Dựa vào sự khích lệ và cảm giác thành tựu khi hoàn thành nhiệm vụ của hai bên, vì vậy bọn học lại tiến hành tu luyện cường độ cao ngày thứ ba.
DTV
Một ngày nay, hành vi của bọn họ lại thành công hù dọa con lười, con nhím và con tê tê mới đến làm tiểu nhị chạy mất.
Vốn dĩ con lười muốn tố cáo với chưởng quỹ nhưng liên tiếp ngủ mất, con nhím nhát gan không dám nói, dê núi nhỏ bị dọa bị bệnh phải ở nhà, con tê tê lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng đó, buổi chiều trốn xuống lầu, chậm chạp nói với chưởng quỹ đang lim dim trước quầy: "Chưởng quỹ... Khách quan... Phòng số 7... và... Phòng số 8, đặc biệt,... Đặc biệt... Đặc biệt... Cố gắng... Tu luyện..."
"Cái gì...?" Chưởng quỹ giật mình tỉnh hồn lại, mặt không thay đổi nhìn nó, sau đó vẻ mặt dần trở nên kinh ngờ hoảng sợ: "Ngươi... Nói là... Bọn họ... Cố gắng... Tu luyện?"
Tiểu nhị con tê tê dùng sức gật đầu một cái.
Cách đó không xa tiểu nhị con lười và tiểu nhị con nhím nghe được cũng gật đầu thật mạnh.
Chưởng quỹ chậm chạm hít một hơi, chậm rãi giơ bàn tay lên, lại chậm rãi vỗ bàn tay xuống bàn: "Sao... Có... Thể... Như vậy, đợi... Ngày mai... Ta... Chắc chắn... Sẽ... Đuổi... Bọn họ... Đi ra ngoài...!"
"Khách điếm... Bạch Hạc... Của ta... Tuyệt không cho phép... Loại khắc khổ... Tu luyện... Tồn tại!"
Ba tiểu nhị Yêu tu thấy chưởng quỹ tức giận đến mức nói liền một mạch bốn chữ, trong lòng yên tâm, cảm thấy ngày mai chưởng quỹ nhất định sẽ đuổi hai tu sĩ đáng sợ kia ra ngoài.
Bên trong phòng hai người tu luyện chống đỡ đến ngày thứ tư.
Ngu Tri Dao ôm thảm nằm trên đất, cảm thấy lúc này dù có khích lệ lớn hơn nữa cũng không có cách nào làm cho nàng đứng dậy được.
Lạc Vân Dã gục trên bàn, mặt chôn trong gối, không muốn động đậy chút nào.
Hai người đến giờ thì thanh tỉnh trong m.ô.n.g lung, nhưng ăn ý không ai lên tiếng, đều đang đợi đối phương lên tiếng trước.
Sau đó không ai nói chuyện, vì vậy nhiệm vụ tu luyện một ngày 9 canh giờ biến mất, hai bên cảm thấy mình ngủ một giấc rất dài.
Cảm giác này vừa xuất hiện, trực tiếp ngủ đến đêm khuya.
Sau khi Ngu Tri Dao tỉnh lại đầu tiên nói ra lời thoại thuộc về cá mặn: "Tiểu Vân, hôm nay chúng ta ngủ bù xem như là cái ngày chúng ta dùng để nghỉ ngơi đi?"
Lạc Vân Dã buồn ngủ híp mắt gật đầu.
Sau đó hai bên lại bắt đầu tiếp tục ngủ bù.
Giờ Mẹo ngày thứ năm, vẫn ăn ý không ai lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-93.html.]
Lúc mặt trời lên cao ba xào, thậm chí Ngu Tri Dao làm ra vẻ chưa xảy ra chuyện gì, bình tĩnh đứng dậy nói với Lạc Vân Dã: "Tiểu Vân chúng ta đã cố gắng hoàn thành nhiệm vụ tu luyện liên tục hơn ba ngày rồi! Tiến bộ đột phá mang tính lịch sử như vậy, ta cho rằng chúng ta nên thưởng cho mình."
Lạc Vân Dã gật đầu: "Ta cảm thấy ngươi nói rất đúng."
"Cho nên, khen thưởng này, hôm nay chúng ta đi ra ngoài chơi đi?" Ngu Tri Dao đề nghị.
Lạc Vân Dã: "Được."
Vì vậy hai người bọn họ giống như hai người bạn đã ước định phải giảm cân cùng nhau, đang cố gắng ăn ít thành công qua hai ngày, sau đó nhanh chóng buông thả mình, tự thưởng hai ly trà sữa một bữa lẩu cho mình.
Một ngày này hai người chơi vô cùng vui vẻ ở trấn Bạch Hạc, ăn ăn uống uống, xem náo nhiệt nghe hí, Ngu Tri Dao còn mua một bộ váy xinh đẹp, cùng với bánh ngọt có hình động vật đặc sản của trấn Bạch Hạc.
Hai bên vui vẻ không hề muốn nghĩ lại cái đêm bắt đầu muốn tu luyện kia.
Cho nên, sau khi bọn họ trở về chuyện thứ nhất chính là---
Ngu Tri Dao dọn dẹp sạch sẽ kiếm phổ chồng chất kia, Lạc Vân Dã cũng nhét hết từng chồng phù triện vào trong nhẫn trữ vật.
Hai người vô cùng ăn ý không nói gì.
Căn phòng lộn xộn được dọn dẹp sạch sẽ, hai bên ngồi trước cái bàn trống. Ngu Tri Dao ngồi thẳng lưng rót một ly trà đẩy về phía đối diện, ném cho Lạc Vân Dã một ánh mắt, nói: "Ngươi hiểu ý ta chứ?"
Lạc Vân Dã cũng rót một lý trà đưa cho Ngu Tri Dao, hơn nữa tiếp thu ý của ánh mắt đó, sau đó nói: "Ừ, ta hiểu ý ngươi."
Vẻ mặ Ngu Tri Dao hơi thả lỏng, tiếp tục cố làm ra vẻ nghiêm túc nói: "Tiểu Vân ta cảm thấy, vẫn là tu luyện bốn canh giờ thích hợp với chúng ta hơn, có thể kiên trì lâu dài. Quả thật phương pháp dục tốc bất đạt không thể thực hiện được. Còn về chuyện lên Thiên Bảng, kiên trì tu luyện lâu dài, chúng ta vẫn có cơ hội."
Lạc Vân Dã đồng ý: "Ta cũng cảm thấy như vậy, chuyện tu luyện không thế cố chấp một sớm một chiều được. Tiểu Ngư, chỉ cần kiên trì tu luyện, một ngày nào đó chúng ta có thể lên Thiên Bảng!"
Sau khi thành công tìm lý do lười biếng hơn nữa còn đạt thành nhất trí, hai người không khỏi phát ra tiếng cảm thán của cá mặn.
Hai bên bắt đầu vui vẻ lười biếng.
Không lâu sau, bên ngoài phòng của bọn họ vang lên tiếng gõ cửa "Cốc cốc cốc" vô cùng chậm rãi.
Hai ngày trước sau khi tiểu nhị con tê tê tố cáo xong, một đám tiểu nhị chậm chạp của khách điếm Bạch Hạc đều cảm thấy chưởng quỹ nhà mình sẽ âm thầm đuổi hai người kia ra ngoài vào ngày hôm sau.
Cho nên sau đó một ngày ba bữa trái cây miễn phí cũng không đưa lên.
Cộng thêm tính cách thích lười biếng của bọn nó, đa số thời gian đều đang ngủ gật, trong khách điếm khách lui tới cũng không ít, không quan tâm đến Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã một hai ngày cũng không ai phát hiện.
Cho đến giữa giờ Tuất, lúc khách điếm gần đóng cửa, tiểu nhị con tê tê đang muốn đóng cửa chú ý đến bọn họ.*