Sau khi Từ Ca nghe A Ngôn tự thuật xong, cũng lâm vào trầm tư thật sâu.
Cậu cảm thấy A Đại Cùng Quạ Đen tuyệt đối không phải bởi vì cậu cùng A Ngôn trông đẹp mắt mới thu bọn họ, tuy rằng bọn họ là trắng một chút, non một chút, thoạt nhìn dễ ức hiếp một chút, nhưng đối với loại hình “Điên lên ngay cả mình cũng đánh” này của A Ngôn, Quạ Đen cũng không rút đao rút súng, chỉ là đạp vào mông cậu ta thêm mấy cái —— đây là nhường nhịn cùng thỏa hiệp ở một loại trình độ nào đó.
Mà về phần vì sao sẽ có loại đãi ngộ này, Từ Ca chỉ có thể đi gặp người mà cậu vô cùng muốn gặp lại không thể không đi gặp để hỏi đến tận cùng —— đó chính là anh họ Gà Rừng của cậu.
Người của trại đầu Tây tập trung tương đối gần, muốn túm một người trẻ tuổi hỏi Gà Rừng kia ở chỗ nào cũng không khó.
Tuy rằng hầu hết những người kia sẽ không nói ngôn ngữ thông dụng, nhưng Từ Ca dùng tiếng địa phương Khổ Sơn vô cùng không thuần thục cộng thêm quơ tay múa chân chỉ chỉ trỏ trỏ, cuối cùng vẫn là nghe ra chỗ ở của anh họ.
Anh họ ở xa nhất, gần như là góc cuối cùng của khu dân cư, nó nằm ở đằng sau mấy ao cá, cần đi qua một cầu gỗ* lạch trời**, lại vượt qua một cánh rừng nhỏ.
(*栈桥: đường xếp bằng gỗ.)
(**天堑 thiên tiệm.)
A Ngôn vốn muốn đi theo cậu, nhưng thôn dân trông coi bọn họ không cho phép.
Hai người hành động chung là không có khả năng, này sẽ gia tăng nguy cơ bỏ trốn.
Cộng với Từ Ca cũng không có khả năng rời khỏi ánh mắt của đám người, vẫn phải có một người trẻ tuổi đi theo, đưa cậu thẳng đến nơi ở của Gà Rừng bên kia.
Từ Ca cùng người trẻ tuổi kia trầm mặc một đường, Từ Ca muốn nói mấy câu, chính là người trẻ tuổi kia trả lời cái gì cậu cũng nghe không hiểu, hàn huyên vài câu không đâu ra đâu, dứt khoát thôi.
Lúc đi đến cầu gỗ lạch trời, Từ Ca vẫn là có chút buồn bực.
Nhìn từ trên cầu, có thể nhìn thấy một góc của trại đầu Tây.
Dưới cây xanh thấp thoáng, làm phong cảnh nơi này có một loại vẻ đẹp nguyên thủy.
Trước sau cầu vượt đều là núi và sông gập ghềnh hiểm trở, cùng với cây cối sum suê.
Tạp âm của dòng nước chảy đan xen với một hai tiếng tru thê lương không biết là của loại dã thú nào đó thỉnh thoảng truyền tới, quanh quẩn ở trong tầng tầng lớp lớp khe núi.
Tuy rằng là mùa khô, hầu hết đá cuội lộ ra từ dưới đáy sông, cũng có thể nhìn ra được mực nước ban đầu cao đến phần eo của tảng đá, nhưng dòng nước vẫn cứ chảy xiết.
Dòng nước đánh đến cầu gỗ lắc lư, gió lạnh càng là xuyên qua người đứng trên cầu, gào thét xoay quanh trong núi, khiến Từ Ca rùng mình một cái.
Từ Ca cảm thấy cho dù ném một mình cậu ở chỗ này, bằng chính sức lực của cậu e rằng cũng khó tìm được đường ra.
Đi qua cầu gỗ lại bước lên đường nhỏ, không lâu lắm liền thấy một khu ngôi nhà nhỏ đơn độc.
Lúc này anh họ đang ngồi trước cửa hút thuốc lào (*水烟), nhưng thuốc lào này làm đến đơn sơ, ống thuốc lào* là dùng một bình nước khoáng không biết lấy từ chỗ nào vòng lại.
(*水烟袋, mấy nàng search hình này ra đúng cái thuốc lào nói ở trên luôn nè.)
Có lẽ đã dùng thật lâu, bình nước khoáng đã sớm biến hình biến sắc.
Bên cạnh anh còn có một người phụ nữ phơi quần áo, nhìn bộ dạng có lẽ chính là vợ của anh.
Người phụ nữ kia nhìn thấy Từ Ca, nở nụ cười, vỗ vỗ vai chồng.
Anh họ ngẩng đầu nhìn lên, không những không cười giống như vợ mình, ngược lại lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, lập tức đặt thuốc lào xuống, đuổi vợ của anh vào trong nhà.
Chờ đến khi người trẻ tuổi kia vừa đi, anh họ lập tức hạ giọng mắng, “Đầu óc cậu hỏng rồi? Cậu đừng đến nhà tôi tìm tôi a!”
“Anh đừng có khẩn trương vớ vẩn, anh cũng là người từ bên ngoài vào giống như em, nói nhiều với anh mấy câu thì có gì kỳ quái, không cần tự mình dọa mình.” Từ Ca nói xong, lại nhìn xung quanh, hỏi còn thuốc lào không, cậu cũng muốn thử một chút.
Anh họ không kiên nhẫn mà nói không có, dẫn Từ Ca chui vào sân sau.
Sau đó lại lấy ra một điếu không biết từ chỗ nào, nhào nhào, đưa cho Từ Ca.
“Có chuyện mau nói,” anh họ cẩn thận liếc vào phòng, sau khi xác định lão bà đã đi, tức giận thúc giục Từ Ca, “Đừng gây phiền toái cho tôi.”
“Em không gây phiền toái,” Từ Ca lạnh lùng thanh minh, “Em chính là đến hỏi rõ anh.”
Nói xong nhận điếu thuốc lào kia, dùng mũi ngửi ngửi, liền ghé miệng vào miệng ống, hút một hơi thật sâu.
Đoán chừng là hút quá mạnh, quá không biết tự lượng sức mình, một mùi thuốc lào trộn lẫn mùi mật ong nồng nặc chui vào trong miệng mũi Từ Ca, nháy mắt cậu bị sắc đến phổi đều phải ho ra ngoài..