Cá Nằm Trên Thớt

Chương 23






Từ Ca sợ hãi, cậu không chỉ sợ người tên A Đại này, còn sợ phong tục của nơi này, sợ núi nơi này, sông nơi này, xích sắt cùng cầu vượt vắt qua sông của nơi này, cùng với tảng đá vẽ đầy đồ đằng kia.
Nhưng cậu còn hận, cậu hận sự hoang dã cùng không biết tính người của nơi này.
Khi còn ở trường cậu cho rằng thế giới chỉ lớn như vậy, toàn bộ tàn khốc chính là xảy ra đôi câu vài lời ở trong sách giáo khoa, mà khi cậu rời khỏi tháp ngà voi* đi về phía biên giới, đi về phía những thời đại hoang dã cậu chưa từng tìm hiểu lại tràn đầy hiếu kỳ, tận mắt nhìn thấy đủ loại làm dạ dày cậu quay cuồng, hoa mắt chóng mặt.
(*象牙塔: Dùng ngà voi điêu thành tháp hình hàng mỹ nghệ hoặc ý chỉ siêu thoát hiện thực xã hội, rời xa sinh hoạt.)
Cậu đột nhiên cảm thấy quả thật đây là một nơi cần phải bị tiêu diệt, toàn bộ con người, toàn bộ phong tục, toàn bộ tội ác, dã mãn, nguyên thủy, tất cả đều không nên tồn tại.
Cậu không cách nào tưởng tượng nếu như mình là người lính trên đài thì sẽ như thế nào, không cách nào tưởng tượng nếu năm năm trước anh họ cũng mặc quân phục bị bắt tới thì sẽ như thế nào, không cách nào tưởng tượng qua rất nhiều năm sau đó, một đoạn lịch sử này cũng biến thành chữ chì* ghi vào trong sách giáo khoa thì sẽ như thế nào.
(*铅字: Chữ đúc bằng chì (hoặc thiếc), dùng trong việc in ấn.)

Cậu bình tĩnh hơn A Ngôn, A Ngôn đã hoảng đến độ không nghĩ được gì.

Nhưng Từ Ca cũng hy vọng mình có thể sợ hãi giống như A Ngôn, vậy cảm xúc của cậu sẽ không bị cồn phóng đại, cũng không đánh giá bản thân quá cao*, phủi mặt** A Đại không màng trường hợp như thế.
(*不自量力 bất tự lượng lực: k biết tự lượng sức mình.)
(** Này chắc kiểu làm mất mặt á.)
A Đại là sau khi chúc mừng hơn một giờ, mới đi xuống từ trên ghế cao.

Hắn cùng với Quạ Đen, Gà Rừng, đi vào trong đám người cùng nhau uống rượu.
Sau khi uống mấy bát, hắn liền cầm bát rượu đi về phía Từ Ca, lấy thân phận khế huynh uống chung một bát với Từ Ca.
Rượu Khổ Sơn vừa cay vừa nồng, Từ Ca đã bị mấy bát dùng để an ủi lúc trước làm cho chếnh choáng.

Cậu chỉ thấy A Đại đi tới gần cậu, nhưng A Đại nói gì, cậu căn bản không nghe rõ.
A Đại kéo cậu lên, vỗ vỗ áo bông của cậu, lại nói mấy câu, rồi mới đưa bát rượu đến trước mặt Từ Ca.
Từ Ca lắc đầu, hiện tại cậu không có cách nào nhìn thẳng vào mặt của người đao phủ này.


Cậu không ngừng giãy giụa, mím môi không muốn cho A Đại tới gần.

Sao cậu có thể uống bát rượu A Đại đưa tới cho cậu, nếu cậu uống, chẳng phải là chúc mừng cái chết của người lính kia giống như bọn họ.
Cậu không làm được, cậu chỉ có thể uống rượu mình lấy, nhưng A Đại cho cậu, cậu phải cự tuyệt.
A Đại nắm chặt cánh tay cậu không cho cậu trốn, bát rượu liền đưa đến bên miệng cậu.

Quạ Đen cùng Gà Rừng nhích lại gần, bọn họ cùng nhau nói, giống như đang bảo Từ Ca đừng nên không nhìn rõ thân phận của mình.
Từ Ca còn có thân phận sao? Đúng rồi, cậu còn là tù binh, thiếu chút nữa thì cậu quên mất.

Tù binh chính là người khác gọi gì phải làm cái đó, cậu không có quyền cùng lập trường từ chối, cho dù bảo cậu ăn phân, cậu cũng phải cúi đầu khom lưng mà ăn.
Trừ phi cậu không muốn sống.
Cậu vung tay gạt rớt bát rượu của A Đại.
Từ Ca không biết mình là vô tâm hay là cố ý, cảm xúc lung tung rối loạn đè ở ngực cậu, làm cậu thở không nổi, nói không ra lời, thế là cậu liền vung tay như vậy.
Rượu rải đầy cả người A Đại, bát sứ lại “choang” một tiếng, đụng vào mặt đất, chia năm xẻ bảy.
Mấy người vây quanh bên cạnh A Đại sửng sốt, nhất thời trở nên an tĩnh.


Giây tiếp theo A Đại nắm lấy cổ Từ Ca, tay kia siết thành nắm đấm, lực của hắn lớn đến mức gần như nhấc Từ Ca lên, mắt thấy một đấm sắp đụng đến mặt của Từ Ca.
A Ngôn thấy thế vội vàng hô một tiếng, muốn nhào lên bảo vệ Từ Ca, lại đột nhiên bị Quạ Đen giữ lại, nhấc lên hất ra, trực tiếp làm cậu ta ngã lăn quay.
Từ Ca ngừng giãy giụa, cậu cảm thấy mình quả thật cần phải bị đấm một cái, chỉ bằng sức của A Đại, một cái liền có thể đánh ngất cậu, vậy cậu không cần phải nghĩ nhiều nữa.
Ma nếu A Đại không đấm, ngược lại chứng tỏ mình là một phe với đám người Khổ Sơn này.

Cậu không muốn như vậy, cậu không thừa nhận, không muốn, không cam lòng.
Nhưng A Đại không đấm, có thể đếm được gân xanh trên trán hắn, trong mắt cũng có tơ máu đáng sợ, tràn đầy sát khí hừng hực, nhưng hắn vẫn buông lỏng nắm tay, cũng buông lỏng cổ tay Từ Ca.
Hắn lùi ra sau hai bước, trầm mặc nhìn Từ Ca.
Một lúc sau, hắn hít một hơi nhàn nhạt, tiếp theo sửa lại áo bông của Từ Ca, dùng ngôn ngữ thông dụng nói một cách nghiêm túc —— “Anh uống nhiều rồi, tôi biết.”
Sau đó hắn giơ cánh tay lên, làm cho người vây quanh hắn đều tản đi..