Cá Mặn Ngu Ngốc Cũng Muốn Yêu Đương

Chương 15: Dạy bảo




Xe buýt đến trạm, mấy thiếu niên từ trong xe đi xuống, lập tức ngửi được cái bầu không khí của thành phố lớn.

Đám đông chen chúc ở nhà ga, chọc đến Thẩm Cố Bắc khẽ nhíu mày, ba bạn học khác trong mắt đều lộ ra vẻ mới mẻ cùng chờ mong.

Từ trấn Khánh Lê đi đến thành phố Phù Khê, đi xe buýt một chuyến khoảng một tiếng rưỡi.

Thành phố Phù Khê là thành thị, tốc độ phát triển rất nhanh, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy nhà lầu, trên phố còn có rất nhiều quán ăn nhộn nhịp. Hương vị đồ ăn thổi qua liền làm cho bụng mấy bạn học sinh dậy từ năm giờ chưa kịp ăn sáng kêu réo.

"Tớ hơi đói bụng." Ngụy Thấm xoa xoa bụng nhỏ.

Viên Hải: "Cuộc thi còn hai tiếng nữa mới bắt đầu, chúng ta tìm một quán nào đó ăn sáng đã?"

Thẩm Cố Bắc tỏ vẻ sao cũng được.

Từ lúc trở về trấn Khánh Lê, cơ bản ham m,uốn của cậu đối với đồ ăn vặt đã giảm xuống, nói đơn giản hơn thì chính là cậu đã mất đi dụ.c vọng với thế tục.

"Tới bên này đi! Tôi biết cửa hàng nào ăn ngon!" Trịnh An Nam kiêu ngạo nói, "Đi thôi, tôi mang các cậu đi ăn sáng!"

Ba Trịnh An Nam chưa bao giờ lộ mặt, nhưng sẽ đúng giờ chi trả phí nuôi nấng. Đặc biệt hai năm gần đây, ra tay càng thêm rộng rãi.

Trấn Khánh Lê tiêu phí rất thấp, cơ bản không có mấy chỗ mua sắm ăn chơi. Trịnh An Nam ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào, sẽ mang mấy đứa đàn em lên thành phố, đưa bọn họ đi ăn rồi đi chơi, đổi lại bọn nó sẽ chơi trò "đại ca"" với hắn.

Thường xuyên qua lại, Trịnh An Nam đã khá quen thuộc với hoàn cảnh của thành phố Phù Khê.

Hắn vòng qua quán ven đường, mang theo ba bạn học nhỏ, đi vào nhà hàng sang trọng bên cạnh nhà ga.

Trong tiệm có đầy đủ các loại đồ ăn sang như cháo, sữa đậu nành, bánh bao nhỏ...

Có đủ các loại rực rỡ muôn màu, giá cả lại càng hấp dẫn.

"5 hào một bát cháo?" Ngụy Thấm tính số tiền trong tay liền chùn bước trước bữa sáng tinh xảo.

"Đắt quá!" Viên Hải kinh hô.

Trường học bên cạnh cũng có cửa hàng nhỏ bán bữa sáng, một chén cháo nhỏ chỉ khoảng 10 xu, chén lớn thì khoảng 1 hào rưỡi.

Dù vậy, cũng có vài người lớn thấy đắt rồi để con cái trong nhà mang bánh bao từ nhà đi.

Trịnh An Nam không cảm thấy có vấn đề gì, giống bình thường mà tỏ vẻ hào phóng, "Các cậu muốn ăn cái gì? Tôi mời."

Mặc dù có người mời nhưng Ngụy Thấm như cũ từ chối, "Thôi tớ không ăn đâu."

Viên Hải nuốt nuốt nước miếng rồi lùi về sau hai bước, "5 hào có thể mua được hai cân gạo, tôi về nhà tự mình nấu cháo, cả nhà có thể ăn được vài ngày."

"Nó không phải cháo bình thường," Trịnh An Nam bảo bọn họ xem thực đơn, "Bên trong còn có cả thịt và hải sản."

"Im lặng." Thẩm Cố Bắc ý bảo hắn đừng nói chuyện, thong thả ung dung phân tích cho học sinh tiểu học, "Bọn họ không muốn biết chén cháo này quý ở chỗ nào, trọng điểm chính là giá cả vượt qua năng lực chi tiêu của bọn họ."

Trịnh An Nam lộ ra vẻ mặt mê mang, "Tôi có thể giúp bọn họ trả tiền mà."

"Bạn bè chân chính do dù có khoảng cách kinh tế, nhưng nhất định sẽ không tùy tiện tiêu xài hoang phí tình bạn. Đạo lý này áp dụng đối với tất cả các mối quan hệ." Tạm dừng một lát, Thẩm Cố Bắc lại nói, "Cậu đã nghe qua câu" từ kiệm nhập xa dễ, từ xa nhập kiệm khó* " chưa?"

*ý chỉ từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó

"Hình như nghe qua rồi." Trịnh An Nam nhíu mày.

"Ham m.uốn hưởng thụ vật chất quá sớm sẽ phá hủy dã tâm thiếu niên." Thẩm Cố Bắc xoay người, ngoắc ngoắc ngón tay, "Đi thôi, đổi chỗ khác ăn cơm."

Ngụy Thấm cùng Viên Hải liếc nhau, yên lặng cùng đi qua.

Trịnh An Nam nhìn vào nhà hàng một cái, nội tâm tràn ngập tiếc nuối.

Thật ra hắn cũng tính qua giá cả rồi, hắn biết bữa sáng của cửa hàng này đắt hơn những cửa hàng khác nhưng hoành thánh trong quán này rất ngon, cho nên hắn muốn cho Thẩm Cố Bắc nếm thử.

Bạn ngồi cùng bàn gầy như vậy, người chỉ được một mảnh, khẳng định là do thức ăn thường ngày không đủ dinh dưỡng.

Phải tìm cách làm cho cậu ấy béo lên!

Thẩm Cố Bắc từ lúc trưởng thành đã từng sinh hoạt ở thành phố Phù Khê khá nhiều năm, cậu biết rất nhiều quán ăn nổi danh đời trước.

Năm 1999, quản lý đô thị ở đây còn chưa nghiêm, trên vỉa hề đều là các gian hàng ăn sáng. Sau này lãnh đạo của thành phố đã ra chỉ thị, cấm bày bán trên các vỉa hè, từ đó các quán ăn vặt đều phải bàn giao mặt tiền đã bén rễ nảy mầm.

Bằng ký ức cùng với nhãn lực, Thẩm Cố Bắc tìm được một của hàng bán đồ ăn sáng ở ven đường. Giá cả tuy rằng đắt hơn trấn khánh lê nhưng vẫn nằm trong phạm vi chi tiêu của các bạn học nhỏ.

Ăn xong bữa sáng, Ngụy Thấm cùng Viên Hải quyết định đến trường học trước.

Thẩm Cố Bắc thấy vẫn còn thời gian, hỏi các thương nhân về thị trường bán sỉ rồi đi qua đó.

Phía sau, Trịnh An Nam cực kỳ an tĩnh, toàn bộ hành trình đều không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Im lặng hơn nửa giờ, Thẩm Cố Bắc hiếm thấy chủ động quan tâm hắn, dò hỏi hắn tại sao không nói lời nào.

"Hả?" Trịnh An Nam ngẩng mặt, ngốc ngốc trả lời, "Tôi vẫn luôn suy nghĩ những lời cậu nói."

Thẩm Cố Bắc im lăng một lát, theo bản năng xin lỗi, "Xin lỗi, tôi không có lập trường dạy bảo cậu."

"Không có, đó không phải là nguyên nhân đâu!" Trịnh An Nam xua xua tay, nhỏ giọng nói, "Cậu nói rất có lý, cho nên tôi mới vẫn luôn suy nghĩ."

"Nghĩ cái gì?"

"Nghĩ cậu vì sao lại giảng đạo lý với tôi." Trịnh An Nam trả lời, ngữ khí phi thường nghiêm túc.

Từ nhỏ đến lớn, những người xung quanh rất ít quan tâm đến hắn.

Đặc biệt từ sau khi Trịnh An Nam bắt đầu "cẩu thả ", ai cũng không muốn lãng phí thời gian dạy bảo hắn nữa.

Chỉ có Thẩm Cố Bắc, mỗi lần đều không giống nhau.

Không chỉ nguyện ý vươn tay về phía hắn mà còn sẽ nói cho hắn, thế giới vốn dĩ thế nào, làm thế nào để có được và cách đáp lại những mối quan hệ xung quanh.

"Chỉ như vậy?" Thẩm Cố Bắc duỗi cánh tay ra, xoa xoa tóc hắn, ngữ khí mang theo ý cười nhàn nhạt, "Tôi nói rồi, cậu không giống."

"Không giống chỗ nào?"

"Nên nói như thế nào nhỉ." Thẩm Cố Bắc đặt ra một ví dụ, "Nếu nhân sinh là một bức hoạ cuộn tròn, sau khi tôi vẽ xong mới phát hiện trong bức họa có một khuyết điểm rất lớn. Vì thế một lần nữa tôi lại mở tờ giấy ra, muốn bức họa của mình càng thêm hoàn mỹ. Tôi nói cái này, cậu có nghe hiểu không?"

Phế vật nào đó thành thật lắc đầu, tỏ vẻ Nam Nam nói cái gì cũng nghe không hiểu.

( em cũng không hiểu, mà em cũng không biết dịch sao cho mng hiểu =)))

2

"Nghe không hiểu cũng không sao," Thẩm Cố Bắc nhón chân, cong ngón tay chọc chọc lên trán hắn một cái, "Cậu chỉ cần nhớ kỹ, quãng đời còn lại của cậu đều ở trong bức tranh của tôi."

Trịnh An Nam nghe cái hiểu cái không, che trán lại, ngoan ngoãn gật đầu.

"Tôi không thu những thứ phế phẩm, cho nên..." Thẩm Cố Bắc hạ giọng nói nhỏ với hắn, "Nhanh lớn lên đi."

Vốn tưởng rằng Trịnh An Nam không nghe được, Thẩm Cố Bắc cũng không chờ mong hắn đáp lại.

Cậu bước đi về phía trước hai bước liền nghe được thiếu niên phía sau lớn tiếng kêu, " Được ~!"

"Được cái gì mà được?" Thẩm Cố Bắc trừng mắt nhìn hắn một cái, "Đi mau."

"Được ~"

Thành phố Phù Khê kinh doanh phát đạt, thị trường bán sỉ có quy mô rất lớn. Nói đơn giản hơn thì chính là có rất nhiều mặt hàng bán sỉ, chất thành đống trên mặt đường.

Hầu hết những người nhập hàng đều là đàn ông hoặc phụ nữ khỏe mạnh.

Thẩm Cố Bắc còn đang mặc đồng phục, rõ ràng là học sinh, đi ngang qua đó vô cùng chói mắt.

Vốn dĩ cậu cũng chỉ muốn làm quen với hoàn cảnh nơi đây rồi thuận tiện tìm những thứ có thể sử dụng được. Dạo một vòng liền có một phát hiện bất ngờ.

"Cái kia hình như là..." Thẩm Cố Bắc nheo mắt lại, đánh giá người đàn ông cởi trần đang gặm dưa hấu trước mặt mình, hình dáng của anh trùng với một người trong trí nhớ của cậu.

Anh có dáng vẻ trông giống như một con khỉ, đôi mắt nhỏ vô cùng láu cá, mỗi lần có khách hàng đến anh liền sử dụng phương thức đa cấp để đẩy mạnh tiêu thụ, thủ đoạn rất tinh vi, có thể so với một thương gia lão luyện ở tuổi 40.

Nhưng diện mạo cùng dáng người không khó phán đoán, thực tế tuổi anh không lớn lắm, đại khái cũng chỉ ngoài hai mươi. Thân thể gầy nhưng rắn chắc bởi vì thường xuyên giúp khách hàng bưng bê đồ vật, trên người toàn vết xanh xanh tím tím, bộ dáng khá thê thảm.

Nếu không phải Thẩm Cố Bắc làm việc cùng anh mười mấy năm, suýt nữa cũng nhận không ra đối phương.

"Xin chào." Thẩm Cố Bắc đi nhanh qua chào hỏi, "Anh có phải là La Thanh không?"

"Đúng đúng đúng, là tôi." La Thanh vén khăn lông trên cổ, lung tung lau lau miệng, thuần thục mà lộ ra ý nịnh nọt, "Cậu biết tên của tôi chắc là là do tôi được khách hàng cũ giới thiệu đến đúng không?"

Thẩm Cố Bắc tránh không đáp, chỉ nói, "Tôi biết anh."

"Được rồi! Nếu chúng ta biết nhau thì tôi sẽ giảm giá cho cậu."

Kỳ thật khi hai người bọn họ đi tới, La Thanh đã sớm đưa mắt đánh giá bọn họ từ trên xuống dưới rồi.

Một nam sinh gầy gầy mặc đồng phục quần áo tuy cũ nát nhưng khí chất rõ ràng không phải của người thường, có lẽ là thiếu gia nhà ai giả dạng lại đây chơi "cải trang vi hành".

Mà người bên cạnh cậu, từ quần áo cùng thần thái là có thể nhìn ra hai chữ "có tiền".

La Thanh xoa xoa tay, chờ đợi để kiếm bộn tiền từ họ.

Thẩm Cố Bắc im lặng đánh giá tiệm nhỏ của anh, đồ vật bên trong tương đối lộn xộn. Mặt khác cửa hàng còn có những thứ mà những cửa hàng khác có. Số lượng không nhiều lắm, nhưng giá lại đắt hơn một chút.

"Cửa hàng nhỏ nhưng mẫu mã đầy đủ. Cậu muốn mua cái gì thì đặt hàng trước, tôi lấy hàng cho cậu."

Thẩm Cố Bắc cầm lấy một cái đĩa, ánh mắt liếc qua bộ đồ ăn bên cạnh, nhướng mày, "Đi sang cách vách lấy hàng?"

"Sao có thể chứ." La Thanh chột dạ cười cười, nỗ lực giải quyết ổn thỏa, "Tiền nào của nấy, hàng của nhà tôi chất lượng rất tốt."

Trịnh An Nam cầm lấy cái đĩa so sánh với cái đĩa của cửa hàng bên cạnh.

Sản phẩm không thể nói có chút tương tự, chỉ có thể nói giống nhau như đúc, y như sinh đôi vậy.

Thẩm Cố Bắc lười vạch trần anh, đem đĩa để lại chỗ cũ, "Anh ở chỗ này làm đầu cơ trục lợi, mỗi tháng có thể kiếm bao nhiêu?"

"Nghìn đô." La Thanh thấy chuyện làm ăn không thành, liền thu lại lời nịnh nọt, thô lỗ hỏi, " Rốt cuộc cậu tới đây làm gì?"

Thẩm Cố Bắc: "Muốn làm Bá Lạc*."

*Bá Lạc (người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.

"Hả?" La Thanh khóe miệng run rẩy hai cái, cho rằng học sinh trung học thời nay có không ít tật xấu.

"Anh có muốn kiếm tiền không?" Thẩm Cố Bắc chậm rì rì hỏi, "Tiền lương ít nhất gấp mười lần loại này."

La Thanh lập tức trả lời, "Muốn nha! Ai mà chẳng muốn kiếm tiền!"

"Ờm..." Thẩm Cố Bắc kéo dài tiếng, cố ý câu anh ta, "Đến giờ đi học rồi."

"Từ từ, cậu nói như vậy nửa ngày là cố tình chơi tôi hả?!"

"Tôi thật sự muốn đi học, nhưng mà hắn thì không cần." Thẩm Cố Bắc kêu Trịnh An Nam tới, bám vào bên tai hắn thấp giọng thì thầm vài câu, đẩy đến trước mặt La Thanh, "Đi đây, buổi chiều quay lại tìm hai người."

"Vậy cậu nhớ phải tới nha." Trịnh An Nam giống như một chú cún bị chủ nhân vứt bỏ, lưu luyến nhìn theo Thẩm Cố Bắc.

La Thanh không làm hiểu hắn muốn làm cái gì, đặt mông ngồi lại, cũng không còn tâm tình tiếp tục ăn dưa hấu.

"Cậu ta là ai? Muốn làm cái gì? Không thể hiểu được!" La Thanh phẫn nộ gào lên.

Trịnh An Nam: "Cậu không cần phải biết cậu ấy là ai, chỉ cần biết rằng hắn cậu ấy nói cái gì cũng đúng là được rồi."

"Cậu cứ mù quáng như vậy hả?"

"Đúng vậy!" Trịnh An Nam kiêu ngạo mà ưỡn ngực.

La Thanh muốn nói lại thôi, nhìn Trịnh An Nam bằng ánh mắt đầy thương cảm.

Thoạt nhìn rất giống đứa nhóc giàu có, đáng tiếc tinh thần có vấn đề, thật đáng thương.

1

*

Tác giả có lời muốn nói:

Nam Nam: Xinh xắn dễ thương, không có não.

Bắc Bắc:...... tôi có khả năng sẽ phải làm giáo viên mẫu giáo.

【 kỳ thật phế vật nhỏ rất có thiên phú, sau này hắn thông suốt thì sẽ tiến bộ nhanh chóng. Hơn nữa, dựa theo thời gian nguyên bản thì Nam Nam hẳn học lại một năm. 】

【 đến lúc đó Bắc Bắc sẽ đảm đương vai trò dạy dỗ hắn, giáo viên mẫu giáo – Bắc Bắc. 】