Cả Người Đều Là Bảo

Chương 25: Tiểu đằng mạn




Vốn, Triệu Lăng Vũ dự định chờ đến lễ tân sinh của Liên minh mới xuất hiện trở lại trước mặt dân chúng, thời gian từ giờ đến đó đủ để y điều chỉnh trạng thái thân thể đến mức tốt nhất, hơn nữa cũng an bài những việc cần thiết đâu vào đấy.

Nhưng tình hình hiện tại, sợ là mọi việc đều phải tiến hành trước thời hạn…

“Đằng lão? Lợi hại lắm hả?” Nhậm Sinh chẳng biết đến mấy cái vòng vo tam quốc của chính trị, chỉ tò mò hỏi thăm.

“Tất nhiên là lợi hại, ngài ấy có thể một mình đi lại trong vũ trụ.” Triệu Lăng Vũ tỏ ra vô cùng tôn kính Đằng lão “Chỉ có điều, ngài ấy trước giờ luôn xuất quỷ nhập thần, bình thường chỉ có những lúc phát hiện các loại tinh cầu tài nguyên thì mới chủ động truyền tin tức cho Liên bang. Nhưng suốt mười năm nay Liên bang chưa từng nhận được tin tức nào từ Đằng lão… Những người này có thể tìm ra ngài ấy, coi như là có bản lĩnh.”

“Lợi hại dữ vậy sao?” Nhậm Sinh ngạc nhiên nói, lúc trước cậu ngồi phi thuyền đến đây, từng trải nghiệm thứ người ta gọi là vũ trụ kia, trống rỗng chẳng có gì khiến cậu cảm thấy rất khó chịu, Nhậm Sinh từng nghĩ nếu như mình bị ném vào vũ trụ, sợ là rất nhanh sẽ bị héo rũ. “Đúng vậy, ngài ấy đã gần

năm trăm tuổi…” Triệu Lăng Vũ bóp nhẹ tay Nhậm Sinh “Khi nào gặp ngài ấy, em nhất định phải cẩn thận, đừng để ngài ấy nhìn ra sơ hở.”

Tuổi tác của Đằng lão đã cao, những dị năng giả cùng thời với ông cơ hồ đều đã qua đời. Bởi vì trong một thời gian dài, Liên minh không nhận được tung tích gì từ Đằng lão, nên vẫn cứ ngỡ là ông đã qua đời ở nơi nào đó trong vũ trụ, không ngờ bây giờ còn có thể chào đón ông trở về.

Triệu Lăng Vũ rất là bất đắc dĩ, nhưng cũng cảm thấy vô cùng vinh hạnh vì việc này. Nhậm Sinh ngoan ngoãn gật đầu, cầm mấy tuyển tập video chiến đấu của dị năng giả thực vật mà Triệu Lăng Vũ chọn cho mình, vừa xem vừa rèn luyện “dị năng”.

Theo như lời của Triệu Lăng Vũ thì, cậu không cần thiết phải có dị năng, nhưng nhất định phải làm cho người khác cảm thấy cậu là dị năng giả.

Đại trạch Triệu gia không lớn lắm, không thích hợp để luyện tập, nên Nhậm Sinh đành phải dời sàn luyện của mình ra khu rừng sau đại trạch trên đảo.

Nhậm Sinh thử dùng một chút linh lực, gốc cây be bé dưới chân cậu bắt đầu nhanh chóng lớn lên thành cây trưởng thành, sau đó Nhậm Sinh bắt đầu thử khống chế gốc cây này làm vũ khí sử dụng.

Trước giờ Nhậm Sinh chưa từng nghĩ đến chuyện khống

chế thực vật xung quanh mình, đại đa số đều là mặc kệ tụi nó, nhưng chỉ là không muốn thôi chứ không có nghĩa là cậu làm không được.

Gốc cây nhỏ bên cạnh đang sinh trưởng, giữa chừng đột nhiên xiêu vẹo ngả sang trái ẹo sang phải, cuối cùng biến thành hình chữ S.

Chà… hình như muốn dùng để oánh nhau thì như vậy không được lắm?

Dựa theo cách nói của Triệu Lăng Vũ, tốt nhất là tìm các loại thực vật mà tự bản thân nó có tính công kích cao, tỷ như cây ăn thịt, hay là ngũ độc thảo vân vân…

Mỗi lần muốn oánh nhau đều phải trồng cây, thiệt là phiền phức gì đâu…. Giá mà tìm được gốc thực vật nào đó khai linh trí nhận nó làm tiểu đệ thì tốt rồi. Tiếc là trên thế giới này không có linh khí, nên thực vật giống như cũng không có cách nào khai mở linh trí…

Nhậm Sinh đang chìm đắm trong thất vọng thì, đột nhiên cảm giác được một cỗ khí tức bất thường…

Một đoạn đằng mạn xanh biếc không biết từ đâu vươn ra, quằn quằn quại quại bò đến, thế nhưng dám quấn lên gốc cây mà Nhậm Sinh mới thúc linh lực vào, hơn nữa Nhậm Sinh thậm chí còn cảm giác được hơi thở đồng loại tản ra từ nhánh đằng mạn này!

Rõ ràng là một gốc thực vật đã khai linh trí!

Có điều tuy là khai linh trí, nhưng chỉ

là mới khai chưa được bao lâu, nên còn chưa thể biến hoá thành nhân hình, sợ là còn chưa có khả năng giao tiếp với nhân loại nữa là…

Bản thân Nhậm Sinh lúc trước cũng từng bị vây trong trạng thái này một thời gian dài ơi là dài, không biết là qua bao lâu mới biến thân được, thành một đứa bé nho nhỏ…

Lúc trước khi còn ở Tu Chân Giới, Nhậm Sinh từng nghe sư phụ mình kể rất nhiều về những chuyện ở bên ngoài, nhưng chỉ nghe chứ chưa từng tận mắt chứng kiến. Đây có thể xem như là lần đầu tiên cậu gặp được đồng loại, tâm trạng vừa mừng vừa sợ, lập tức thò tay túm lấy nhánh đằng mạn kia…

Mà đằng mạn giống như cũng cảm nhận được khí tức của cậu, vô cùng nhu thuận quấn quít lấy Nhậm Sinh, thậm chí còn trương ra các bộ phận như là giác hút bám dính lấy da thịt của cậu.

“Không được phép chiếm tiện nghi ta đấy, nghe không?” Nhậm Sinh vỗ vỗ đằng mạn “Năng lượng bị dật tán ra ngoài hút thoải mái không sao cả, nhưng nếu dám dùng giác hút làm động tác gì khác, ta sẽ chặt ngươi ra làm mấy trăm khúc đấy!” Tuy biết đằng mạn này không đủ bản lĩnh để hút hết năng lượng trên người mình, nhưng có những chuyện nói trước vẫn tốt hơn.

Mấy cái lá nho nhỏ trên đằng mạn đón gió lắc lư, lay qua lay lại, giống như

là đang gật đầu vậy. Nhậm Sinh thấy như vậy vừa vui sướng vừa đắc ý, liền rút ra một ít linh lực truyền cho tiểu đằng mạn.

Tiểu đằng mạn càng lắc lư mạnh hơn, bộ phần quấn lấy người Nhậm Sinh vốn chỉ có một đoạn nhỏ, đoạn thân thể còn lại không biết là mọc ở đâu, lúc này được Nhậm Sinh truyền linh lực thì lập tức rút cả người thu trở về.

Đằng mạn mất rất lâu để thu hồi toàn bộ thân thể, thoạt nhìn có vẻ rất dài, nhưng sau khi thu lại thì chỉ cảm giác như đằng mạn quấn trên người Nhậm Sinh dày ra đôi chút thôi.

“Ngươi có thể biến lớn nhỏ tuỳ ý được á? Lợi hại quá đi, nếu ta cũng có thiên phú giống vậy thì tốt quá rồi!” Nhậm Sinh đầy mặt hâm mộ đưa tay sờ sờ đằng mạn, ý bảo nó chọt rễ xuống đất đi, rồi bản thân cũng cởi giày ngồi bệt xuống, biến thành rễ cắm lên mắt đất “Ngươi đã khai linh trí rồi, vậy về sau đi theo ta đi? Ta có linh lực, còn có thể cho ngươi một ít tức nhưỡng…” Lúc trước Nhậm Sinh để dành lại một ít tức nhưỡng trong cơ thể, dạo gần đây cũng rất cố gắng hấp thu, lập ra kế hoạch sử dụng thật tiết kiệm. Nhưng vì bồi dưỡng một tiểu đệ cậu sẵn sàng nhịn đau cống hiến ra một chút tức nhưỡng của mình, dù sao cũng đỡ hơn là phải tự mình dùng căn tu trói người

ta thôi…

Lỡ đâu vô ý bị người ta chặt đứt, tới lúc đó không biết tìm ai mà khóc nữa!

Đằng mạn lại vươn dài quấn thêm một vòng quanh Nhậm Sinh, rõ ràng là đang tỏ vẻ vô cùng vui sướng.

Nhậm Sinh cũng vui sướng ngồi trò chuyện với đằng mạn. Mà xa xa bên ngoài địa phận tiểu đảo, có một vị lão nhân tóc bạc râu bạc sững sờ kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm, đến khi bị đám người bu quanh cũng chưa hồi thần trở lại.

Lão tự do tự tại đã quen nhiều năm, tuy rằng trong tâm lão cũng muốn giúp Triệu Lăng Vũ nên mới nhận lời Liên bang đến Thủ Đô tinh, nhưng cuối cùng lão nhân quyết định một mình đến Triệu gia.

Triệu gia bốn phía thủ vệ sâm nghiêm, dù cho lão có thể lẻn vào vòng ngoài nhưng cũng không có cách tiếp cận đại trạch Triệu gia, cho nên mới tính hiện thân để người của Triệu gia đón mình vào, kết quả lão còn chưa kịp thiện thân, đằng mạn bảo bảo theo lão đã nhiều năm không biết phát hiện cái gì, đột nhiên tự ý vọt vào bên trong.

Trên đảo tư nhân của Triệu gia không thiếu tinh anh canh gác, đằng mạn bảo bảo công khai đột nhập như vậy, sợ là sẽ bị người khác tấn công chém ra làm mấy khúc mất! Lão nhân lo sợ như vậy, lập tức muốn tiến lên ngăn cản.

Nhưng mà lão nhân chưa kịp kéo đằng

mạn bảo bảo trở về, bảo bảo lại bỏ mặc lão chạy đi luôn!

Nó lại dám bỏ lão chạy đi luôn!

“Ông là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?” Daino – nhờ sự chiếu cố của Triệu gia mà được chữa trị thân thể, đồng thời cũng gia nhập đội hộ vệ Triệu gia, đề phòng nhìn lão nhân trước mắt mình, trên tay nhanh chóng ký gửi hình ảnh của người này truyền về đại trạch Triệu gia.

Người này tuổi tác có vẻ đã cao, vẻ ngoài không giống người xấu, nhưng chính là vì vậy nên càng phải đề phòng cẩn thận hơn.

Lão nhân ưu thương đau đáu nhìn đảo nhỏ trước mặt, vẫn còn đang chìm đắm trong nỗi bi thương khi tận mắt chứng kiến đằng mạn làm bạn với mình bao nhiêu năm đột nhiên vứt bỏ mình ra đi.

Mà tại thời điểm này, kể cả Triệu Lăng Vũ lẫn Thẩm Thu Thạch, cũng đều thu được ảnh chụp của lão nhân…

— Đằng lão?

Không phải tin tức bảo là Đằng lão còn chưa đến Thủ Đô tinh sao? Tại sao đột nhiên lại đến đây? Còn một thân một mình đi đến chứ không mang theo đám cao tầng liên bang có mưu đồ sâu xa kia?

Triệu Lăng Vũ còn đang nghi hoặc thì, Thẩm Thu Thạch đã nhanh chóng ra ngoài tiếp đón.

Thân phận của Đằng lão vô cùng tôn quý, dù là Triệu gia cũng không dám sơ suất.

“Đằng lão, thứ lỗi

vì đã không nghênh đón từ xa.” Cảm nhận được năng lượng tản ra từ trên người lão nhân, Thẩm Thu Thạch cơ hồ lập tức xác định thân phận của người này, liền cung kính cất lời.

Mãi đến lúc này, Đằng lão mới hồi thần trở lại, nói “Không có gì, chúng ta vào nhà đi.” Lão còn phải tìm lại đằng mạn của mình nữa, tìm ra sớm chừng nào mới an tâm chừng nấy.

“Mời ngài.” Thẩm Thu Thạch cũng không muốn dài dòng vô nghĩa, trực tiếp mang theo Đằng lão tiến nhập đại trạch.

Đằng lão theo Thẩm Thu Thạch vào trong, vừa bước đi vừa đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng tập trung ánh mắt hướng về khu rừng phía sau Triệu gia.

“Đằng lão…” Triệu Lăng Vũ cũng không muốn che giấu chính mình, mặc vào đồ phòng hộ đứng ở sân đợi người.

Nhưng là, dù Nguyên soái đại nhân chẳng những không hấp hối nằm trên giường, ngược lại gần như khoẻ mạng chẳng ốm đau gì gần như là đại sự, lại chỉ đổi lấy ánh mắt ngạc nhiên nhìn thoáng qua của Đằng lão.

Mắt thấy Đằng lão chẳng thèm đếm xỉa tới mình mà nhanh chóng tiến về phía khu rừng ở sau nhà, Triệu Lăng Vũ trong lòng cũng không nhịn được hoài nghi, chẳng lẽ tin tức mình khôi phục đã bị truyền ra ngoài?

Hay là, trong khu rừng còn có gì đó hấp dẫn hơn cả mình?

Phải rồi! Nhậm

Sinh đang ở đó!

Nghĩ đến Nhậm Sinh bản thể chính là một gốc thực vật, không chừng Đằng lão cảm ứng được mới tỏ ra như vậy, Triệu Lăng Vũ liền biến sắc, vội vàng đi theo.

Thật ra thì Đằng lão không phải thờ ơ mặc kệ tình huống của Triệu Lăng Vũ, ngược lại lão đối với Triệu Lăng Vũ ấn tượng rất tốt, cũng rất muốn giúp đỡ Triệu Lăng Vũ,

Nếu như trước mặt là một Triệu Lăng Vũ đang hấp hối, nói không chừng lão sẽ đi xem xét tình trạng của Triệu Lăng Vũ trước, rồi mới đi tìm đằng mạn của mình sao. Nhưng bây giờ thấy Triệu Lăng Vũ khoẻ mạnh đứng đấy, đương nhiên chuyện cấp bách trước nhất là phải tìm đằng mạn của lão rồi.

Còn về chuyện, tại sao bên ngoài đồn đãi Triệu Lăng Vũ sắp chết nhưng vẫn sống sờ sờ chẳng sao… Liên quan gì tới lão đâu?

Đằng lão đi cực nhanh, Triệu Lăng Vũ với Thẩm Thu Thạch theo sát phía sau, không bao lâu cả ba người liền tiến nhập vào khu rừng phía sau Triệu gia.

“Lăng Vũ! Anh xem tui tìm thấy cái gì nè!” Nhậm Sinh cảm giác được Triệu Lăng Vũ tới gần, vội vàng thu hồi rễ của mình, cũng đứng thẳng người ưỡn ngực triển lãm đằng mạn đang quấn trên người mình.

“Tiểu Lục!” Đằng lão nhìn thấy đằng mạn lập tức hô lên.

“A Nhậm!” Triệu Lăng Vũ nhìn thấy Nhậm Sinh bị đằng mạn quấn quanh người, vẻ mặt biến sắc.

Nhậm Sinh làn da rất trắng, dây đằng mạn xanh biếc quấn quanh người cực kỳ chói mắt, trông chẳng khác gì hiện trường SM cả!

Triệu Lăng Vũ không có sở thích SM nên thấy như vậy chỉ cảm thấy khiếp sợ cùng với đau lòng, đưa tay muốn kéo dây đằng mạn kia xuống “A Nhậm, em không sao chứ?”

Ani

=================