Cách Đức nhìn mặt có vẻ kinh hoảng, thấy Nhậm Sinh nhẹ nhàng thở hắt ra: “Nhậm Sinh, cho ta đến Triệu gia ở với cậu vài ngày.”
“Tại sao vậy?” Nhậm Sinh khó hiểu hỏi.
“Ta gặp chút chuyện… Nhậm Sinh, trong bụng ta đang mang 2 hài tử, cậu nhất định phải phụ trách.”
“Hài tử cũng không phải của tui.” Nhậm Sinh lại càng khó hiểu hơn.
“Là các cậu lúc trước không hướng dẫn sử dụng trước khi dùng, cho nên ta mới…” Cách Đức vạn phần bất đắc dĩ, lập tức đứng thẳng người lạnh lùng nhìn về phía người nọ: “Còn không mau cút đi?” Một tiểu đáng thương một giây sau biến thành một tổng tài khí phách, rống lên với người ta, lại ngồi xuống cạnh Nhậm Sinh: “Nhậm Sinh, ta thật chẳng còn cách nào… Phương lão gia tử ép Phương Thành Quân tới chỗ ta, nói hắn làm chuyện có lỗi với ta, nhất định phải nhận trách nhiệm…”
“Phương lão gia tử muốn làm cái gì?” Nhậm Sinh vẫn thấy khó hiểu hỏi.
“Hắn muốn cho ta và Phương Thành Quân kết hôn.”
“Vậy thì lợi cho hắn quá!” Crow từ đâu lại, thấy Cách Đức tới là vội xen vào: “Nếu giờ các ngươi kết hôn, không phải đường đường tặng Phương Thành Quân hai hài tử sao? Không có lời, thà tự ngươi nuôi dưỡng còn hơn.” “Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng là…” Cách Đức
rối rắm.
“Làm sao vậy?” Nhậm Sinh lại hỏi.
“Hắn muốn đem Phương Thành Quân gả cho ta.” (chỉ là cách dùng từ thôi, mục đích vẫn là 1, anh thật dễ dụ)
Thời điểm Phương lão gia tử ép Phương Thành Quân tìm được hắn về, hắn đã khẩu chiến với hai ông cháu kia một hồi. Tuyệt đối không thỏa hiệp, thậm chí lên mạng tra xét từ ngữ có thể dùng, kết quả khen ngược, còn chưa kịp nổi bão, hai người này hai miệng một lời bắt đầu giải thích, cuối cùng đem Phương Thành Quân gả cho hắn!
Phương Thành Quân nếu đòi lấy hắn, Cách Đức tuyệt đối không lưu tình đem người mắng tới cửa, nhưng bây giờ lại là Phương Thành Quân gả cho hắn… Cách Đức hoàn toàn không biết xử lý thế nào mới tốt. Cho nên, xử lý không được thì tránh né cho rồi.
“Đây là chuyện tốt, ngươi cưới liền đi.” Crow lập tức đáp lời. (trở mặt nhanh hơn lật sách)
“Chẳng lẽ ngươi muốn gả cho hắn, không nghĩ tới hắn muốn gả cho ngươi?” Nhậm Sinh hiếu kì, không khỏi cảm thấy, thực ra hai người này cùng một chỗ là hoàn toàn hợp ý trời mà.
Khóe miệng nhấc lên định nói gì lại thôi, Cách Đức quyết định không cùng hai người này nhiều lời làm gì.
Hắn không nói, Nhậm Sinh nhìn về phía Crow: “Thiết bị phiên dịch của ngươi đâu?” Bình thường
phải dùng thiết bị kia, nhưng hiện tại tựa hồ nói được một ít ngôn ngữ liên bang thì phải?
“Dựa vào tư chất của ta, học một chút ngôn ngữ này cũng thường thôi.” Crow liếc mắt nhìn Nhậm Sinh một cái, cao ngạo nói. Không phải cũng chỉ là một loại ngôn ngữ thôi sao? Hắn hiện tại có tinh thần mạnh, xem xem một tí là học xong rồi.
“Ngươi đâu có học cái biết ngay được, tới nơi này cũng mất hai ngày mới có thể nói đó thôi.” Nhậm Sinh đáp.
Đó là bởi ngay từ đầu ta khinh thường không thèm học được chưa? Crow nghe lời Nhậm Sinh nói mà trong lòng một trận câm nín. Sớm biết vậy, hắn nên học hết từ khi còn ở Nhược Á liên bang.
Cùng lúc đó, tại Phương gia.
Phương Thành Quân ngồi đối diện Phương lão gia tử, có chút thất bại.
“Làm đến vậy hắn cũng không nguyện ý…” Phương Thành Quân nói.
“Ai bảo ngươi trước kia biểu hiện không tốt?” Phương lão gia tử uống một ngụm trà, “hừ” với hắn một tiếng.
“Gia gia…” Phương Thành Quân có chút bất đắc dĩ.
“Kỳ thật không hài tử thì cũng có sao? Ta chưa từng tạo áp lực gì cho ngươi, ngươi còn đem người mình thích đẩy đi.” Phương lão gia tử nói.
Phương Thành Quân cười khổ một chút, nếu là Phương lão gia tử nghiêm khắc yêu cầu hắn, buộc hắn kết hôn sinh con, nói
không chừng hắn sẽ nổi lên tâm lý phản nghịch, không cần hài tử, nhưng Phương lão gia tử lại không như vậy.
Cách Đức lúc đó cũng phi thường muốn hài tử, làm sao hắn dám khẳng định cùng đối phương bên nhau?
“Có điều, theo như tình huống hiện tại, ngươi vẫn còn hy vọng ôm mỹ nhân… Ách, nam nhân về.” Phương lão gia tử tiếp lời.
“Thật sự?” Phương Thành Quân kinh hỉ.
“Không sai, Cách Đức nếu thực sự chán ghét ngươi, sẽ cự tuyệt chứ không phải đột nhiên bỏ chạy như vậy… Ngươi về sau thái độ tốt, cắt đứt mọi liên lạc với mấy người trước kia, sớm muộn gì cũng thành công thôi.”
Hắn biết mình cùng người trước kia không có cơ hội nối lại tình xưa, nhưng mà cháu hắn, tiền đồ trước mắt coi như sáng láng.
Phương Thành Quân trước kia “trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường”, hiện tại hồi tưởng một hồi, biết lão gia gia nói không sai, nhất thời có chút kinh hỉ: “Gia gia, cháu nhất định sẽ cố gắng, về phần người trước kia… Cháu cùng người đó chia tay cũng được cả năm rồi.”
“Ta thấy Cách Đức hơn phân nửa là tìm Triệu Lăng Vũ với Nhậm Sinh, ngươi còn không mau đi xem.” Phương lão gia lại nói: “Nếu ngươi không đi thì để ta.” Thân phận của lão đáng nể trọng, quan hệ với Triệu gia không tồi, Triệu Lăng Vũ
có thể ném cháu lão ngoài cửa, nhưng mà lão thì không.
Phương Thành Quân không chút nghĩ ngợi, tìm người đi hỏi thăm tin tức Cách Đức.
Phía sau, Dương Diệp nhìn Nhậm Sinh cùng Crow đón tiếp Cách Đức như vậy, nhịn không được nói: “Hài tử này thực được hoan nghênh.”
“Ừ, cậu ấy tốt lắm.” Triệu Lăng Vũ không chút do dự gật đầu.
“Crow tiên sinh tựa hồ độc thân?”
“Đương nhiên.” Triệu Lăng Vũ mặt không biến sắc.
Dương Diệp nói thật lâu, đều bị Triệu Lăng Vũ không mặn không nhạt làm mất hứng, nhất thời câm nín.
Nhậm Sinh không hề biết có người ngáng chân mình, cùng Triệu Lăng Vũ rời khỏi yến hội, thao thao bất tuyệt nói về những sự việc đã xảy ra, tâm tình vô cùng tốt, về phần nữ tử kia… Chuyện nhàm chán vậy, không cần nhắc tới.
Triệu Lăng Vũ không truy hỏi, chỉ là nghe Nhậm Sinh nói tới cái nọ kia ăn ngon không thôi, tra không ra cho Nhậm Sinh nhìn lại.
Mọi người nhìn hai người họ ân ân ái ái, trong lòng ai cũng như bị đè nén.
Phi hành khí của Triệu gia vừa đỗ xe dừng lại, Triệu Lăng Vũ cười, xuống xe, đứng thẳng dậy nhìn sang bên cạnh.
Ngay tại kia, một nam nhân thân mặc hắc phục đứng đó, sắc mặt tái nhợt, trên mặt một chút biểu tình cũng không có, cả người cảm giác tồn tại rất yếu ớt,
nhưng quả thực là có người.
“Ngươi là ai?” Triệu Lăng Vũ âm thầm xuất ra một cỗ khí thế cường đại.
Nhưng mà chút khí thế đó ở cạnh người thần bí kia, lập tức bị trạc phá mất như bọt biển.
Loại cảm giác này khiến Triệu Lăng Vũ khắc sâu nhận thức, hắn còn chưa đủ mạnh.
Đương nhiên hắn cũng có vũ khí bí mật, ít nhất thân thể cũng cứng rắn đến trình độ siêu nhân.
“Hiểu lầm hiểu lầm, hắn là nhân viên đi cùng ta từ Nhược Á đế quốc.” Crow vội vàng ngăn cản Triệu Lăng Vũ.
Hiện tại toàn bộ Nhược Á, cao nhất là cường nhân cấp 9, tổng cộng chỉ có hai người, cấp 8 thì có nhiều hơn, mà người trước mắt chính là cấp 8 giống như hắn.
Về phần tại sao nhân viên nghiên cứu cũng mạnh như vậy… Dựa theo lý lẽ của người trước mắt này, hắn tăng cường thực lức để kéo dài tuổi thọ, tiếp tục nghiên cứu.
“Khải Tư.” Hắc y nam nhân hướng Triệu Lăng Vũ gật đầu coi như chào hỏi, bộ dạng thực bình thường, nhìn không ra tuổi cụ thể, một bên sắc mặt tái nhợt, đối lập với màu quần áo, ánh mắt giống Crow là màu đỏ, trong màn đêm tựa như lóe linh quang.
“Hắn tên Khải Tư.” Crow hỗ trợ phiên dịch.
Triệu Lăng Vũ vẫn đề phòng như cũ, Khải Tư không nói được một lời, Crow chỉ có thể tiếp tục
nói: “Khải Tư tuy ít nói nhưng không sao đâu, hắn đang ở đây đợi bọn ta trở về.”
Khải Tư gật gật đầu.
“Ngươi đến từ lúc nào, sao không báo cho ta biết trước một tiếng?” Crow bất đắc dĩ hỏi.
“Cơ giáp.” Khải Tư đáp.
“Hóa ra là cơ giáp, ngươi mở chế độ tàng hình à? Chẳng trách không ai phát hiện.” Coi như giải thích cho Lăng Vũ nghe, chỉ là nói xong, hắn đột nhiên nhíu mày: “Không đúng, ngươi không có cơ giáp mà.”
Khải Tư đem một cái không gian thu nhỏ ném cho Crow.
“…Cho nên ngươi xóa bỏ ẩn ký của ta, dùng cơ giáp của ta sao?” Crow bất đắc dĩ nhìn Khải Tư. Tại Nhược Á đế quốc, cơ giáp cũng chia cấp bậc, càng cao cấp càng cần người có tinh thần cường đại điều khiển, đồng thời, người điều khiển cũng lưu lại ấn ký trên cơ giáp thượng lưu.
Trừ phi người điều khiển tử vong hoặc chủ động xóa ấn ký của mình, nếu không người khác chỉ có thể xóa ấn ký mới có thể điều khiển, mà chuyện này, thực ra cũng phiền phức…
Thực lực của Khải Tư lại mạnh mẽ vậy?
Biểu tình của Cách Đức đã cuồng nhiệt thêm, hắn sớm nghiên cứu cơ giáp, nhưng thao tác khá rườm rà, vì để có thể khống chế cơ giáp thuận tiện hơn, hắn thậm chí còn an bài 180 cái nút…
180 cái nút này là làm biếng mới làm ra, còn trừ
lần đó ra, chức năng công kích và bài trí vũ khí phải dùng các nút khác nhau…
Hắn chế tạo đến Đệ nhất cơ giáp, miễn cưỡng có thể điều khiển, nhưng hắn ỷ vào thân là dị năng cấp S tốc độ tay mau lẹ lại quá quen thuộc với cơ giáp, nếu là người thường, chắc phải mất khá nhiều thời gian mới luyện được.
Cơ giáp cồng kềnh lại nhiều thao tác phiền toái như vậy, căn bản so ra kém hơn chiến hạm di chuyển! Chỉ là, cơ giáp ở Nhược Á tựa hồ khác với phương thức nghiên cứu của hắn thì phải? Tinh thần lực là cái gì vậy?
Khải Tư cũng không nhìn Crow mà lại nhìn Cách Đức: “Ngươi hứng thú với cơ giáp sao?”
“Đúng vậy.” Cách Đức lập tức lên tiếng.
“Ta dạy cho ngươi.” Khải Tư lại nói.
Crow chấn kinh, theo bản năng muốn ngăn lại – cái gì mà học cơ giáp?
Cách Đức nếu thực sự đi theo, nói không chừng còn bị đem ra làm vật nghiên cứu luôn ấy chứ…
Thế nhưng dở chừng, động tác Crow khựng lại, Khải Tư tuy lạnh như băng, nhưng là người tốt, ít nhất sẽ không làm tổn thương người khác…
“Khải Tư tiên sinh, hiện tại Cách Đức cần ở lại đây điều dưỡng thân thể.” Triệu Lăng Vũ đáp, hắn không thể để tên ngoài hành tinh này mang người đi được.
“Ta sẽ ở lại đây.” Khải Tư không chút do dự nói.
…
Trong nhà
người tới càng lúc càng đông, nếu thêm nữa, khách phòng cũng không đủ chứa a…
May mắn, trời đã bắt đầu tối rồi. Sau khi an bài chỗ ở cho Cách Đức và Khải Tư, Triệu Lăng Vũ cũng kéo Nhậm Sinh vào phòng.
“Lăng Vũ, Khải Tư kia rất mạnh!” Vừa vào phòng, Nhậm Sinh đã lên tiếng.
“Tôi cảm giác được.” Triệu Lăng Vũ ánh mắt phức tạp nhìn Nhậm Sinh.
“Làm sao vậy?” Nhậm Sinh khó hiểu.
“Tôi bảo này, song tu, em có thể khống chế mình không cần tiếp tục cao lên được không?” Triệu Lăng Vũ nhìn Nhậm Sinh đầy mong đợi.
Chớp mắt, Nhậm Sinh trong vòng tay hắn từ một thiếu niên biến thành một thanh niên 1m8… Hắn bây giờ thực hài lòng, nhưng nếu Nhậm Sinh tiếp tục cao thêm…
“Tui chỉ sợ không thể cao thêm được nữa.” Nhậm Sinh vẻ mặt tiếc nuối: “Tui hóa thành hình người, chắc chỉ có thể cao đến thế này thôi.”
Tuy hình hài yêu tinh cũng ảnh hưởng đến hình dáng khi là người ở mức nhất định, nhưng hình người chính là người, không thể vượt quá giới hạn được.
Ở Tu Chân giới cũng không có mấy người cao vậy, 1m8 càng không có ai, nói chung cậu muốn cũng không được…
“…” Triệu Lăng Vũ bất đắc dĩ. Rõ ràng đã quyết định, về sau có vấn đề gì cũng phải trực tiếp hỏi Nhậm Sinh, không thể chính mình tự suy
tự diễn, làm sao giờ lại quên chứ?
Tuy song tu là chuyện khiến hắn thấy nhức đầu, nhưng có thể đề cao thực lực, coi như là chuyện tốt…
Một thân phiền não, Triệu Lăng Vũ trực tiếp đè nén bỏ qua.
Ngày hôm sau, vì muốn cấp cho Cách Đức ít bổ khí đan, Nhậm Sinh thần thanh khí sảng đi ra hậu viện, tính trồng thêm ít thực vật, mà Triệu Lăng Vũ cũng đã tìm được Crow.
“Ta muốn đàm phán chuyện hợp tác giữa nhân loại liên bang và Nhược Á đế quốc.”
“Hợp tác?” Crow hứng trí nhìn Triệu Lăng Vũ.
Có một Nhược Á cường đại đe dọa trên đỉnh đầu không phải chuyện vui vẻ gì, Triệu Lăng Vũ càng hy vọng nhân loại có thể mạnh lên một chút.
Nội dung chủ yếu của buổi đàm phán lần này, chính là liên bang cung cấp Dựng tử đan cùng Uẩn dưỡng dược tề, hơn nữa được đến Nhược Á học tập, đổi lại Nhược Á đế quốc cũng phải giúp đỡ nhân loại duy trì khoa học kỹ thuật.
Đây chỉ bước đầu, hai bên bàn về định hướng tương lai, về phần xâm nhập… Rất nhiều chuyện phải tìm chuyên gia mới hiểu rõ được.
Crow ngồi trên ghế, nhìn Triệu Lăng Vũ đứng dậy rời đi, trên mặt lộ ra chút kính nể.
Dựng tử đan hay Uẩn dưỡng dược tề đều là Triệu gia tự sản xuất được, vừa rồi hắn cổ động Triệu Lăng Vũ hãy
vì lợi ích của bản thân mà cân nhắc một số điều kiện, vì Triệu gia mưu cầu lợi ích, Triệu Lăng Vũ vẫn không hề bị xao động, cuối cùng kiên định đặt lợi ích của cả nhân loại lên trước hết.
Một lát sau, Crow lấy máy liên lạc ra, báo cáo tình hình hiện tại cùng yêu cầu của Triệu Lăng Vũ gửi về đế quốc.
Nhược Á đế quốc lại thêm một lần dậy sóng.
“Nếu chúng ta giúp đỡ nhân loại như vậy, biết đâu một ngày nào đó liên bang sẽ ngày càng mạnh, sau đó thâu tóm tất cả chúng ta thì sao đây?”
“Nhưng nếu từ chối, chẳng phải chúng ta cũng đợi tuyệt diệt luôn sao?”
“Ta cảm thấy như vậy cũng đâu có vấn đề gì, nhân loại dù phát triển cũng chưa thể khiêu chiến được, tùy tiện cho họ chút kỹ thuật, họ cũng chưa chắc vượt được chúng ta.”
“Kỳ thật, chúng ta vì cái gì không tiếp nạp nhân loại liên bang? Nhân loại và chúng ta tương tự nhau, thậm chí không có cách ly sinh sản, nếu sáp nhập…”
“Ngươi điên rồi, chẳng lẽ ngươi tính ngồi ăn chung cùng bọn họ sao?”
…
Về phần thái độ đối với nhân loại liên bang, Nhược Á đế quốc đại khái chia thành hai phe đối lập.
Trong số họ người nào đó cảm thấy nhân loại vốn Nhược Á đế quốc giúp đỡ, nên trở thành một phần của Nhược Á, thậm chí
nhân loại liên bang phải hoàn toàn phục tùng Nhược Á.
Còn có số ít người khác lại có cái nhìn thiện cảm đối với nhân loại, hiện tại Nhược Á thiếu người, nhân loại liên bang lại nhiều người, còn có thể giúp bọn họ tăng khả năng sinh sản, bọn họ cảm thấy hai bên có thể bù trừ…
“Được rồi, dừng lại đi.” Quốc vương Nhược Á cất lời: “Rốt cuộc là có hợp tác với nhân loại hay không, giờ kết luận còn hơi sớm, chúng ta hẳn là nên tìm hiểu Dựng tử đan có thật sự hiệu quả hay không rồi bàn bạc sau, trước đó, nhất định phải giữ thái độ hòa hảo.”
Hắn không có hậu đại, không anh em, hiện tại ngay cả hoàng thất cũng chỉ còn lại ít ỏi mấy người, cho nên hiện giờ, hắn vô cùng chú ý đến Dựng tử đan.
Tuy hoàng thất không độc tài, chính trị sự kiện này nọ giao cho hội đồng xử lý, nhưng làm Quốc vương nếu đã mở miệng, những người khác cũng đâu thể phản đối.
Tuy cũng có người không cam tâm.
Nhược Á đế quốc có thân vương nọ tên Chapman, đi tới nửa đường bị một nữ nhân trung niên ngăn lại: “Thân vương điện hạ, ngài có ý kiến gì với quyết định của bệ hạ sao?”
“Ta có thể có ý kiến gì?” Chapman thân vương nhếch miệng.
“Thân vương điện hạ nguyện ý để cho nhân loại đê tiện trèo lên đầu lên
cổ chúng ta vậy sao?” Nữ nhân kia hỏi.
Nhân loại trong mắt người Nhược Á, giống như bọn họ tùy tiện dưỡng cầu, thậm chí dị năng mà nhân loại có được cũng là nhờ bọn họ ban cho. Bởi vậy, bọn họ càng không muốn nói chuyện ngang hàng với nhân loại.
“Không nguyện ý thì sao đây?” Chapman thân vương hỏi lại.
Những người này không thèm để ý, nhưng nếu Quốc vương bởi vì những người này có hài tử…
Đế quốc này, cuối cùng là cái gì?
Nhược Á đế quốc xôn xao, Liên bang cũng ồn ào.
Dương Diệp hao tổn tâm cơ muốn châm ngòi ly gián Nhậm Sinh cùng Triệu Lăng Vũ, lại không thu hoạch được gì – hai người này sau lễ trao giải không hề rời nhà nửa bước.
Không chỉ vậy, người Nhược Á kia vẫn còn tại Triệu gia, không cho bọn họ bất cứ cơ hội tiếp cận nào.
Dương Diệp ngày càng nôn nóng, Triệu gia đã bắt đầu bán ra Uẩn dưỡng dược tề rồi.
Giá thị trường của Uẩn dưỡng dược tề đã lên 10 triệu một lọ, sang quý vô cùng, số lượng bán ra không đủ cung cấp, người có nhu cầu cấp bách nếu không đủ tài chính để mua, có thể đệ trình xem xét, người Triệu gia xác minh, nếu họ quả thật rất cần Uẩn dưỡng dược tề thì có thể được Triệu gia cấp miễn phí.
Đương nhiên, không phải trực tiếp cấp cho, mà điều kiện là
người cần dược phải đến bệnh viên của Triệu gia, sau đó mới được sử dụng Uẩn dưỡng dược tề.
Dược phi thường tốt, quyền sở hữu Triệu gia đều công bố là của Nhậm Sinh.
Chỉ là, Nhậm Sinh thực sự không bận tâm – mật mã chi phiếu của chính mình cậu cũng còn chẳng biết.
Toàn bộ gia sản giao lại cho Triệu Lăng Vũ đi, Nhậm Sinh bận nghiên cứu bổ khí đan rồi.
Uẩn dưỡng dược tề bản chất là dưỡng nhan đan, chỉ chú trọng bảo dưỡng, hữu dụng thì có hữu dụng, nhưng hiệu quả rất bất thường.
Đằng lão trẻ lại nhờ Dưỡng nhan đan, hiệu quả đã kiểm chứng, nhưng nếu đem pha loãng sẽ kém hiệu quả, linh lực chẳng còn lại bao nhiêu.
Bổ khí đan thì khác.
Bổ khí đan, chính là dùng để bổ sung linh lực, loại này là đan dược Tu Chân Giới chuẩn bị theo từng cấp, bên trong có linh lực mạnh, siêu siêu dưỡng nhan đan.
Cách Đức dùng Dựng tử đan mang thai, nên cần bổ sung linh lực, tương lai hài tử sinh ra, hơn phân nửa cũng cần bổ khí đan.
Nhậm Sinh chuyên tâm luyện chế bổ khí đan, cho thêm linh lực, qua hồi lâu, vẫn chỉ là một ít thuốc bột…
Đem thuốc bột đưa cho Đằng lão nghiên cứu xong, Nhậm Sinh lấy ra một phần dược liệu…
Nhậm Sinh cũng biết, thuốc bột tuy là sản phẩm thất bại, kỳ thật cũng có hiệu quả nhất định, nhưng hiện tại hy vọng có thể luyện thành sản phẩm.
Không biết qua bao lâu, Nhậm Sinh đang tính tìm Triệu Lăng Vũ song tu, trước mặt lò luyện đan xoay xoay, đun nóng, xuất hiện 10 viên đan dược.
Bổ khí đan, luyện thành công rồi a!
Cầm bổ khí đan, Nhậm Sinh hớn hở xông ra ngoài, mới ra tới cửa đã thấy Cách Đức đang từ trong viện đi tới, hắn đi rất chậm, trên tay còn đùa nghịch một mô hình cơ giáp. Mà phía sau, Khải Tư mặt không chút thay đổi cầm theo một thiết bị, quan sát bảo bảo của Cách Đức không rời mắt.
Hai cái người này, đôi bên cùng có lợi nhỉ?
=================