Cả ngày hôm nay đầu tiên là gặp tình địch, sau đó lại học điều khiển chiến hạm, bận rộn đến mức Nhậm Sinh quên luôn Đằng lão, hiện tại thấy Đằng lão xuất hiện nhắc nhở cậu mới nhớ ra chuyện này.
Trước giờ vẫn luôn làm đồ đệ của người ta, chưa từng nếm thử cảm giác làm sư phụ người khác như thế nào nên Nhậm Sinh chỉ suy nghĩ một xíu liền gật gù đồng ý “Được rồi, tui thu lão làm đồ đệ!” Tuy đồ đệ hơi bị già nhưng thực lực cũng tạm ổn, thu làm đệ tử không lỗ lắm, lại còn khuyến mãi Tiểu Lục kèm theo làm đồ tôn…
“Quyết định như vậy đi!” Sợ Nhậm Sinh đổi ý, Đằng lão lập tức cướp lời, lại hỏi “Nhậm Sinh… À không sư phụ, loại thực vật lúc trước sư phụ cho ta xem là cái gì? Tại sao vừa ngửi thấy mùi của nó liền hôn mê?” Đằng lão tự nhận bản thân mình tuyệt đối là người hiểu rõ về thực vật hơn bất cứ ai ở Liên bang này, nhưng lại hoàn toàn không biết thực vật hôm qua Nhậm Sinh sử dụng là gì.
“Cái đó là địa tinh.” Nhậm Sinh nói “Địa tinh, lá xanh hoa trắng, dựa vào đất mà sinh trưởng, trong đêm chiếu trăng mà sáng, nhu hòa như ánh sao…” Nhiệm Sinh đọc làu làu đoạn miêu tả về địa tinh trong đan thư.
Sư phụ của Nhậm Sinh là một vị luyện đan sư, lúc trước chính là trong lúc đi tìm thảo dược vô ý gặp được Nhậm Sinh, sau khi nhận cậu làm đồ đệ sư phụ cũng dốc hết lòng dạy cậu các tri thức về thảo dược cùng luyện đan. Nhưng bởi vì cậu là nhân sâm tinh, trời sinh đã sợ lửa, trước lúc sư phụ còn chưa phi thăng thì Nhậm Sinh vẫn còn trong bộ dạng một đứa bé, bởi vậy tuy Nhậm Sinh thuộc nằm lòng các kiến thức về thảo dược, còn có thể chăm nom cả một khu dược viên, nhưng lại chưa bắt tay luyện đan lần nào.
Đằng lão nghe Nhậm Sinh nói một lèo mà nghệch cả mặt, cảm thấy mình giống như kẻ thất học “Có..có ý gì?”
“Tức là nói hoa địa tinh buổi tối sẽ phát sáng, chỉ cần vô tình ngửi được mùi hoa địa tinh sẽ ngủ say, hơn nữa nếu bất cẩn ngủ bên cạnh địa tinh thì sẽ ngủ mãi cho đến lúc đói chết hoặc là đợi hoa kỳ của địa tinh chấm dứt mới có thể tỉnh lại. Tuy là hoa địa tinh phát ra mùi khiến người ta hôn mê, nhưng hoa của nó lại có hiệu quả làm đẹp giữ vóc.” Nhậm Sinh nói, đồng thời lấy ra một khỏa hạt giống nói “Muốn trồng thử không? Không, không được, quên mất là lão ngửi không quen mùi hoa địa tinh…”
“Không sao, ta đeo túi dưỡng khí che mũi lại là được, chúng ta đến phòng mặt trời đi, nơi đó có thiết bị xử lý khí thải, đến lúc đó hoa có phát ra mùi hương cũng không sợ ảnh hưởng đến người khác… Đúng rồi, sư phụ không sợ mùi hoa này?” Đằng lão góp ý nói, lại đột nhiên nghĩ tới giống như Nhậm Sinh không bị mùi hoa làm hôn mê.
“Tui không sợ.” Nhậm Sinh nói, dù cho là lúc cậu chưa khai linh trí thì bên cạnh có mọc một đống cỏ độc cũng không ảnh hưởng tới cậu, đừng nói tới hiện tại cậu đã thành tinh rồi…
“Có thể dạy ta phương pháp không?” Đằng lão nghe vậy rực sáng hai mắt.
“Phương pháp?” Nhậm Sinh nhíu mày, tui là trời sinh mà, làm sao dạy!? Cơ mà, muốn không bị mùi hoa ảnh hưởng cũng không phải không có cách, tỷ như luyện bế khí thuật vân vân, mấy loại pháp thuật này đều là kỹ xảo nhỏ, dị năng giả có thể làm được cũng nên..
“Tui không biết dạy như thế nào nữa, để tối nay nghiên cứu thử xem.” Về hỏi Triệu Lăng Vũ trước đã.
“Ồ, được rồi!” Đằng lão gật đầu liên tục, quả nhiên không bái nhầm sư…
Đằng lão mang theo túi dưỡng khí cùng mặt nạ phòng độc theo Nhậm Sinh vào phòng mặt trời, sau đó nhìn Nhậm Sinh thúc một gốc địa tinh trưởng thành liền vội vàng lao tới trước bắt đầu nghiên cứu, vừa phân tích vừa chậc chận cảm thán.
Bên trong thực vật này thế nhưng tồn tại loại vật chất mà lão chưa từng thấy qua!
Đằng lão nghiên cứu đến mê mẩn,
Nhậm Sinh đứng bên cạnh không có gì cảm buồn chán muốn chết, thấy Đằng lão hoàn toàn không thèm để ý tới mình liền rón ra rón rén bước ra, đợi đến lúc rời khỏi phòng lập tức ba chân bốn cẳng chạy đi.
Triệu Lăng Vũ vẫn luôn đứng từ xa nhìn Nhậm Sinh nói chuyện với Đằng lão, thấy được tiểu nhân sâm nhà mình lén lúc chạy ra ngoài, liền ngăn cậu lại “Không dạy đệ tử nữa? Chuồn nhanh như vậy.”
“Tại tui có việc muốn hỏi na!” Nhậm Sinh nhảy phốc lên chui vào ***g ngực Triệu Lăng Vũ.
“Việc gì?” Triệu Lăng Vũ nghi hoặc.
“Lúc tui tới thế giới này có mang theo mấy thứ, công pháp tui dạy anh hồi trước cũng là một trong số đó đó, ngoài nó ra còn mấy loại công pháp với pháp thuật nữa, cùng với pháp khí, một ít hạt giống…” Nhậm Sinh kéo Triệu Lăng Vũ trở lại phòng của hai người, sau đó vung tay biến ra rát nhiều thứ.
Mấy cái túi to, một ít ngọc thạch trong suốt sáng loáng, mấy thanh đao kiếm cùng với chế phẩm kim loại có vẻ ngoài cổ quái…
“Trước lúc sư phụ phi thăng có lưu lại rất nhiều đan dược, nhưng đều bị tui ăn hết rồi, giờ chỉ còn lại mấy thứ này thôi, tui có thể lấy nó ra dùng không? Có thể dạy cho Đằng lão không?” Nhậm Sinh hỏi, trong mấy cái túi to có một túi đựng nhân sâm tử, các túi còn lại đều
là hạt giống dược liệu. Sau khi sư phụ phi thăng, mới đầu cậu còn chăm nom săn sóc dược viên, sau lại cảm thấy tụi nó sẽ chiếm linh khí của mình liền thu hết hạt giống sau đó chôn tụi nó xuống đất làm phân bón… Khụ khụ…
Nhậm Sinh tin tưởng mình, hoàn toàn không nghi ngờ đề phòng mình chút nào… Triệu Lăng Vũ nghĩ như vậy, trong lòng ấm áp “Cùng nhau ngồi xem đi, để tôi giúp em phân biệt cái nào có thể dùng cái nào không nên dùng.”
“Ùa anh xem đi! Hiện tại anh có thể xem được ngọc giản rồi đó, coi bên trong có pháp thuật nào anh thích không, nếu có thì ghi nhớ rồi luyện tập.” Nhậm Sinh hào hứng, nói xong rồi mới sực nhớ hiện tại tức nhưỡng trong cơ thể Triệu Lăng Vũ vẫn còn rối loạn vô cùng, khó mà tập luyện pháp thuật, cậu liền ngậm miệng không nói nữa.
Nhìn Nhậm Sinh như vậy, Triệu Lăng Vũ cũng đoán được phần nào “Công pháp hiện tại tôi vẫn chưa luyện thành, không cần vội.”
Triệu Lăng Vũ hiện tại quả thật là có thể xem được ngọc giản, y dựa theo phương pháp Nhậm Sinh chỉ dẫn dùng lực tinh thần để “đọc” nội dung bên trong, đến khi cạn kiệt tinh thần lực liền dừng lại nghe Nhậm Sinh giảng giải về tác dụng của các loại hạt giống, nghe liên tục vài tiếng mà vẫn chưa hết, hơn nữa càng nghe càng thấy trong lòng kinh hãi.
Những
thứ này quả khác gì một bảo tàng, một kho bảo tàng đồ sộ mà chỉ có Nhậm Sinh mới mở ra được!
Công pháp chỉ có ít ỏi vài loại, hơn nữa nhất định phải có linh lực mới tu luyện được được, còn mấy pháp thuật đơn giản thì miễn cưỡng có thể học được.
Tuy vậy những thứ này cũng không đủ khiến y phải kinh hãi, thứ khiến Triệu Lăng Vũ thực sự coi trọng chính là các loại hạt giống cùng đan phương.
Các loại đan dược đều có hiệu quả vô cùng thần kỳ, nếu thật sự có thể luyện ra được, e là sẽ khiến cả Liên bang chấn động, thậm chí kinh động đến cả những văn minh cao đẳng.
Triệu Lăng Vũ hít sâu một hơi, đặt ngọc giản trong tay xuống nói “A Nhậm, cất kỹ tất cả những ngọc giản này, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài. Còn về thực vật… em có thể lấy ra vài loại đưa cho Đằng lão nghiên cứu cũng được.”
“Ừm.” Nhậm Sinh gật đầu “Nên lấy thực vật nào đưa Đằng lão bây giờ?”
“Lấy các loại dược liệu bào chế dưỡng nhan đan đi.” Triệu Lăng Vũ nói, trong các loại đan phương thì dưỡng nhan đan xem như là bình thường nhất, phương pháp luyện chế cũng đơn giản, người bình thường cũng có thể dùng… Để Nhậm Sinh đưa cho Đằng lão tự nghiên cứu cũng không sao cả.
Hơn nữa, địa tinh lúc nãy giao
cho Đằng lão cũng là một trong các tài liệu cần dùng để luyện chế dưỡng nhan đan.
“Ùa!” Nhậm Sinh gật gù “Sư phụ bảo nữ nhân đều thích dưỡng nhan đan, chắc di di cũng thích ha.”
“Ừ.” Triệu Lăng Vũ gật đầu, thứ này phỏng chừng ai cũng thích, có thể nhân cơ hội này mở rộng uy tín địa vị của Nhậm Sinh cũng tốt…
“Cũng khuya rồi, chúng ta đi ngủ sớm chút đi, ngày mai dậy sớm đi học lái chiến hạm!” Nhậm Sinh thu về mấy thứ của mình sau đó ôm lấy Triệu Lăng Vũ, mấy trăm ngàn năm đều phải đối mặt với một đám hoa cỏ cũng phát chán rồi, hiện tại chiến hạm khiến Nhậm Sinh cảm thấy hứng thú hơn nhiều.
“Ừ, chúng ta đi nghỉ ngơi sớm một chút, em muốn tắm một cái trước khi ngủ không?”
“Muốn!”
Nhậm Sinh thư thả ngâm người trong bồn tắm, cả người sạch sẽ thơm tho bò lên giường quấn lấy Triệu Lăng Vũ…
Bên kia, Đằng lão quan sát nghiên cứu cả một buổi chiều, trong lòng có vô số nghi vấn thắc mắc, tính quay sang tìm sư phụ chỉ giáo mới phát hiện, sư phụ nhà mình đã rời đi từ lúc nào…
Đằng lão rất muốn chạy đến gõ cửa phòng Triệu Lăng Vũ tìm sư phụ, nhưng lại nghĩ nếu làm như vậy phỏng chừng Triệu Lăng Vũ sẽ không bỏ qua cho mình…
Thân phận của lão rành rành ra đấy, ở Triệu gia ai cũng tôn kính
đối đãi với lão hết sức chu đáo cẩn thận, cũng chỉ mỗi Triệu Lăng Vũ cùng Nhậm Sinh là khách khí sơ ly…
Nhưng lạ một điều, từ sau khi cảm nhận được năng lượng có chút khủng bố trên người Triệu Lăng Vũ, lão hoàn toàn không dám trêu vào tên kia…
Đưa mắt thoáng nhìn cửa tòa phòng hợp kim sừng sững trong sân, cúi đầu nhìn tư liệu trên tay, lại một đêm thức trắng…
Sáng hôm sau, Triệu Lăng Vũ cùng Nhậm Sinh vừa bước ra cửa liền bị Đằng lão ngăn lại.
“Sư phụ, hôm qua gốc thực vật kia ta phân tích rất lâu, cảm thấy có nhiều điều nghi vấn, sư phụ có thể chỉ giáo ta không?”
“Không được, hôm nay tui có chuyện cần làm!” Nhậm Sinh nói, tui phải đi học lái chiến hạm nữa, không có thời gian!
Lời này… nghe sao mà quen quá vậy? Giống y hệt buổi sáng hôm qua na… Đằng lão sửng sốt một lát, vội hỏi “Sư phụ tính đi quân doanh nữa sao?”
“Đúng vậy, về sau ngày nào cũng đi quân doanh!” Nhậm Sinh gật đầu, theo Triệu Lăng Vũ đến quân doanh chắc chắn vui hơn ở nhà với Đằng lão.
“Đằng lão, ngài có thể đi cùng chúng ta.” Triệu Lăng Vũ đột nhiên lên tiếng, thân phận của Đằng lão rất đặc biệt, được cả Liên bang tôn kính. Nếu Đằng lão chịu gia nhập quân đoàn đệ nhất với y mà nói là chuyện lợi vô cùng.
Quan
trọng hơn là nếu Đằng lão đi theo đến quân doanh, buổi tối sẽ không quấy rầy Nhậm Sinh, ban ngày còn có thể “nhờ” lão che chở Nhậm Sinh. Dù sao Triệu Lăng Vũ cảm thấy nhân phẩm của Đằng lão vẫn là đáng tin cậy.
“Phải gia nhập quân đoàn mới được vào đúng không?” Đằng lão do dự hỏi.
Tuy Nhậm Sinh không biết tại sao Triệu Lăng Vũ lại muốn Đằng lão đi cùng, nhưng chuyện Triệu Lăng Vũ muốn làm cậu sẽ ủng hộ hết mình “Trong tay tui còn nhiều hạt giống lắm na, không phải độc dược, còn có tác dụng tốt với thân thể nữa…” Có thể đẹp da dưỡng vóc nữa nè!
“Được rồi, ta đi!” Đằng lão cắn răng nói, dù sao lão cũng không còn sống được bao nhiêu năm, gia nhập quân đội thì gia nhập vậy, ai sợ ai? Hơn nữa Nhậm Sinh chỉ đi xem cái liveshow ca nhạc thôi mà còn nghe thấy nhiều người bàn tán nói xấu như vậy, ở nơi tôn sùng thực lực như quân đội chắc chắn càng bị nhiều người khinh thường hơn, làm đồ đệ nên vì sư phụ cống hiến ít sức lực là chuyện nên làm!
“Tôi giúp ngài đăng ký.” Triệu Lăng Vũ mở máy tính cầm tay theo, nhanh chóng lưu lại tin tức về Đằng lão, còn về chức vị… Đằng lão là đồ đệ Nhậm Sinh, chức vị đương nhiên không thể cao hơn Nhậm Sinh, cho lão ngang chức hộ vệ tùy thân như Nhậm Sinh đi vậy.
Cả
đám sĩ binh của quân đoàn số một gần như là cả đêm không ngủ.
Kể cả những người xem trực tiếp Nhậm Sinh “đối chiến” Triệu Lăng Vũ lẫn những người sau đó vì nghe đồn mà xem video ghi hình, suốt cả tối hôm ấy bọn họ không hẹn mà cùng nhau nghiên cứu đoạn quay lại quá trình khống chế chiến hạm của cả hai người.
Tuy rằng bọn họ tán thưởng dũng khí của Nhậm Sinh dám ở lại bên cạnh lúc Nguyên soái bệnh nặng liệt giường, nhưng trước ngày hôm qua trong mắt bọn họ thì Nhậm Sinh chỉ là một kẻ yếu nhược, thậm chí có người còn nghĩ Nhậm Sinh không xứng với Nguyên soái. Kết quả mới ngày đầu tiên gia nhập quân đội, thiếu niên đã khiến tất cả phải bẽ mặt.
Có thể khống chế chiến hạm làm các động tác cấp S làm sao là một kẻ yếu nhược? Cậu ấy mạnh hơn nhiều so với tất cả bọn họ.
Chỉ dựa vào một đoạn video nho nhỏ vậy mà trong một đêm ngắn ngủi, Nhậm Sinh đã có được một lượng người sùng bái không nhỏ ở quân đoàn số một.
Sutton chính là một trong số đó, hắn nghiên cứu video quay lại Nhậm Sinh điều khiển chiến hạm cả một đêm, càng nghiên cứu càng hưng phấn, đến nỗi sáng hôm nay còn đặc biệt xin nghỉ phép một ngày để đứng đợi ở trạm đỗ phi hành khí chỉ để được gặp Nhậm Sinh.
Có
rất nhiều người trùng ý tưởng với Sutton, cho nên hôm nay số người đứng chờ ở trạm đỗ phi hành khí đồ sộ hơn mọi khi rất nhiều.
“Thảo nào Nguyên soái thích cậu ấy như vậy, bởi vì cậu ấy rất lợi hại!”
“Thật không ngờ một người Kayi lại mạnh như vậy, Nguyên soái đại nhân thật tinh mắt!”
“Ai đúng là đồ lạc hậu, nói cho ông biết, nghe đồn phu nhân tương lai của Nguyên soái không phải người Kayi?”
“Thật sao? Ai đồn vậy?”
“Ông chú họ của tui có thể miễn cưỡng xem như quý tộc, ổng nói người khác kể ổng nghe vậy.”
…
Trong tiếng bàn tán rì rầm khe khẽ xung quanh, phi hành khí của Triệu Lăng Vũ nhẹ nhàng đáp xuống.
Nhìn thấy Triệu Lăng Vũ bước khỏi phi hành khí, đám người liền im lặng chăm chú nhìn cửa ra vào– kế tiếp là đến Nguyên soái ôm thiếu niên ra đúng không?
Triệu Lăng Vũ bước ra ngoài liền xoay lưng đợi người phía sau, nhưng dưới ánh nhìn trông mong của mọi người, một lão nhân chậm rãi từ phi hành khí chui ra.
Tại sao lại có lão nhân lọt vào quân đội? Nhậm Sinh đâu?
“Sao lại là một lão nhân?” Sutton thất vọng thốt lên.
“Ngươi nói ai là lão nhân?” Đằng lão phất tay sai Tiểu Lục gõ vào đầu Sutton một cái đau điếng, nếu đã quyết định làm chỗ dựa cho sư phụ, vậy phải ra oai phủ đầu
cho đám này biết.
“Xin lỗi Đằng lão, cậu ta không có ác ý!” Chiến hữu đứng bên cạnh bất đắc dĩ lên tiếng giải thích. Thật là, cũng dám gọi lão nhân nữa, đây là Đằng lão đỉnh đỉnh đại danh không biết sao!
“Xin lỗi ngài!” Sutton cũng biết mình thất lễ, chỉ là mới vừa tính giải thích lại đột nhiên kích động hô lên “Nhậm Sinh! Nhậm Sinh đến kìa!”
Ngay sau khi Đằng lão rời khỏi phi hành khí, Triệu Lăng Vũ mới đến gần vươn tay ôm xuống một người, chính là Nhậm Sinh.
Hôm nay Nhậm Sinh vốn dĩ không cần Triệu Lăng Vũ ôm xuống, nhưng mới nãy nhìn thoáng qua một đám thuộc hạ với ánh mắt khao khát như một lũ chó sói nhìn chăm chăm tiểu nhân sâm của mình, y liền dứt khoát ôm Nhậm Sinh xuống, trong lòng cũng có chút hối hận.
Nếu biết trước sẽ như vậy, hôm qua y đã bảo Nhậm Sinh kềm chế một chút…
“Chào Nguyên soái!” Đám sĩ binh đồng loạt dưa tay chào, nhưng ánh mắt đều nhìn về Nhậm Sinh– Nguyên soái thấy nhiều rồi, còn Nhậm Sinh thì rất nhiều người trong số họ đều chưa thấy qua.
Một thiếu niên chưa đến tuổi trưởng thành đã lợi hại như vậy, cậu ta phải âm thầm nỗ lực trả giá cỡ nào mới có thể đạt được thực lực như thế… Nghĩ đến đây, ai nấy cũng đều cảm thấy kính nể.
Thấy cảnh này,
Đằng lão vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu, vốn lão cứ tưởng Nhậm Sinh đến quân đội sẽ bị đám người trong quân đội xa lánh khinh bỉ, nhưng sao lại thế này, sao đám này ai nấy đều diễn sai kịch bản thế này? Lão đã chuẩn bị sẵn tư thế dùng thân phận trấn áp đám quân nhân này, sau đó mới nói cho bọn họ biết Nhậm Sinh là sư phụ mình… Kết quả đám người này chẳng ai thèm để ý lão, ngược lại tỏ ra vô cùng… sùng bái Nhậm Sinh đến mức phát cuồng?
Nhậm Sinh cũng có chút hết hồn, kinh ngạc một lúc lâu, mới nhoẻn miệng nhìn về đám người kia cười một cái.
Vẻ ngoài của Nhậm Sinh vốn đã xinh đẹp, nở nụ cười lại càng thêm đáng yêu… Sutton vốn luôn nghĩ mình thích nam nhân cường tráng, lúc này mới phát giác hình như mình càng thích thiếu niên nho nhỏ đáng yêu hơn!
Quả nhiên nhỏ mới dễ thương! Sutton âm thầm hứa với lòng, về sau sẽ không bao giờ ghét bỏ con chó kiểng bé xíu bằng nắm tay ăn hoài không chịu lớn mà mẹ mình nuôi ở nhà…
“Tập trung đứng ở đây làm gì? Cảm thấy rảnh lắm đúng không, tất cả những người đứng ở đây chạy mười vòng quanh sân huấn luyện cho tôi.” Triệu Lăng Vũ lúc này mới lên tiếng nói.
Lời này sao nghe quen quá vậy, giống như ngày hôm qua cũng từng nghe thấy… Nguyên soái, mục đích thật sự của ngài là đuổi chúng tôi đi đúng không?
Sân huấn luyện lập tức chào đón một lũ sĩ binh chạy bộ, nhưng vẫn có người ỷ vào thân phận mặt dày lưu lại “Báo cáo Nguyên soái! Tôi là chỉ đạo viên tân nhân của tổ dị năng, dựa theo trách nhiệm thường lệ, tôi cần dẫn tân nhân làm quen với quân đoàn chúng ta!” Tổ dị năng lần này trúng lớn rồi! Ngày hôm qua mới gia nhập một cậu Nhậm Sinh vừa là dị năng giả hệ thực vật lại là chiến hạm điều khiển viên cấp S không nói, hôm nay lại tới thêm một Đằng lão.
Mới nãy đọc lướt qua tư liệu, hắn suýt nữa là ngất đi vì sung sướng, là Đằng lão đó! Là dị năng giả nghe nói có sức chiến đấu không thua kém Nguyên soái đại nhân đó!
Để ý thấy ánh mắt của người nọ nhìn mình đầy nóng bỏng, Đằng lão thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng có một người phản ứng như người bình thường, Triệu Lăng Vũ cũng không bắt người nọ phải chạy bộ “Cậu dẫn theo Đằng lão làm quen hoàn cảnh ở đây đi, sau đó chuẩn bị cho ngài ấy một phòng nghiên cứu, đừng quên lắp đặt thiết bị gieo trồng.”
“Đã rõ, Nguyên soái!” Chỉ đạo viên giơ tay chào quân lễ, sau đó kích động nhìn Đằng lão.
Đây là dị năng giả hệ thực vật mạnh nhất Liên minh, Nguyên soái mời Đằng lão vào quân đoàn chắc chắn là muốn ngài ấy chỉ đạo phu nhân tương lai của mình, nhất định phải toàn lực tạo cho Đằng lão ấn tượng tốt về quân đoàn của bọn họ!
�5�
=================