Từ Ca là sau khi trời đã chạng vạng tối, mới đi thả lỏng với tiểu Đầu Đạn.
Kỳ thật cậu không muốn thả lỏng, nhưng tiểu Đầu Đạn muốn.
Từ Ca cân nhắc vậy thì đi, thuận tiện nhìn xem tuyến đường gì gì đó, chờ đến đêm khuya muốn chạy cũng dễ.
Huống chi cậu cũng có chút hiếu kỳ đối với thái độ của tiểu Đầu Đạn này, cậu không biết vùng núi heo hút này có thể có hoạt động giải trí nào khiến cho tiểu Đầu Đạn chờ mong như vậy, thế cho khi nên Từ Ca nói đi, vậy thì đi một chuyến, cậu cảm thấy tinh thần cảm xúc của tiểu Đầu Đạn đều không giống lúc đầu.
Cậu đi vào phía sau doanh trại theo tiểu Đầu Đạn, hầu hết binh lính đóng quân ở sườn Bắc, mà phía sau chỉ có lèo tèo mấy lều trại.
Bọn họ đi một đoạn ngắn, Từ Ca liền có dự cảm không tốt.
Trong quá trình đi lên có vài binh lính đi tới từ phía đối diện, có mấy người quần áo không cài tốt, còn có mấy người lôi kéo lưng quần.
Từ Ca mơ hồ đoán được gì đó, mà khi cậu thật sự nghe được âm thanh truyền ra từ mấy lều nhỏ, trái tim cậu vẫn là bỗng nhiên bị siết chặt.
Nơi đó có bốn lều vải, trước mấy lều còn có mấy binh lính đang xếp hàng.
Một bàn làm việc đặt ở bãi đất trống, tiểu Đầu Đạn dẫn cậu qua, người nọ liền lười nhác ném mấy gói nhựa từ trong hộp cho bọn họ
Từ Ca vừa thấy, lỗ tai oong một tiếng.
Quả nhiên cậu đoán không sai, cậu biết đây là hoạt động thư giãn gì.
Trong doanh trại của Từ Ca, không tồn tại những việc này, có lẽ cũng là vì quan văn chiếm đa số, thế cho nên căn bản không thiết lập loại thả lỏng này cho bọn họ.
Nhưng doanh trại này thì khác, hầu hết nơi đây đều là binh lính vác súng ra tiền tuyến.
Bọn họ sống ở đây một ngày không có một ngày, muốn cho tinh thần của bọn họ không tan vỡ, nhất định phải có thứ để giải tỏa.
Một đường này tiểu Đầu Đạn nói gì đó với Từ Ca, Từ Ca cũng không nghe vào.
Bọn họ xếp hàng trước một cái lều ít người nhất, Từ Ca nuốt nước miếng một cái, nói với tiểu Đầu Đạn —— “Bên trong là người nào?”
“Cho nên nói đãi ngộ của các anh ở phương diện này liền không tốt bằng bọn tôi,” tiểu Đầu Đạn nói, “Các anh bên kia không có đi? Các anh đều không bắt được người, khẳng định không có phúc lợi này.
”
“Người Khổ Sơn?” Từ Ca hỏi bằng giọng khàn khàn, tay trong túi nắm chặt bao nhựa kia.
“Có người Khổ Sơn, có đào binh,” Tiểu Đầu Đạn nghiền nghiền điếu thuốc, khụ hai tiếng, “Nhưng mấy ngày này cũng không có ai, đã dùng hết.
”
“Cái gì gọi là đã dùng hết?”
“Mọi người không làm theo quy củ, dùng lung tung, này có thể chịu lăn lộn được bao lâu, thoáng cái liền không còn một ai.
” Tiểu Đầu Đạn nói một cách bất bình, lại khụ hai tiếng, lại đốt một điếu thuốc.
Hai tai Từ Ca ù ù, trong nháy mắt máu đều trở nên quay cuồng.
“Đây là trái với quân kỷ?” Từ Ca vẫn không thể ngăn cản mình, lời này liền nhảy ra khỏi miệng.
Cậu vừa nói xong liền sợ, lúc này nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nếu cậu thật sự nổi lên xung đột với người nơi này, toàn bộ kế hoạch liền bị rối tung.
Nhưng cũng may, tiểu Đầu Đạn chỉ buồn cười liếc Từ Ca một cái, sau khi nói thầm câu “Chỉ có mấy người như anh đánh rắm thật nhiều”, chỉ xem Từ Ca như tên văn viên quèn không hiểu được tâm ý* của bọn họ, không nói thêm gì.
(*心境 tâm cảnh.
)
Đầu óc Từ Ca vô cùng hỗn loạn.
Cậu khó mà tin được đây chính là quân đội mình từng thề nguyện trung thành, cũng không cách nào thừa nhận đây là nơi quân kỷ không với tới.
Thật sự là trời cao đất xa không quản được, cho dù trong văn bản đã quy định rõ đây là phạm vào điều tối kỵ nhất, người quản lý của nơi này cũng có thể mở một con mắt nhắm một con mắt.
Thậm chí còn chủ động hỏi Từ Ca, có muốn thả lỏng một chút không.
Thả lỏng một chút.
Từ Ca nhíu chặt mày, cố gắng đè lửa giận xuống.
Nhưng còn chưa đợi cậu tìm cơ hội trốn đi, nhân cơ hội né tránh nhìn thấy hiện trường tận mắt, một giọng nói vang lên bên cạnh cậu, giọng nói kia giống như phát hiện bảo tàng, bén nhọn đến gần như xé rách màn đêm đang vây bủa bốn phía.
“A Từ?”
Người nọ một bên gọi một bên đi về phía cậu, “Ai da, thật đúng là cậu rồi, A Từ, tôi còn tưởng rằng cậu làm khế đệ của trại chủ trại đầu Tây làm đến thoải mái, tại sao cậu lại ở chỗ này?”
Từ Ca giật mình quay đầu nhìn lại, giống như thấy được ác ma đi tới từ địa ngục.
.