Cá Nằm Trên Thớt

Chương 46






Lúc Từ Ca nhìn thấy A Đại, dường như A Đại cũng không nguyện ý nói chuyện với cậu.
Từ Ca từ trên khuôn mặt vừa đen vừa xụ xuống của A Đại có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra, cho dù khó có thể tiếp thu, nhưng cậu biết vẻ mặt như vậy không thể làm giả được.
Chiến tranh thật sự xa xôi đối với loại người như Từ Ca, hoặc là nói đã từng rất xa xôi.

Lúc còn chưa đi học, chiến tranh là chiêu trò đưa tin của báo chí.

Sau khi đi học, là khẩu hiệu trong miệng bạn học giáo viên.

Chờ đến khi tốt nghiệp, cuối cùng tiếp cận xã hội một chút, chiến tranh lại bị dán cái mác khen chê không đồng đều, khiến nó trở nên hoặc nhiệt huyết hoặc tàn khốc, hoặc chính nghĩa hoặc tà ác.

Nó và nơi không bị ngọn lửa chiến tranh thiêu đốt cách một tầng vải mỏng, tầng vải kia là dẫn dắt của dư luận cùng chủ trương của chính phủ.

Cho nên Từ Ca không biết nên không sợ, nghé con mới sinh không sợ cọp, còn có một tinh lực cùng tinh thần xông pha dùng tự an ủi* cũng không tiêu hết, mới có thể kiên quyết dứt khoát lựa chọn tìm tòi đến tột cùng**.
(*撸管管: an ủi của nam á, ấy ấy á.)
(**Nguyên văn 一探究竟 nhất tham cứu cánh.)
Từ Ca nhớ tới mình đã từng xem qua một quyển sách lịch sử dựng nước của nước Sư tử trong thư viện của trường, đó là một quyển sách nhỏ được biên soạn khi chính phủ cũ vẫn còn lãnh đạo.

Nó phủ đầy bụi bặm, nhét ở một góc của thư viện.
Sở dĩ Từ Ca phát hiện nó, là bởi vì khi cậu tìm được bàn trống thì ánh mặt trời vừa vặn chiếu đến hàng giá sách kia.

Hàng kệ cuối cùng trong góc, một góc dưới cùng nhất của kệ.
Bên trong ghi chép một thôn làng xa xôi, cùng với sự tích chiến đấu anh hùng của mấy vị bước ra từ thôn trại kia.
Ghi chép lúc ấy vô cùng đơn giản, tranh minh họa đều là về sau không biết tìm người nào đó tùy tiện phác họa vài nét bút.
Ấn tượng của Từ Ca đối với nội dung của quyển sách đã không còn sâu, nhưng ký ức đối với câu nói của một người trong đó vẫn còn mới mẻ, ông ta nói tôi không biết chiến tranh tiến triển đến mức nào, tôi chỉ cảm thấy tôi còn có thể lại căng một chút.
Biểu tình của A Đại cũng không phong phú, không giống như A Ngôn sẽ phát tiết phẫn nộ đến trên người mình.

A Đại là một người thật ẩn nhẫn, thật tỉnh táo, bắt đầu từ ngày hắn bắt lấy lưỡi đao không chút do dự, Từ Ca liền có một cái nhìn mới về người này.
Nhưng không giải thích được, Từ Ca chính là nhớ tới câu nói kia.

Cậu cảm thấy Khổ Sơn rất giống với vận mệnh của thôn trại kia, nhưng đáng tiếc cậu không đọc nhiều hơn một lần.

Trong mơ hồ, cậu chỉ nhớ rõ cuối cùng người trong thôn trên cơ bản đều bị tiêu diệt, thôn cũng được quy hoạch cùng xây dựng lại sau cuộc chiến.
Từ Ca phí cả một buổi chiều mới xem xong quyển sách nhỏ kia, về sau còn muốn xem tiếp, lại như thế nào cũng tìm không ra.

Hỏi quản lý thư viện mới biết được, quyển sách kia bị liệt vào sách cấm, lúc sửa lại phòng sách, nộp lên cũng tiêu hủy.
Từ Ca cảm thấy Khổ Sơn cũng sẽ giống vậy, chuyện đổ máu xảy ra vào lúc này đều là trong tối, cho nên mặc dù có người viết ra, có người ghi chép lại, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày biến mất.
Mà đám người đời sau chỉ có thể nhìn thấy bộ dạng bị thay đổi của nơi này, còn việc bọn họ đạp lên dạng lịch sử gì, này cũng không quan trọng.

Dù sao người đến sau chỉ biết đặt nó vào một góc cũ kỹ đầy bụi bặm, chỉ khi một người trẻ tuổi nào đó trong lúc nhàn rỗi, ngàn năm một thuở mà lật một phen, sau đó liền vứt ở sau đầu.
Nhưng thật đáng tiếc, Từ Ca sống ở ngay lúc này.

Cho nên cậu có thể tự mình trải nghiệm một đoạn lịch sử như vậy, cũng có thể hiểu được máu tươi cùng thù hận không thể khái quát bằng mấy dòng chữ và mấy nét bút phác họa, mà là —— “Bao nhiêu người đã chết?”
Lúc Từ Ca hỏi ra lời này, cổ họng giống như bị vướng thứ gì đó.
Lúc này A Đại đang cởi qu@n áo, nghe thấy Từ Ca hỏi, tay khựng lại một chút, không trả lời.
“Là… là binh lính giết sao?” Từ Ca lại đi lên mấy bước, cậu muốn chạm vào A Đại một chút, nhưng tay còn chưa đưa đến trước mặt, A Đại liền giũ quần áo, ném lên bàn.

Không biết là trùng hợp hay là cố ý né tránh, xoay người liền đi về phía giường.
Hắn dứt khoát nằm lên giường, còn đắp cái chăn thuộc về mình kia.

Từ Ca do dự một chút, cũng yên lặng lên theo.

Bởi vì thấp thỏm bất an, lúc nhìn thấy A Đại bụng cũng không kêu.

Cả ngày này cậu không ăn gì, hiện tại lại không hề đói bụng chút nào.
Cậu không biết A Đại ngủ hay là chưa ngủ, dập tắt đèn trong phòng, A Đại cũng quay lưng về phía cậu.

Tối nay trăng cũng không sáng, cả phòng u ám, lạnh hơn ngày trước đến mấy độ.
Qua hồi lâu, Từ Ca nghiêng người.

Lần này cậu lấy hết can đảm, vươn tay ra khỏi ổ chăn, cẩn thận đặt lên cánh tay A Đại.
Cậu nói, thật xin lỗi, tôi không biết chuyện sẽ biến thành như vậy.
A Đại không phản ứng, vốn tưởng rằng hắn không nghe, lại thở ra một hơi thật dài trước khi Từ Ca thu tay lại.
“Đúng vậy, anh không biết,” A Đại nói, “Người như anh, sao có thể biết được.”.