Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng

Chương 82






"Cho nên đây chính là nguyên nhân linh hồn ngươi bể nát, mất đi thần trí, cũng phải trở về thôn Thanh Sơn?"

Trư đại yêu thống khổ hét: "Nhưng nhiều năm như vậy, gã đến sao?"

Trong mắt Lạc Lăng mất đi ánh sáng trở nên ảm đảm, thở dài nói: "Ca, ta rất yêu hắn, ta không hối hận chờ hắn. Chẳng qua ta không nghĩ hắn lại ác ý đến mức g.i.ế.c con của mình, hắn không nên là người như vậy."

"Gã là Ma long." Máu và nước mắt của Trư đại yêu rơi ào ào xuống: "Ma tộc có tu vi càng cao thâm càng vô tình không có trái tim, chuyện gì đều có thể làm!"

"Ta phải đi rồi!" Lạc Lăng khẽ gật đầu, "Ca ca, buông chấp niệm xuống. Trước kia ngươi và những người khác xem ta là tế thể, bây giờ cần gì phải hại người ép ta ở lại? Ngươi là ca ca của ta, là thiên tài Lạc Viễn mà Trường Trạch môn kiêu ngạo."

Nữ nhân váy trắng nói xong, linh hồn dần trong suốt, cuối cùng hơi mỉm cười với Lạc Vân Dã và Ngu Tri Dao, hóa thành một luồng khói trắng, bay về phía xa.

Thận cảnh bị cưỡng ép ngăn cản vỡ nát lại vang lên từng tiếng rắc rắc, tất cả xung quanh giống như mảnh vụn nhanh chóng bị rơi ra.

Cả người Trư đại yêu tràn đầy m.á.u tươi, hắn ta thống khổ ngửa đầu gào lên một tiếng.

Trước khi Ngu Tri Dao mất đi ý thức, chỉ thấy cuối cùng hắn ta hóa thành một đạo huyết sắc đuổi theo linh hồn đi luân hồi của Lạc Lăng.

Nàng biết, đó là Trư đại yêu muốn dùng sinh cơ sau cùng của mình bảo vệ Lạc Lăng, để cho nàng bình an qua luân hồi chuyển kiếp.

Thật sự là một con heo kiên nhẫn miệt mài không bỏ.

Vốn dĩ linh hồn của Lạc Lăng đã bể tan tành, rồi sau đó lại trải qua sự thôn tính của Thận ma, dù sử dụng Ngưng Hồn đan cũng vô cùng yếu ớt, nếu không vào luân hồi, chỉ có thể hóa thành hư vô.

DTV

Trên đường vào luân hồi này, mặc dù có phù ấn màu vàng hộ thân, nhưng Lạc Viễn vẫn không thể yên tâm, cam nguyện dùng mình để cho nàng ấy lại có một đời bình an.

Ngu Tri Dao dần dần có ý thức, giữa lúc mơ hồ, nàng đột nhiên có chút cảm khái. Khoảng thời gian này tất cả mọi chuyện gặp phải đều bởi vì một con heo?

Nếu không phải Lạc Viễn nổi điên làm chuyện này, sao Thận ma cao cấp có thể đến cái thôn nhỏ này được chứ?

Nếu nàng và Tiểu Vân may mắn tìm được linh hồn vỡ nát của Lạc Lăng, không bị Thận ma chiếm đoạt cũng sẽ không yếu ớt như vậy, dùng Ngưng Hồn đan ngưng tụ linh hồn, lại tìm một bảo vật để hồn có thể nương nhờ, chắc chắc tương lai có thể tìm được cách sống lại.

Ngu Tri Dao thổn thức.

Lúc nhỏ nàng không cha không mẹ, là sư tôn nuôi nàng lớn. Ngu Tri Dao có chút không biết an ủi Tiểu Vân như thế nào.

Ý thức hoàn toàn thanh tỉnh, cảm giác lòng bàn tay mình có chút ấm áp, Ngu Tri Dao nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện tay mình và Lạc Vân Dã đang nắm chặt.

Ngu Tri Dao:?

Nàng hơi nhướng lông mày, cẩn thận suy nghĩ một chút.

Đây chẳng lẽ là ở trong Thận cảnh nàng ôm cục tuyết nhỏ, bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, cầm lấy nắm đ.ấ.m nhỏ đáng yêu của hắn, sau đó thói quen này dẫn tới thực tế, trong lúc ngủ cũng chiếm tiện nghi của Tiểu Vân?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-82.html.]

Ngu Tri Dao càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể, đột nhiên có chút chột dạ, thừa dịp người còn chưa tỉnh, hơi đẩy ngón tay của hắn ra.

Lúc lông mi của Lạc Vân Dã run lên, Ngu Tri Dao lấy thế không kịp bịt tai rút tay mình về.

Lạc Vân Dã mở mắt ra, nhìn về phía nàng.

Ngu Tri Dao cười lúng túng: "Rốt cuộc chúng ta cũng phá được Thận cảnh, thời tiết bên ngoài thật tốt, phong cảnh không tệ."

Lạc Vân Dã hơi liếc nhìn xung quanh.

Từng chỗ đều là phế tích, cỏ dại mọc um tùm, có chút xanh tươi, nhưng phần lớn đã khô héo. Gió nhẹ lướt qua, cỏ dại đung đưa, lộ ra từng nấm mộ bị che bên trong đó.

Thời tiết đúng là không tệ... Phong cảnh, mộ phần, cỏ cao mấy mét... Ừm cũng không tệ.

Ngu Tri Dao đang nằm cũng chú ý một màn này, nàng còn chú ý cách đầu mình không xa, có một ngôi mộ.

Chỉ cần ngước lên một chút, là có thể thấy.

Giỏi lắm, hóa ra bọn họ đã ở lâu bên trong thôn nấm mồ?

Thận ma này thật quá thất đức.

Ngu Tri Dao hối hận không thọt thêm cho nó hai nhát.

Nàng đứng lên, vỗ bụi dính trên người mình, chắp hai tay cúi người vái: "Không biết ngủ ở ngôi mộ nhà ai, là vô tình làm phiền, vô tình làm phiền! Tiểu Ngư và Tiểu Vân chỉ đi ngang qua, muốn trả thù thì tìm Thận ma."

Lạc Vân Dã bị hành động của nàng chọc cười, cũng học theo dáng vẻ của nàng, vái lạy với nàng.

Sau khi Ngu Tri Dao lạy xong, quay mặt liếc nhìn Lạc Vân Dã.

Nếu đổi thành sư tôn Minh Lê ở chỗ này, nhất định sẽ cười nhạo hành động ngây thơ này của nàng, Ngu Tri Dao cũng đã thành thói quen rồi.

Nhưng Tiểu Vân lại làm cùng với nàng!

Cục tuyết nhỏ, lớn lớn cũng đáng yêu như vậy!

Ngu Tri Dao thật vui vẻ, từ trong nhẫn trữ vật cầm linh quả ngàn năm mà mình giấu, đưa cho Lạc Vân Dã một quả.

Nàng đề nghị: "Tiểu Vân, chúng ta tiếp tục đi về phía Đông đi. Ta hơi thèm ăn, muốn ăn cơm nóng đồ ăn nóng."

Lạc Vân Dã hơi mỉm cười: "Được."

Thấy trạng thái của Lạc Vân Dã không tệ, Ngu Tri Dao cũng không nhắc đến chuyện của Lạc Lăng nữa, hai người bắt đầu vui vẻ tiếp tục hành trình du sơn ngoạn thủy.*