Cả Nhà Đế Vương Phúc Hắc

Chương 44




Tuyết Yên khinh thường lên tiếng:

- Đương nhiên là chưa từng xuất hiện rồi. Nếu các ngươi mà thấy nó ở trên giang hồ thì bọn ta cam chịu cúi đầu lạy ba lạy với các ngươi nha!

- Ngươi.... ngươi đừng khinh người quá đáng!!!

Phong Dạ vốn nóng nảy, lên tiếng quát lớn. Tự dưng bọn họ có cảm giác bầu không khí này, nhiệt độ quanh đây đang giảm xuống không phanh. Tất cả ánh mắt đều dồn về phía nàng.

Lại im lặng

Lần này im lặng đến nghe rõ tiếng gió thổi ở hướng nào. Im lặng đến có thể nghe rõ tiếng tim đập, hơi thở của bọn họ.

Nàng bắt đầu tràn ra hơi thở trần đày huyết sắc. Sát khí cùng ánh mắt lạnh lẽo có thể giết người vô hình của nàng khiến họ im bặt. Bầu không khí này khiến không ai dám thở mạnh. Một tiếng ho đã phá vỡ bầu không khí đó:

- KHụ khụ... khụ khụ...

Hắn mở mắt. Người đầu tiên hắn nhìn thấy là nàng. Một bộ quần áo lụa trắng, bên ngoài là một tầng áo mỏng màu lam nhạt, một đôi chân ngọc được chiếc giầy trắng bọc lại, đầu tóc dùng một cây ngọc trâm phỉ thúy đơn giản vén lên, không thể nghi ngờ gì đã hiển lộ nên khuôn mặt tinh sảo. Hắn nhắm mắt lại, giọng nói ấm áp khi nào đã thay bằng giọng nói yếu ớt:

- Nàng sẽ không đến đâu. Chưa tới ba ngày, nàng sẽ không đến. Ha, xem ra ta đã quá mong chờ rồi. Ta nhớ nàng đến nỗi đã sinh ra ảo giác luôn rồi!

Mọi người nghe thấy tiếng ho đều đống nhất hướng về phía giường thấy hắn đang lẩm bẩm. Nàng nhanh nhẹn tiến đến cạnh giường, kéo tay hắn ở trong chăn ra ngoài bắt mạch. Trong lúc bắt mạch, nàng khẽ quát:

- Con người ngươi có phải điên rồi không? Ngươi biết rõ đó là độc, hơn nữa còn là độc không có thuốc giải, vậy mà vẫn uống. Rốt cuộc đầu ngươi bị úng nước hay bị đập đầu vô tường vậy hả? Ngươi có biết quý tọng sinh mạng không hả? Mở mắt ra trả lời ta. Đừng tưởng ngươi bị bệnh mà ta có thể nhịn. Vì cái gì mà bỏ cả mạng sống chỉ vì một câu nói đó? Vì một người qua đường như ta, đáng không? Mở mắt ra, trả lời ta. Vì sao?

Giọng nói của nàng càng lúc càng lớn, càng lúc càng đem theo sự phẫn nộ. Sát khí của nàng ngày một tăng, khiến mọi người trong căn phòng này không thể thở nổi. Mà khi đó, giọng nói của nàng đã thức tỉnh hắn. Đã làm cho hắn biết đây không phải ảo giác, không phải mơ. Mà là sự thật. Nàng thức đến. Nàng quả thực đã đến. Hắn khẽ mở mắt. Một người con gái chưa từng để tâm đến hắn, chưa từng đồng ý với hắn điều gì, cũng chưa từng quen biết hắn lại đến đây. Hắn thật cao hứng, rất rất cao hứng. Hắn lẩm bẩm cố gắng nói to:

- Ta nói rồi. Đó là vì nàng. Tất cả vì nàng thôi. Ta đã tứng nói sẽ đồng ý với nàng tất cả những gì mà nàng yêu cầu. Chỉ cần nàng đồng ý lấy ta, đồng ý đi cùng ta đến hết đời. Chỉ cần nàng nguyện ý, ta sẽ thực hiện những gì nàng muốn. Cho dù đó là thử độc hay cổ độc đi chăng nữa. Tất cả là do ta nguyện ý.

Mấy câu nói này của hắn đều từng chữ khắc sâu vào tim nàng. Chỉ cần nàng nguyện ý.... Đó là vì nàng.... Vì nàng hắn cũng không cần tính mạng nữa sao? Vì nàng, hắn bất chấp tất cả sao?.... Vì nàng, là vì nàng, là do nàng mà hắn như vậy? Là do nàng mà hắn phải đối mặt với thần chết? Tất cả là do nàng sao? Một loạt câu hỏi nổi len trong lòng nàng. Nàng thất thần.

Bọn người Phong Triệt không hiểu gì về cuộc đối thoại đó. Nhưng còn Tuyết Yên thì khác. Họ rất hiểu. Hơn nữa còn rất rất hiểu việc gì đang xảy ra. Nàng lên tiếng:

- Tuyết Yên, ngươi đưa họ ra ngoài rồi kể lại sự việc đi. Kể xong thì đưa họ vào dây. NHớ kỹ, chỉ khi họ nghe hết mới cho vào. Rõ chưa?

- Rõ, thưa chủ nhân. Thỉnh các vị cùng bọn ta ra ngoài nghe đầu đuôi câu chuyện. Mong các vị bình tĩnh khi nghe.

............................