Cá Mặn Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 40: Muốn làm cá mặn ngày thứ 40




Giang Quyện bối rối.

Những người khác cũng bối rối.

Chỉ có Tiết Phóng Ly vốn thần sắc lãnh đạm, thấy vậy dường như biết được điều gì, khá là không vui đi tới kéo Giang Quyện qua.

Hắn lạnh lùng nói: "Em ấy là Vương phi của bản vương, không phải nhị công tử."

Dương Liễu Sinh bật thốt lên: "Vậy nhị công tử kia đâu?"

Bạn bè của hắn thúc cùi chỏ vào người hắn, nhấc cằm ra hiệu, thấp giọng nói: "Nhị công tử ở bên kia."

Dương Liễu Sinh: "?"

Hắn nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn, người vừa rồi nói quá khen chính là Nhị công tử, lần này Dương Liễu Sinh cũng bối rối.

"Nhị công tử không phải đệ nhất mỹ nhân kinh thành sao?" Dương Liễu Sinh kinh ngạc nói: "Như vậy thì là mỹ nhân gì?"

Dù cho có ngu ngốc đến mấy thì lúc này cũng rõ ràng đã xảy ra tình huống gì, huống hồ Giang Niệm vốn là tâm tư thâm hậu, trong nháy mắt mặt mũi có chút vặn vẹo.

Tên Dương Liễu Sinh này, lại nhầm Giang Quyện thành hắn!

Lúc nãy Dương Liễu Sinh khen nhiều như vậy, tất cả đều là tán thưởng Giang Quyện chứ không phải nhị công tử Giang Niệm là hắn!

Vốn chịu nhục một lần, lần này Dương Liễu Sinh càng khiến Giang Niệm giận dữ, nhưng dưới ánh mắt của mọi người hắn không thể phát tác, đều vì hắn là nhị công tử phủ Thượng thư dịu dàng đoan trang.

Giang Niệm siết chặt tay, chậm rãi cười nói: "Ta đúng là ---- không sánh bằng đệ đệ."

Mỗi một chữ Giang Niệm đều phải cắn chặt hàm răng, dùng hết toàn lực mới nói ra được, hắn không cam lòng, hắn oán hận, không được để lộ ra ngoài, hắn không thể khiến hình tượng khổ tâm đắp nặn bị hủy hoại trong một ngày.

Nghe Giang Niệm nói như thế, Dương Liễu Sinh phụ họa theo: "Người thông minh tự biết mình, Nhị công tử cũng biết đệ nhất mỹ nhân là mình danh không xứng với thực, các ngươi sao lại để hắn mang cái danh như vậy?"

Dương Liễu Sinh này, không chỉ nói chuyện cay nghiệt, tính cách cũng cực kỳ ngay thẳng, bằng không bạn bè của hắn cũng sẽ không nhắc nhở hắn nhiều lần, chỉ lo hắn đắc tội với Giang Niệm, kết quả dù có nhắc nhở bao nhiêu lần đi nữa thì cuối cùng hắn vẫn tàn nhẫn mà đắc tội với người ta.

Bạn của hắn muốn hắn đừng nói nữa, hạ giọng nói: "Ngươi bớt tranh cãi một chút đi."

Lời đã nói ra như nước đổ đi, cho dù lúc này hắn có im miệng thì chuyện cũng đã rồi, tình cảnh hết sức khó xử.

Giang Niệm tức đến ngón tay run lên, hắn tức, tức muốn chết rồi, nhưng chỉ có thể xem như không có gì mà cười nói: "Dương tiên sinh nói đúng. Giang Niệm trước kia đã nói rồi, đệ nhất mỹ nhân kinh thành, có một người khác, ta.... quá khen."

An Bình Hầu lại nói: "Dương tiên sinh, ngươi được khen là Đan thanh Thánh Thủ, sao đẹp xấu cũng không phân biệt được?"

"Vẻ đẹp bên ngoài, liếc mắt nhìn bằng hai mắt kinh động như gặp thiên nhân, nhìn nhiều thì cũng chỉ có thế, chỉ có vẻ đẹp bên trong mới trường tồn với thời gian. Theo góc nhìn của bản hầu, Dương tiên sinh cũng chỉ là người dung tục, mê luyến vẻ bề ngoài, không biết mỹ nhân ở cốt không ở da."

Ý tứ của gã, Giang Quyện có đẹp như thế nào cũng không sánh bằng Giang Niệm, không nhìn ra vẻ đẹp của Giang Niệm chính là hạng người dung tục.

Dương Liễu Sinh trầm tư một chút, nói: "Hầu gia, thảo dân có một câu không biết có nên nói hay không."

An Bình Hầu mỉm cười: "Ngươi cứ nói."

Dương Liễu Sinh uyển chuyển: "Ngài... có bệnh về mắt không?"

"Bị bao lâu rồi, có từng khám qua chưa?"

An Bình Hầu hạ thấp trình độ thẩm mỹ của Dương Liễu Sinh, Dương Liễu Sinh liền lén lút nói An Bình Hầu mù, lời nói ý tứ rành rành, An Bình Hầu vung ống tay áo, không muốn để ý đến hắn nữa, Dương Liễu Sinh thì lại tranh thủ liếc mắt đánh giá Giang Niệm một cái.

Thật là bình thường, không có gì lạ.

Nếu hắn chưa gặp thiếu niên kia, thì còn có thể bởi vì cái danh đệ nhất mỹ nhân kinh thành kia mà cẩn thận nghiên cứu xem Giang Niệm đẹp ở đâu, nhưng bây giờ đã gặp được trăng sáng sao còn quan tâm đom đóm?

Ánh sáng của đom đóm làm sao có thể ngang hàng với ánh trăng!

Dương Liễu Sinh không nhìn Giang Niệm nữa, mà dò hỏi Giang Quyện: "Vương phi, thảo dân có thể vẽ một bức tranh về người không?"

Giang Quyện: "..."

Chuyện gì vậy.

Y chỉ ngủ một giấc thôi, sao cốt truyện lại thay đổi rồi.

Giang Quyện vẫn còn khiếp sợ, Tiết Phóng Ly đã trả lời thay y: "Không thể."

Suy nghĩ một chút, Giang Quyện thành khẩn nói: "Ngươi vẽ huynh ấy đi, ca ca ta... nhị công tử, huynh ấy mới thật sự đáng giá để ngươi vẽ."

Dương Liễu Sinh cũng thành khẩn nói: "Nhị công tử là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, nhưng người là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ, giữa hai người thì ta càng muốn vẽ Vương phi hơn."

Giang Quyện đơn giản là có lòng tốt, muốn kéo cốt truyện về, nhưng khi Giang Niệm nghe thì không phải như thế.

Nó đang nhục nhã ta.

Ta cần nó thương hại sao!

Giang Niệm chỉ cảm thấy máu nóng dâng trào, chóng mặt hoa mắt, hắn dùng sức nắm lấy tay vịn ghế dựa, trên tay đã loang lổ vết máu và có thêm những vết thương khác.

Chật vật.

Vô cùng chật vật.

Hắn chưa bao giờ chật vật như vậy.

Chuyện hôm nay, không bao lâu nữa sẽ truyền khắp kinh thành, đệ đệ tốt này của hắn, có thể đặt hắn vào tình cảnh như thế!

Lúc trước là hắn coi thường thằng nhãi này.

Giang Niệm thở hổn hển.

Không khí ngột ngạt vẫn chưa rút đi, Hoằng Hưng Đế không thể không đứng ra xoay chuyển đề tài: "Dương Liễu Sinh, trẫm triệu ngươi tới là nghe nói ngươi am hiểu tu sửa tranh cổ, có thể tu sửa cho trẫm mấy bức họa không?"

Dương Liễu Sinh: "Có thể có thể, nhưng mà..."

Hoằng Hưng Đế: "Làm sao?"

Dương Liễu Sinh liếc mắt nhìn Giang Quyện, liền đề ra yêu cầu: "Bệ hạ, tu sửa tranh cổ khá là tiêu hao tinh lực, thảo dân phong trần mệt mỏi từ xa đến kinh thành, còn chưa kịp nghỉ ngơi sợ là sẽ làm không tốt, trừ phi..."

Giang Quyện có dự cảm không tốt.

Đúng như dự đoán, sau một khắc, Dương Liễu Sinh nói: "Trừ phi Vương phi có thể đồng ý để thảo dân vẽ tranh cho y, như vậy mới có tinh thần."

Hoằng Hưng Đế: "..."

Giang Quyện: "..."

Người này khá là vô lại, Hoằng Hưng Đế nghe xong chỉ thấy buồn cười, ông nhìn về phía Giang Quyện dò hỏi ý của y, Giang Quyện chưa nói gì, Tiết Phóng Ly đã lần thứ hai lạnh nhạt lên tiếng.

"Không được."

Dương Liễu Sinh dây dưa, Tiết Phóng Ly đã mất hết kiên nhẫn, hắn nắm tay Giang Quyện, muốn dẫn y đi, Giang Quyện đột nhiên nhớ tới gì đó, tự giận mình mà nói: "Vương gia, để hắn vẽ đi."

Tiết Phóng Ly nhìn y, thần sắc tối tăm không rõ.

Giang Quyện lại không biết gì, đang muốn rút tay ra lại bị nắm chặt.

Y mờ mịt ngẩng đầu: "Vương gia?"

Tiết Phóng Ly hỏi y: "Có gì đẹp đâu mà vẽ?"

Giang Quyện cũng không muốn để Dương Liễu Sinh vẽ, nhưng y lại có việc cần đến Dương Liễu Sinh, không thể làm gì khác hơn là lung tung lắc đầu: "Vương gia, huynh mau buông tay."

Tiết Phóng Ly không buông mà càng dùng sức hơn, hắn rũ mắt, ánh mắt rơi trên mặt Giang Quyện, ý tứ hàm xúc không rõ nói: "Đệ nhất mỹ nhân thiên hạ?"

Hắn dứt lời, Giang Quyện liền phản bác: "Ta không phải, ta không có, huynh đừng có nói lung tung."

Tiết Phóng Ly nhìn y hồi lâu, giọng nói đạm bạc: "Bản vương cũng không cảm thấy em đẹp."

Không cần biết y có đẹp hay không, chủ yếu là bị bóp tay đau, Giang Quyện rút tay về không được, không thể làm gì khác hơn là nói: "Vương gia, huynh đừng nắm ta, đau quá."

Lông mi thiếu niên run run, khuôn mặt thanh diễm, Tiết Phóng Ly nhìn một chút, chỉ cảm thấy phiền chán, lệ khí cũng không bị khống chế mà lan ra.

Sao lại có nhiều người để ý tới em ấy như thế?

Nếu như bẻ đi đôi cánh, nhốt vào lồng, cho dù có đẹp hơn nữa cũng chỉ có một mình hắn được nhìn.

Chỉ là...

...

Em ấy quá đáng yêu, cũng quá khó dỗ.

Ý nghĩ điên cuồng âm u trỗi dậy, lại bị đè xuống mạnh mẽ, Tiết Phóng Ly không biểu tình nhìn Giang Quyện vài lần, cuối cùng buông lỏng tay y ra.

Giang Quyện cũng không nghĩ nhiều, Tiết Phóng Ly buông lỏng tay liền trở về chỗ cũ, nói với Dương Liễu Sinh: "Ta cho ngươi vẽ, ngươi ngươi cũng phải đồng ý với ta một chuyện."

Chuyện gì Dương Liễu Sinh cũng không hỏi, lập tức vui mừng khôn xiết nói: "Được, Vương phi cứ nói!"

Chỉ cần Giang Quyện đồng ý cho hắn vẽ, vẽ như thế nào Dương Liễu Sinh cũng đã nghĩ xong, vẽ một bức "Hải Đường xuân thụy đồ", Dương Liễu Sinh vội vã đáp lại Hoằng Hưng Đế rồi xin cáo lui, vội vã lôi kéo Giang Quyện, muốn vẽ y ngay vì sợ y đổi ý.

Dương Liễu Sinh: "Vương phi, vẽ "Hải Đường xuân thụy đồ" thế nào? Ngươi chỉ cần, chỉ ------"

Bạn của hắn cúi đầu, môi hơi giật giật: "Ngươi không muốn sống nữa sao? Ngươi không thấy ánh mắt Vương gia hả, hận không thể lăng trì ngươi."

Đúng là Dương Liễu Sinh không chú ý tới người khác, nghe vậy ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt vô cùng lạnh lẽo của Tiết Phóng Ly, trong lòng hắn nhảy dựng, cái gì mà hận không thể lăng trì hắn, rõ ràng là muốn tươi sống lăng trì hắn sau đó còn muốn bỏ từng mảnh từng mảnh vào nồi.

Đáng sợ, thật là đáng sợ.

Dương Liễu Sinh rùng mình một cái, không dám tơ tưởng đến "Hải Đường xuân thụy đồ" nữa, kinh hãi nói: "Vương phi cứ tùy ý."

Dương Liễu Sinh nhanh chóng hạ bút, không bao lâu, đại công cáo thành, lúc hắn ngẩng đầu lên, màn che cũng được hạ xuống, lụa mỏng che đi gương mặt của thiếu niên, không nhìn rõ nữa.

Dương Liễu Sinh: "..."

Vị Vương gia này, rốt cuộc là Ly vương hay là giấm vương?

Nhìn nhiều cũng không cho, hẹp hòi quá chừng.

Giang Quyện cũng theo bản năng ngẩng đầu lên, kết quả không nhìn rõ đã bị kéo dậy.

Y muốn nói gì đó, đột nhiên không kịp chuẩn bị mà đối diện với ánh mắt của Giang Niệm, ánh mắt oán độc, khiến Giang Quyện lảo đảo một cái, may mà kịp lúc bắt được ống tay áo của Tiết Phóng Ly.

"... Vương gia."

Tiết Phóng Ly liếc mắt nhìn thị vệ một cái, như là ra mệnh lệnh gì đó, lúc này mới thờ ơ rũ mắt xuống, Giang Quyện lại không nhận ra.

Ánh mắt của Giang Niệm, y càng nghĩ càng sợ, nhớ lại cốt truyện An Bình Hầu đoạt quyền, Giang Quyện thì thào nói: "Vương gia, ta sắp chết."

"Chắc là ta không thể đưa ma cho huynh được rồi."

Hết chương 40.