Cả Nhà Đế Vương Phúc Hắc

Chương 40




Môi hắn nhếch lên một chút, nở nụ cười thì thầm vào tai nàng:

- Có thể coi là vậy đi. Vậy nàng đồng ý không?

Nàng nghe vậy liền lâm vào trạng thái mất hồn. Giọng hắn tuyệt đối tuyệt đối ngọt mang theo sự ấm áp. Nàng chợt giật mình, vội vàng đẩy hắn ra xa, hai má có hai rạng mây hồng hồng, ho khan nói:

- Nếu ta nói ngươi chỉ có thể lấy ta làm vợ. Một đời một kiếp chỉ có ta ngươi có chịu không? Nếu ta nói ta chỉ cần một tình yêu chân thành, chỉ cần " Một đời một kiếp một đôi nhân " ngươi có đồng ý không? Nếu như.....

- Ta đồng ý. Bất kể nàng đưa ra điều kiện gì ta đều đồng ý. Bất kể nàng bắt ta làm gì, ta cũng nguyện làm. Ta chỉ cần một câu đồng ý của nàng thôi. Chỉ cần nói gật đầu, cho dù ngao du Tứ Hải, náo loạn hoàng cung, xông pha giang hồ ta đều nguyện ý. Vì nơi đó có nàng!

Nàng chưa nói hết câu thì hắn chen vào. Một câu nói " Ta đồng ý.. " vang bên tai nàng, làm nàng không dám tin. Một nam nhân mới gặp mình không lâu, có thể nói là vài canh giờ trong yến tiệc mà có thể hứa với nàng những điều này? Có thể tin không? Nàng lắc đầu, lại hỏi hắn:

- Vì sao muốn lấy ta? Chúng ta rõ ràng chưa hề gặp mặt cũng không quen biết, lại càng không phải thanh mai trúc mã hồi bé? Ta cần một câu trả lời thật lòng!

Hắn nhìn nàng, ngắm nàng, mở miệng:

- Không phải, chúng ta từng gặp nhau. Nhưng nàng không để ý. Khi đó ta thấy nàng ở LHĐ, thấy nàng ở căn nhà trúc đơn sơ trên núi. Ta còn thấy nàng khóc. Lần đầu nhìn thấy nàng, ta như thấy được chính mình. Chúng ta cùng chìm sau trong sự cô độc, lạnh lẽo, nên ta quyết định nàng sẽ là người đi cùng ta đến hết đời. Lúc thấy nàng khóc, tim ta như thắt lại, rất đau! Rất đau, nàng hiểu không???

Từng câu nói của hắn như khắc sâu vào tim nàng. Từng chữ từng chữ làm nàng cảm động. Chưa một ai thấy nàng khóc, cũng chưa một ai từng đau lòng vì nàng. Nàng gạt qua suy nghĩ đó, liền nhấn mạnh với hắn một câu:

- Nếu muốn làm phu quân ta, ngươi _ Lãnh Mặc Tử Thiên có dám uống viên độc đan này không? Ta cảnh cáo ngươi trước là thuốc này chưa hề có thuốc giải. Uống hay không là ở ngươi, ta không ép. Ba ngày sau ta sẽ đến. Cáo từ.

Nói rồi, nàng ném lại cho hắn lọ độc đan hồi chiều bào chế. Mới đầu, nàng muốn giết hắn để hạ giận. Nhưng khi nghe hắn trả lời từng câu hỏi của mình, nàng liền buông xuôi, chỉ ném lại độc đan. Nàng cho hắn cơ hội cũng như cho chính bản thân nàng một cơ hội.

Hắn nhìn bóng lưng nàng lạnh lẽo bước ra khỏi cửa phòng. Lại nhìn lọ độc đan ở trên bàn. Nàng thế là cho hắn một cơ hội thử? Độc đan? Cho dù là nàng đưa cổ độc hắn cũng sẽ uống. Vì được ở bên nàng, sánh bước cùng nàng, hắn không sợ. Cho dù đó là chết! Điều này không ai có thể thay đổi. Ngón tay khẽ mở nắm lọ, lấy một viên độc đan đưa vào miệng chậm rãi nuốt xuống. Hắn mỉm cười thảo mãn!!!!

p/s: Xin lỗi mn vì ra muộn a. Gửi anh chị nhà chút ngược cho đổi không khí!