, võ có thể đánh hổ, nhưng mà dù sao cũng là con gái, cũng có nhiều thứ không thích.
Nhất là mấy con côn trùng lúc nhúc này.
Nhưng mà cái người này dù sợ cũng tò mò muốn xem bằng được!
Cô để thớt dựa vào sau cửa, nhìn Tuyết Lâm mân mê, nói chuyện cùng cậu.
Hứa Nhu Nhu hỏi: “Em có thể nuôi sống được cái đám này à?”
Tuyết Lâm: “Sao không nuôi được chứ? Lứa đầu tiên cũng sắp có rồi. Con này nặng hơn đỉa của bọn Đào Đào, em thấy lứa đầu phơi khô cũng phải được một cân đấy.”
Chú Kiến Nghĩa có làm cho cậu một cái sàng, đúng lúc cũng thích hợp để nuôi con này.
Hứa Nhu Nhu nhìn ra ngoài trời, lại nhìn cái sàng lẩm bẩm: “Cái sàng này 9 đồng, của em có một cân cũng chẳng được 9 đồng.”
Cậu nói: “Chị xem em mới nuôi được bao lâu đã được một lứa. Một lứa em cũng bán được 5, 6 đồng rồi, em bán hai ba lứa là đủ vốn. Vậy chị xem một năm em có thể kiếm được bao nhiêu? Với lại con này cũng chẳng cần chăm sóc gì! Nếu chị nuôi gà, nuôi nhiều thì không phù hợp chính sách. Nhưng làm gì có ai nói không được nuôi dế nhũi chứ?”
Hứa Nhu Nhu nói: “Vậy như em nói thì em không sợ quá nhiều sẽ bị người ta ép giá à?”
Tuyết Lâm cười nói: “Em mới nuôi được bao nhiêu đâu chứ? Nếu không bán được ở Công Xã, em có thể mang vào trong huyện, trong thành phố. Với lại em nuôi được bao nhiêu đâu. Nói nữa, nếu bão hòa em cũng có thể nuôi rết được!”
Tuyết Lâm cười nói: “Chị, chị có biết vì sao em biết chị không thích đi học nhưng vẫn bảo chị đi không?”
Hứa Nhu Nhu: “………Chị nghĩ em muốn chị có nội hàm.”
Tuyết Lâm nghiêm túc nói: “Vậy thì chị sai rồi, em cần chị có nội hàm làm gì? Em chỉ muốn nói cho chị hiểu là nếu không học tập thì chẳng nhìn xa được.”
Hứa Nhu Nhu: “………….Cũng may em là em chị đấy, nếu là người khác nói trước mặt chị như thế thì đã bị chị đập cho một trận rồi.”
Lúc nói chuyện, cô còn cố ý khua nắm đấm.
Tuyết Lâm: “Nếu là người khác thì em cũng chẳng quản đâu! Có quan hệ gì với em đâu chứ?”
Cậu nghiêm túc: “Chị, em chỉ muốn tốt cho chị thôi.”
Sao Hứa Nhu Nhu có thể không biết chứ? Tất nhiên cô đều hiểu.
Nếu không đã sớm trở mặt rồi.
Cô nói: “Chị biết, thế nên chẳng phải chị đồng ý với em là sẽ đi học sao? Nhưng em thấy chị có thể nhảy lớp thật à?”
Tuyết Lâm: “Với trình độ của chị thì không thành vấn đề, tự tin lên đi. Bây giờ tiểu học cũng rất dễ, toán thì chị không cần lo, chị cũng biết chữ nhiều hơn mọi người nữa. Với lại, chẳng phải mấy ngày nay em đều dạy chị một chút ư? Em nói này, nếu chị không cố gắng thì sẽ phải cùng em gái mới 6 tuổi của chị đấy. Chị có mất mặt không?”
Hứa Nhu Nhu xụ mặt nói nhỏ: “Mất mặt chứ.”
Tuyết Lâm: “Thế thì đúng rồi.”
Hứa Nhu Nhu: “Thế, em không muốn đi học cùng chị thật à?”
Tuyết Lâm: “Không đi.”
Cậu nói: “Em đã nghĩ kỹ rồi, đợi ba năm nữa, đến mười ba tuổi em mới đi học.”
Chưa đợi Hứa Nhu Nhu hỏi, cậu đã nói ra kế hoạch của mình: “Em đã nói chuyện với mẹ rồi. Tiểu học quá đơn giản nên em không đi. Quá lãng phí thời gian. Trước kia em còn nhỏ nên có một số việc không thể làm, bây giờ mười tuổi rồi cũng có thể thoáng hơn một chút. Trong ba năm tới em sẽ cố gắng kiếm tiền. Sau đó em trực tiếp học lớp 5, học một năm của tiểu học. Lên trung học cũng nhảy lớp, học một năm trung học. Đến cấp ba sẽ nghiêm túc học ba năm. Như thế tốt nghiệp vừa đúng mười tám tuổi.”
Bây giờ vẫn theo chế độ năm – ba – ba. (Cấp 1 học năm năm; cấp 2 học 3 năm; cấp ba học 3 năm)
Cậu chẳng muốn lãng phí thời gian học mấy cái đơn giản, dù cấp ba cậu cũng chẳng cần học 3 năm, nhưng cậu là người rất cẩn thận, cũng không quá tự cao tự đại. Dù sao, anh vĩnh viễn không biết được đối thủ của anh giỏi bao nhiêu.
Kiêu ngạo là tối kỵ!
Thế nên cậu vẫn nghĩ sẽ nghiêm túc học ba năm cấp ba, tiếp nhận tri thức của thời đại này. Cũng để đền bù cho chính mình nhiều năm ký ức thiếu hụt. Mặc dù cậu cảm thấy có vào thứ đã học sẽ không quên.
Cậu chưa từng có cảm giác hồi hộp khi thi đại học.
Nhưng cậu vẫn cẩn thận.
Ba năm cấp ba vẫn phải học nghiêm túc.
Sau đó, vào tháng 10 năm cậu tốt nghiệp sẽ khôi phục kỳ thi đại học. Cậu cũng có thể lấy thân phận khóa đầu tiên thi đại học.
Mấy câu này làm Hứa Nhu Nhu há hốc miệng, cô không nghĩ rằng cậu đã tính toán kỹ càng tỉ mỉ như thế!
Cậu nghiêm túc nói: “Nếu chị không nỗ lực, thì dù em học sau chị ba năm nhưng sẽ tốt nghiệp sớm hơn chị.”
Hứa Nhu Nhu: “Sao cái câu này thèm đòn vậy.”
Tuyết Lâm bật cười: “Em rất có tự tin đấy.”
Vừa nghe vậy, Hứa Nhu Nhu cũng hừng hực ý chí chiến đấu. Cô hừ mạnh một tiếng nói: “Chị có thể làm được!”
Tuyết Lâm: “Ừ.”
Hứa Nhu Nhu: “Sao giọng em như khinh thường người khác vậy.”
Cô nhéo nắm tay: “Tuy chị không thông minh lắm nhưng mà chị biết đánh người đấy.”
Tuyết Lâm bật cười xin tha: “Chị…chị gái yêu quý của em….em sai rồi.”
Hứa Nhu Nhu thấy bộ dạng này của em trai cũng không nhịn được mà bật cười.
Cười xong, cô nghiêm túc nói: “Em yên tâm, chị đã đồng ý với em thì nhất định sẽ làm được, chị sẽ cố gắng học tập thật tốt.”
Tuyết Lâm mỉm cười, nói nhỏ: “Em thấy như bây giờ rất tốt.”
Tuy cậu không nói nhiều nhưng Hứa Nhu Nhu cảm thấy cậu muốn nói rằng xuyên không thật tốt, cô cũng vui vẻ hơn, gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, thực sự rất tốt.”
Cô tình nguyện khổ một chút cũng không muốn quay về quãng thời gian trước kia. Cái gì mà cửa trước không ra cửa sau không tới, biến đi! Cũng biến luôn cái gọi là phụ nữ không tài mới là đức!
Mau cút đi!!!
Hứa Nhu Nhu thái đồ ăn xong, quay đầu nhìn ra ngoài nói: “Sao mẹ còn chưa về nhỉ?”
Cô lại nói tiếp: “À đúng rồi, theo lời em chị cũng nói với mấy người bạn rồi, các cậu ấy sẽ tìm hạt tể thái giúp, gom đủ năm chén thì chị sẽ đổi cho các cậu ấy một bánh xà phòng thơm. Nếu các cậu ấy không muốn lấy xà phòng thơm thì cũng có thể lấy nửa chén dầu hạt tể thái, các cậu ấy rất vui.”
Em trai cô nói rằng một bánh xà phòng tương đương hai bát dầu hạt tể thái.
Nếu vậy nhà mình cũng thừa ra được một nửa nữa. Nhưng mà nhà mình còn phải dùng tới củi lửa, thế nên cũng không tính là khiến các cậu ấy thiệt thòi.
Tuyết Lâm nói: “Chị, chị quyết định là được.”
Hứa Nhu Nhu: “Thực ra khi nhờ họ giúp chị cũng có chút ngượng.”
Tuyết Lâm nghiêm túc nói: “Chị, bọn họ cũng không phải là giúp không mà chúng ta đang hợp tác. Chị nghĩ xem, bọn họ đi kiếm đồ ăn cũng là làm việc, đi nhặt hạt tể thái chỉ là thuận tiện thôi. Việc này làm chậm trễ chút thời gian nhưng bọn họ cũng được thêm đồ mà. Nếu chúng ta không nhờ thì học cũng không có, bây giờ họ tiện tay làm nhiều hơn chút nhưng đổi lại được xà phòng thơm. Đây xem như nhu cầu thôi. Chị cũng không cần ngượng.”
Hứa Nhu Nhu: “Ừ, chị hiểu rồi.”
Cô cũng chẳng rối rắm trong lòng nhiều.
Tuyết Lâm: “Có một số việc nói rõ ràng thì tốt hơn. Chị cũng đừng nghĩ nhà mình chiếm lợi. Bọn họ cũng có thể không đồng ý mà, nhưng họ biết rằng mình không làm được, mà họ cũng muốn xà phòng thơm. Khắp núi đều có hạt cây tể thái, bọn họ không thể tự nhặt rồi giữ lại chắc? Có thể, nhưng mà họ nhặt được nhiều hay ít cũng có ích gì đâu! Vì họ đâu có làm ra xà phòng thơm được! Chị phải hiểu rằng, dù là thời đại nào thì kỹ thuật mới là thứ đáng giá nhất.”
Hứa Nhu Nhu bật cười: “Chị hiểu mà!”
Cô cũng đâu có ngốc!
Đời trước, cô cũng đọc sách nhiều hơn người khác!
Cô là người đã được học tập, cũng không thể không hiểu điều ấy.
Nghĩ vậy, cô liền sửng sốt, sau đó bật cười.
Tuy ngoài miệng nói không muốn đi học nhưng mà kể ra thì chính mình cũng lấy việc đã từng đi học mà vinh quang.
Cô nói: “Vậy, hôm nay cho một thìa dầu vào đồ ăn nhé.”
Ngày thường cũng chỉ dùng nửa thìa thôi.
Tuyết Lâm gật đầu: “Được.”
Đào Đào giữa trưa mới về nhà, vừa vào sân bé con đã ngửi được mùi thơm, bé con dùng đôi chân vừa ngắn vừa nhỏ chạy vào nhà, hít hít cái mũi nhỏ, bé nói: “Hôm nay nhà mình ăn bánh bột ngô ạ?”
Con mèo nhỏ tham ăn, đoán không sai chút nào.
Hứa Nhu Nhu cũng đã nặn xong bánh bột ngô nói: “Ừ đúng vậy, em có thấy mẹ đâu không? Sao bây giờ vẫn chưa về nhỉ?”
Đào Đào lắc đầu nói: “Em không biết, em ở trong nhà Gia Gia, em còn được uống lê chưng đường phèn, rất ngon.”
Bé con vỗ vỗ bụng nhỏ, sau đó giơ hai ngón tay nói: “Uống hai chén liền.”
Hứa Nhu Nhu lườm cô bé nói: “Con nhóc này, sao có thể ăn đồ ăn trong nhà người ta còn không biết xấu hổ mà uống đến hai chén vậy?”
Đào Đào xấu hổ nói: “Bà Giang nói em ngoan nên có thể uống hai chén.”
Cô bé giơ tay mình ra nói: ‘Bà Giang còn nhìn tay em nữa.”
Cô bé lắc lắc cánh tay nói: “Thực ra em không sao mà.”
Bé đã được tháo băng gạc ra, nhưng trên da của trẻ con vẫn có dấu vết. Sau khi vết thương bong vảy, trong lòng bàn tay màu da không giống nhau. Nhưng Đào Đào cũng không lo lắng, vì mẹ bé nói bây giờ bé còn nhỏ, lớn thêm hai năm nữa thì lòng bàn tay cũng sẽ khôi phục như bình thường thôi.
Cho nên không phải lo lắng làm gì.
Bé con nói: “Bà Giang bảo rằng sau này sẽ có Gia Gia chăm sóc em.”
Hứa Nhu Nhu: “Nó cũng là một thằng nhóc, không cần người khác chăm sóc đã là tốt rồi.”
Đào Đào thấy đúng gật đầu: “Đúng vậy đó.”
Tiểu cô nương cũng nói thẳng: “Anh Tiểu Lãng cũng nói vậy, anh ấy bảo sẽ chăm sóc em và Gia Gia.”
Đào Đào vui vẻ: “Em may mắn quá, có rất nhiều người muốn chăm sóc em.”
Cô bé cảm thấy mình là đứa trẻ hạnh phúc, may mắn nhất trên đời.
Hứa Nhu Nhu thấy em gái đơn thuần như vậy, trong lòng cũng rất mềm mại nói: “Em có muốn ăn thử một cái trước không?”
Ánh mắt Đào Đào sáng ngời nói: “Em muốn! Em muốn ăn ạ!”
Hứa Nhu Nhu: “Trời ạ! Em nói to vậy làm gì chứ. Được rồi, chị cho em một cái trước, em vào nhà ăn đi, em thổi đi nhé, cẩn thận bỏng đó!”
Đào Đào cầm bát nhỏ nói: “Vâng ạ!”
Cô bé nhìn bánh bột ngô vàng óng trong bát, chạy vào nhà đã thấy mẹ về nhà.
Đào Đào lảnh lót gọi: “Mẹ ơi!”
Hứa Nhu Nhu cũng hỏi: “Mẹ, sao giờ mẹ mới về? Đã tan làm từ sớm rồi đúng không ạ?”
Thường Hỉ đi vội, người đầy mồ hôi, chị múc một cốc nước uống xong, thấy sảng khoái hẳn mới nói: “Bác gái con tới, khóc sướt mướt nói bà nội con bảo mẹ qua giữ thể diện.”
Nhắc tới việc này, Hứa Nhu Nhu vung xẻng đảo đồ ăn lên nói: “Giữ thể diện sao không gọi con!!!”
Thường Hỉ: “……”
Chị bị nghẹn một hơi nói: “Thực ra………thực ra cũng không cần phải vậy!”
Hứa Nhu Nhu: “Sao lại không cần chứ? Nếu con ở đó có thể đánh nhau.”
Thường Hỉ: “……”
Cô kiêu ngạo nói: “Con có thể đánh người ta mà!”
Mọi người: “………………………..”
_______