Vẻ mặt của Ngu Tri Dao nghiêm túc, nàng tin chắc là mình tuyệt đối không thể xuất hiện tình huống màu sắc của váy không phối với đồ trang sức cùng màu!
Nàng không thể là Điền Nhị Nựu!
Tiếng vỡ vụn rắc rắc quen thuộc của bức thành che chắn vang lên trong đầu của Ngu Tri Dao, trước mắt lướt qua một vệt ánh sáng trắng, vô số kí ức tràn vào đầu.
Ngu Tri Dao bừng tỉnh.
Nga, nàng là Ngu Tri Dao.
Là một con cá mặn tinh xảo.
Ngu Tri Dao nhanh chóng mở nhẫn trữ vật của mình ra, từ bên trong lấy ra một bộ váy xinh đẹp màu xanh da trời thay lên, dùng một cái dây buộc tóc màu xanh da trời cột tóc cho mình, sau đó lại dùng mặt nạ làm đẹp luyện chế từ thực vật thiên nhiên đắp lên mặt.
Làm xong quy trình này, cả người Ngu Tri Dao đều thư thái.
Thậm chí nàng còn ngửa đầu về sau, dựa trên ghế dựa phía sau, nhắm mắt lại từ trong nhẫn trữ vật lấy ra quả khô mà lần trước chưa ăn xong, ăn chẹp chẹp.
Lúc này Thận ma đang âm thầm quan sát thật sự tức đến phát khóc, rơi mấy viên đậu trong suốt xuống.
Tại sao có thể như vậy?!
Ngay cả nhân vật được thiết lập vừa ham ăn lại lười biếng cũng không thỏa mãn được tiểu nữ hài đáng sợ này sao?
Dùng não của Thận ma thật sự không nghĩ ra tại sao có thể xuất hiện tình huống kì lạ như vậy, người vừa tham ăn lại lười biếng lại có thể chú trọng và để ý ăn mặc bề ngoài của mình như vậy?
Chuyện này thực sự là không theo lẽ thường!
Má nó!
Thận ma không nhịn được chửi thề một tiếng, Trường Trạch môn, thôn Thanh Sơn, nó đi đâu tìm người lười biếng xinh đẹp sắp xếp cho nàng chứ?
Ngu Tri Dao càng thoải mái càng vui vẻ, Thận ma thì càng khó chấp nhận lạch cạch rơi xuống mấy viên đậu nước mắt trong suốt.
Nó cảm thấy mình thật đáng thương.
Thận ma có lỗi gì, Thận ma chỉ muốn ăn m.á.u thịt đột phá lên Thiên Nhân Cảnh thôi, lại gian nan như vậy?
Nếu không phải là trả giá bằng một nửa m.á.u tươi, còn liên quan chặt chẽ đến tính mạng của mình, nó thật muốn đem tiểu nữ hài vừa đáng sợ lại đáng hận này ném ra khỏi Thận cảnh.
Thận ma khẽ cắn răng, cảm thấy mình không thể nản lòng vào lúc này. Bây giờ nó nhất định phải âm thầm ổn định, đợi thời khắc nguy hiểm nhất là lúc Thận cảnh kết thúc.
Thận ma không nhìn Ngu Tri Dao nữa, sợ bị nàng làm cho tức chết, trực tiếp bay đến chỗ của Lạc Vân Dã.
Nó chính là không tin, Lạc Vân Dã đã biến thành bản thân lúc nhỏ, hắn còn có thể tỉnh lại?!
Đều là hắn, hắn làm sao có thể tỉnh lại?
Ánh sáng sáng ngời của buổi sáng rơi vào trong sân nhỏ dán đầy phù triện màu vàng, Lạc Lăng theo thói quen mở cửa sổ sau nhà ra, đón lấy làn gió nhẹ lướt tới, nàng ấy cầm chuỗi huyết châu kia ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Trời xanh mây trắng mênh m.ô.n.g bát ngát, những đám mây lớn xếp chồng lên nhau ở phía chân trời, giống như những cây kẹo bông lớn.
Ngoài cửa sổ là núi xanh nước biếc, còn có đồng ruộng màu vàng, gió thổi không ngừng trên ruộng lúa, Lạc Lăng mỉm cười nhẹ nhàng.
Đây là cảnh tượng tự do mà nàng ấy vĩnh viễn cũng không nhìn thấy được ở Trường Trạch môn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-74.html.]
"Nương, nương đang nhìn cái gì?" Lạc Vân Dã chạy bước nhỏ tới, vết thương trên trán hôm qua của nhóc đã tróc vảy, lộ ra thịt non màu hồng bên trong.
"Ta đang nhìn Vân Dã nha." Lạc Lăng ôm con trai lên, bóp bóp gò má mềm mại của nhóc.
Lạc Vân Dã lẩm bẩm một câu: "Gạt người, rõ ràng là nương đang nhìn bên ngoài."
Ánh mắt của Lạc Lăng cười cong lên, lấy ra một tấm bùa trừ tà nghiêm túc dán lên bên hông nhóc, trước sau như một nói ra một câu: "Trên người mang theo bùa trừ tà, liền có thể bảo vệ Tiểu Vân của chúng ta bình an."
Lạc Vân Dã gật đầu, vui vẻ cười lên, đôi mắt cũng cong thành vầng trăng lười liềm xinh đẹp.
Lạc Lăng hỏi nhóc: "Hôm nay Tiểu Vân muốn đi ra ngoài sao?"
Lạc Vân Dã suy nghĩ một chút, vẻ mặt có chút do dự, nhóc dùng bàn tay nhỏ bé kéo gương mặt trắng như tuyết của mình than thở: "Nương, hôm nay ta muốn đi tìm Nhị Nựu tỷ chơi. Nhưng Nhị Nựu tỷ có cảm thấy ta là quỷ xui xẻo, quái vật hay không, còn là một đứa trẻ hoang, không chơi cùng ta nữa."
Nghe được ba chữ đứa trẻ hoang, trong mắt Lạc Lăng xẹt qua vẻ đau xót. Nàng ấy chớp chớp mắt, ép nước mắt xuống.
Trước kia Lạc Vân Dã đã từng hỏi nàng ấy, có phải bởi vì nhóc là một đứa trẻ hoang, cho nên mới có tên Vân Dã này không.
Sau đó Lạc Lăng liền có ý tránh né chữ kia, có lúc buột miệng nói ra, phía sau cũng sẽ đổi lời lần nữa.
Nàng mỉm cười nói: "Tiểu Vân của chúng ta không phải đứa trẻ hoang, cha của Tiểu Vân chỉ là đi làm chuyện hắn nên làm. Đợi xử lý xong tất cả mọi chuyện, hắn sẽ quay lại thôn Thanh Sơn đón chúng ta."
Lạc Vân Dã vâng một tiếng: "Đến lúc đó, ta cũng có cha."
Lạc Lăng cười thả nhóc xuống, sờ đầu nhóc một cái nói: "Đi tìm Nhị Nựu tỷ chơi đi. Nương có thể nhìn ra, nàng rất thích Tiểu Vân. Nhớ mang theo bánh hạt đào mà sáng nay nương làm."
"Vâng." Lạc Vân Dã linh hoạt chạy đến trước, dùng khăn đậy lên chén bánh hạt đào kia, hai cái tay nhỏ bưng chặt, vui vui vẻ vẻ đi ra ngoài.
nhóc quay đầu lộ ra một nụ cười thật tươi: "Nương, vậy ta đi tìm Nhị Nựu tỷ tỷ."
Lạc Lăng cười gật đầu.
Đợi sau khi bóng người nhỏ kia biến mất, hốc mắt của Lạc Lăng đỏ lên, từng giọt nước mắt đập lên chuỗi hạt châu màu đỏ.
Nàng ấy tin A Diễm sẽ không phụ nàng ấy, nhưng nàng ấy đã đợi rất lâu rồi. Nàng ấy rất nhớ hắn, Vân Dã cũng rất nhớ hắn.
Ngón tay của Lạc Lăng vuốt ve từng hạt châu màu đỏ kia, nàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trông về một hướng ở xa xa.
Lạc Vân Dã bưng bánh hạt đào ra ngoài, trên khuôn mặt mềm mại trắng như tuyết tràn đầy mừng rỡ.
Bánh hạt đào mà nương làm rất ngon, Nhị Nựu tỷ nhất định sẽ rất thích.
Lạc Vân Dã bước ra khỏi nhà, đi về phía nhà của Điền Nhị Nựu.
Mây đứa trẻ trong thôn đang chơi trốn tìm, nhìn thấy Lạc Vân Dã, rối rít cách thật xa, sau đó cười ha ha châm chọc nói: ""Qủy xui xẻo, quỷ xui xẻo lại đi ra rồi!"
"Ngày hôm qua đồ ngốc Nhị Nựu kia giúp nhóc, buổi tối cha của nàng thiếu chút nữa bị heo rừng đ.â.m chết. Phi phi phi, xui xẻo!"
"Quỷ xui xẻo! Quỷ xui xẻo! Thật đen đủi! Thật đen đủi! Lêu lêu!"
"Mau cút đi! Cút ra khỏi thôn Thanh Sơn của chúng ta!"
Có đứa trẻ ném đá về phía nhóc, có cục đá đập trúng cái chén đựng bánh hạt đào, thiếu chút nữa đập vỡ cái chén.
Lạc Vân Dã ngẩn người đứng ở đó.
DTV
Cha của Nhị Nựu tỷ tỷ sắp c.h.ế.t rồi?
Lúc một cục đá nhọn sắp đập trúng mắt của tiểu nam hài, bị một cái chổi to ngăn lại.