Mấy ngày nay Ngu Tri Dao mở cửa sổ, chú ý được chưởng quỹ và tiểu nhị thích nhất là vào lúc sáng sớm đi dưới cây cổ thụ ở sân sau phơi nắng. Bên cạnh chưởng quỹ sẽ đặt cái bàn trên đó chất đầy một ít trái cây, hạch đào vỏ tím và vải sơn trà rất là nhiều.
Hơn nữa, đám người này lại không ăn!
DTV
Vải sơn trà này, lúc ấy Ngu Tri Dao ăn xong thì cảm thấy không đơn giản. Chẳng qua từ đêm hôm đó khách điếm đưa cái mâm đến, nàng cũng chưa từng thấy qua.
Nàng và Lạc Vân Dã đều muốn ăn, bên ngoài lại không có bán, cho nên chụp đầu thảo luận một trận với nhau.
Sáng sớm hôm sau, Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã lần lượt đi ra khỏi phòng, dễ dàng đi xuyên qua đại sảnh đi thẳng đến sân sau rộng rãi.
Chưởng quỹ đang thoải mái nằm trên ghế xích đu làm từ trúc, hơi nheo mắt lại, thần thể hoàn toàn phơi ra dưới ánh nắng mặt trời ấp ám.
Phơi nắng một lát, y lại xoay người, để cho lưng của mình cũng được phơi nắng. Đại khái chính là qua nửa nén nhan lại lật mình một lần, giống như con cá mặn bị chiên hai mặt thật vàng trong nồi.
Bàn đầy trái cây đặt ở bên tay trái của y.
Ngoài ra ba tiểu nhị Yêu tu biến thành nguyên hình, vùi trên ghế, thoải mái tắm nắng.
Lúc này trên mặt chưởng quỹ đang chậm rãi nở nụ cười, bất thình lình thấy Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã, mí mắt chậm rãi giật giật, thứ đang sợ kia giống như thủy triều dâng trào tấn công vào trong đầu u.
Đêm đó nhanh chóng rời đi, y nằm mơ. Còn là mơ "Một thai ba bảo”, cùng với "Nam nhân, ngươi đang đùa với lửa".
Ba bé Hồ ly gọi y là cha, làm cho y sợ tới mức bật dậy, còn ở trong chăn ra một thân mồ hôi.
Hình ảnh kia, cảnh tượng kia, thật sự quá đáng sợ!
Trong cuộc đời làm Yêu dài đằng đằng của mình chưa bao giờ gặp qua chuyện đáng sợ như vậy, cho nên sau đó đều cố ý tránh hai tu sĩ Nhân tộc này.
Mắt thấy Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã đi đến, y có lòng muốn nhắm mắt giả bộ ngủ, nhưng nụ cười mới vừa lộ ra lại không thể lập tức thu hồi lại được.
Hai bên mép miệng vui sướng giương lên.
Ngu Tri Dao sửng sốt một chút.
Nàng cười nói: "Thì ra chưởng quỹ nhìn thấy chúng ta lại vui vẻ như vậy?"
Chưởng quỹ: "..."
Không! Không vui!
"Chưởng quỹ, ta muốn hỏi thử, vải sơn trà và hạch đạo vỏ tím ở chỗ ngài mua ở chỗ nào vậy?"
Chưởng quỹ: "..."
Vải sơn trà, hạch đào vỏ tím là cái thứ gì, không có học thức.
Y chậm rãi liếc mắt, thiếu chút nữa lật cả con ngươi, thân thể cũng hơi co quắp
Lạc Vân Dã vội vàng tiến lên cho y một tấm phù triện, mới làm cho Chưởng quỹ kịp thời tỉnh lại.
Con ngươi bị lật của chưởng quỹ có chút đau, sau khi y chậm rãi ho khan hai tiếng, lúng túng đến mặt đỏ rần. Cúi đầu nói cảm ơn với Lạc Vân Dã, vội vàng nói chuyện khác, giơ tay lên chỉ vào vải sơn trà: "Cái này kêu là... Yêu sâm quả."
Lại từ từ chỉ vào hạch đào vỏ tím: "Đại hồ đào... của Yêu vực!"
Chưởng quỹ đang muốn châm chọc Ngu Tri Dao không có học thức, ai ngờ Ngu Tri Dao lại thoải mái gật đầu: "Ừ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-97.html.]
Tiếp đó thái độ vô cùng tốt hỏi: "Nơi nào có thể mua được?"
"Đại hồ đào... Yêu vực... Sinh sản... ở Nhạn Thành..." Chưởng quỹ nói xong, lại dùng ngón tay chỉ vào mình: "Yêu sâm quả... Ta trồng..."
"Ngài chưởng quỹ có bán Yêu sâm quả không?" Ngu Tri Dao hỏi.
"Không bán... Không bán..." Chưởng quỹ chậm rãi nhắm mắt lại: "Hôm nay... Vì cảm ơn... Sẽ đưa cho... Các ngươi..."
"Quá tốt! Cảm ơn chưởng quỹ! Ngài thật là một chưởng quỹ tốt nhất mà ta thấy!" Ngu Tri Dao thuận miệng khen ngợi, từ trên bàn nhỏ lấy mấy món ngon đến chỗ mình.
Lạc Vân Dã thì từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hai cái ghế dài.
Tốt nhất ư? Chưởng quỹ tốt nhất!
Chưởng quỹ được khen có chút muốn giương cánh.
Không được phải nhịn! Phải cảnh giác lời ngon tiếng ngọt của tu sĩ Nhân tộc xảo quyệt.
Chưởng quỹ vừa vui vẻ, vừa âm thầm cảnh giác.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã nằm trên ghế dài, vui vẻ tắm nắng, cắn vải sơn trà nhẹ nhàng mát mẻ ngọt ngào.
Một người một trái, rất nhanh đã hết.
Ngu Tri Dao còn thèm ăn nữa, con ngươi hơi chuyển động, quay đầu nhìn chưởng quỹ nằm cách đó không xa: "Chưởng quỹ, có muốn ta kế cho ngài nghe câu chuyện truyền kỳ về Yêu tộc lợi hại của quê hương ta không?"
Chưởng quỹ cảnh giác hơi nhíu mày.
Quả nhiên đến rồi!
Tu sĩ Nhân tộc xảo quyệt!
"Ngươi kể."
Trong lòng chưởng quỹ hơi hừ một tiếng, chuyện bên trong Yêu tộc, không có người nào rõ ràng hơn y.
Ngu Tri Dao suy nghĩ một phen, cầm lấy một quả vải sơn trà, mở miệng nói: "Câu chuyện Yêu tộc của quê hương ta là đến từ một tác giả tên là Ngô Thừa Ân. Câu chuyển kể về một con khỉ sinh ra trong tảng đá..."
Vốn dĩ chưởng quỹ còn muốn nói sao Hầu tộc có thể chui ra từ đá, chẳng qua còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, đã bị nội dung câu chuyện của Ngu Tri Dao câu mất tinh thần.
Giờ phút này chưởng quỹ cô độc nghe tập trung đến mức mắt cũng không nháy.
Ngu Tri Dao đọc vô số tiểu thuyết, tất nhiên biết từ chỗ nào dừng lại câu chuyện sẽ làm cho người ta muốn biết tình tiết ở phía sau.
Vì vậy cuối cùng nàng nói:"Kim giác đại vương bắt sư phụ đi, hắn có một bảo bối hồ lô, có thể niệm chú thu người vào bên trong... Đại khái giống như là --- chưởng quỹ, ta gọi ngươi một tiếng ngươi dám đáp không? Ngài không đáp lại chính là bình yên vô sự. Nhưng nếu như đáp lời sẽ bị thu vào hồ lô, ba khắc sau sẽ biến thành nước!”
“Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, hầu tử sinh ra từ đá kia tay cầm gậy Như Ý tìm được đến chỗ này, muốn cứu sư phụ ra, đúng lúc gặp phải Kim giác đại vương. Sau đó Kim giác đại vương cầm hồ lô đọc thần chú với thạch hầu tử--- thạch hầu tử, ta gọi ngươi một tiếng, ngươi dám đáp không?"
Chỗ cao trào, hơi dừng lại.
Chưởng quỹ Bạch Hạc hơi mở to đôi mặt hẹp dài, ba yêu tu hóa thành hình người khác cũng đã sớm dựng lỗ tai lặng lẽ nghe lén.
"Sau đó thì sao...? Thạch hầu tử... Đáp lời không...? Có bị thu vào... Trong hồ lô... Không?" Chưởng quỹ Bạch Hạc thấy Ngu Tri Dao không kể nữa, gấp đến mức liên tiếp hỏi ba câu hỏi, câu bốn chữ cũng xuất hiện.
Ngu Tri Dao chậm chạp uống một ngụm trà xanh, nói: "Ngày mai rồi kể tiếp, cũng sắp qua giờ Tỵ rồi, khách điếm muốn mở cửa."
*