Thật sự không trách Ngu Tri Dao có nhiều tiểu thuyết mà nhân vật chính là Bạch Hạc được, bởi vì nơi này là trấn Bạch Hạc, cho nên số lượng lớn tiểu thuyết đều lấy thị giác của Bạch Hạc, lại bởi vì dáng người của Bạch Hạc ưu mỹ, lúc biến thanh nam tử eo cũng vô cùng nhỏ, vì vậy số lớn đều là nam chính Bạch Hạc vừa đẹp vừa yếu ớt.
Hôm nay, lúc Ngu Tri Dao đi ra ngoài mua váy đẹp, cũng mua sắm vô số tiểu thuyết Yêu tu.
Không phải ở trong cảnh vực của Yêu tộc, rất ít sẽ bán tiểu thuyết Yêu tu. Lúc này Ngu Tri Dao đến trấn Bạch Hạc, tất nhiên là đặc biệt mua rất nhiều tiểu thuyết Yêu tu, chuẩn bị trên đường g.i.ế.c thời gian.
Không ngờ tới lại đụng phải chưởng quỹ đích thân đến tra hỏi.
Chưởng quỹ không nghĩ đến Ngu Tri Dao sẽ như vậy... Như vậy.. Không có chút che dấu nào, da mặt của y đỏ đến mức không kịp chờ muốn chạy trốn.
Dưới tình huống vô cùng căng thẳng tiềm lực của con người được phát huy đến cực độ, Yêu cũng là như vậy.
Vì vậy chưởng quỹ bộc phát ra tốc độ trước nay chưa từng có, nhanh chóng cúi người nói một câu xin lỗi vì không chiêu đãi chu toàn không hề lắp, sau đó quay mặt xách ba tiểu nhị đứng sau lưng, hai chân giống như có gió, trong cái chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Ngu Tri Dao: "..."
Lạc Vân Dã: "..."
Ngu Tri Dao cảm khái nói: "Thì ra yêu có tính chậm chạp cũng có thể bị kích thích ra tiềm năng tốc độ nha, còn có thể chạy nhanh như vậy."
Lạc Vân Dã gật đầu cảm thán: "Dù sao cũng là Bạch Hạc, cho dù tính cách bản thân chậm chạp, nhưng liều mạng lên, chắc cũng không chậm."
"Quả nhiên tiềm lực của người là vô hạn." Ngu Tri Dao cho ra kết luận, hơn nữa còn không quên kích lễ Lạc Vân Dã: "Tiểu Vân ngươi chăm chỉ tu luyện, tương lai nhất định có thể trở thành tu sĩ Thiên Bảng!"
Lạc Vân Dã gật đầu chân thành nói: "Tiểu Ngư, ngươi cũng vậy."
Sau khi hai người khích lệ lẫn nhau lại cảm động sâu sắc xong, quyết định tiếp tục lười biếng... Rồi tu luyện sau!
Chưởng quỹ bị kích thích tiềm năng chạy xuống lầu, mới xuống lầu đã bị đánh trở về nguyên hình, giống như một con Bạch Hạc mệt mỏi tê liệt không có đôi chân dài, không có hình tượng ngồi tê liệt dưới đất.
Sắc mặt y ửng đỏ, chậm chạp nâng đầu ngón tay run rẩy chỉ vào ba tiểu nhị Yêu tu trước mặt.
"Ngươi... Các ngươi..."
Còn chưa chờ y nói xong, tiểu nhị tê tê đã há miệng thật to nói: "Chưởng quỹ... Có thể là... Chúng ta... Nhìn sai tiểu thuyết... thành quyển... Tu luyện rồi."
Tiểu nhị con lười đã buồn ngủ vô cùng, nó híp mắt chỉ còn lại một khe hở dùng sức gật đầu.
DTV
Nó chậm chạp lẩm bẩm: "Đúng là... Bây giờ... Ta nghi ngờ... Lúc ấy... Có lẽ... Ta.. Đang nằm mơ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-95.html.]
Chưởng quỹ thật muốn hộc máu.
Y liếc mắt nhìn tiểu nhị con nhím cuối cùng, đang muốn hỏi, tiểu nhị con nhím nhát gan lập tức nhích lại gần tiểu nhị con lười, căng thẳng nhỏ giọng nói: "Cách khá xa... Ta... Ta... Có thể... Cũng nhìn lầm rồi."
Người lười biếng không muốn ôm đồm chuyện, vì vậy từ người đầy tiên vứt nồi nói nhìn lầm, những tiểu nhị khác cũng vứt nồi.
Tất nhiên ngoại trừ tiểu nhị con lưpừi, mỗi ngày nó ngủ quá nhiều, là thật sự cảm thấy có lẽ cảnh tượng đáng sợ kia là từ trong giấc mơ của mình.
Vì vậy nó lại dùng sức gật đầu, kiên định nói: "Là mộng... Đúng vậy... Là mộng...!"
Hai tiểu nhị khác cũng chậm chạp nhỏ giọng phụ họa: "Đúng đúng."
Giương mặt già của chưởng quỹ càng đỏ hơn, lúc này là bị tiểu nhị chọc tức.
"... Cút!"
Ba tiểu nhị chờ lời này:!
Nhất thời bọn nó sử dụng sức mạnh b.ú sữa mẹ, lấy tốc độ nhanh nhất trở về phòng ở lầu một khách điếm, hóa thành nguyên hình, ôm gối nhỏ của mình, chậm chạm chui vào chăn nhỏ, bắt đầu ngọt ngào rơi vào mộng đẹp.
Sắc mặt chưởng quỹ đỏ lên, tê liệt ngồi tại chỗ, cảm thấy càng tức.
Chỉ có chưởng quỹ một mình bị thương ở thế giới của mình.
Tiểu nhị lười biếng đều đi ngủ, chưởng quỹ bị buộc phải chăm chỉ không thể không tự mình làm tiểu nhị, thức đêm lấy nước rửa trái cây và quả hạch, cuối cùng còn thêm trái cây mình cất giấu, xem là lễ vật mà khách điếm Bạch Hạc chiêu đãi không chu toàn.
Mấy tiểu nhị chưởng quỹ nhận vào đều là biết gốc biết rễ, đã ở chung rất nhiều năm trong khách điếm Bạch Hạc. Trong lòng y hiểu rõ rất có thể bởi vì không tìm được chứng cứ hai tu sĩ kia tu luyện chăm chỉ, cho nên đám tiểu nhị mới rối rít đẩy nồi.
Vì vậy chưởng quỹ chuẩn bị lúc đưa đồ nhận lỗi lại cảnh cáo hai tu sĩ Nhân tộc xảo quyểệt kia, chỉ rõ nếu không tuân thủ quy củ dưỡng lão của khách điếm sẽ đuổi bọn họ ra ngoài!
Chưởng quỹ ôm suy nghĩ thông minh như vậy, bưng cái mâm nặng nề từng bước đi lên lầu, đi đưa nhận lỗi cho khách nhân.
Y cố ý thả chậm bước chân, rón rén không có tiếng động đi đến trước cửa phòng số 7.
Ngay sau đó chưởng quỹ chậm chạp nâng tay bày ra một cái kết giới ngoài cửa phòng, không để cho những khách khác có thể đẩy cửa đi ra thấy mình.
Y chuẩn bị sẵn sàng xong, lúc này mới chậm rãi dán tai vào trên cửa, vận dụng linh lực thám thính bên trong đang nói gì.
Vì vậy y nghe rõ ràng Ngu Tri Dao ở bên trong nói chuyện: "Tiểu Vân, người đọc thử kiều phu Bạch Hạc một thai ba bảo này, nội dung câu chuyện kịch tính phập phồng, rất hay. Lúc này đặc biệt buồn cười, Bạch Hạc liên liên tiếp sinh ra ba đứa bé, không có một con nào là Bạch Hạc, tất cả đều là Hồ ly. Sau khi mang bầu sinh rồi chạy, mấy bé Hồ ly hoàn toàn không nhận ra người cha này. Sau đó chính là hành trình nhận cha của Bạch Hạc và đám bé Hồ ly đấu trí đấu dũng... Cười chết."
Chưởng quỹ Bạch Hạc: "..."
Y nhất để phải cho người đốt sạch mấy thức tiểu thuyết kiều phu Bạch Hạc này!!!*