Tình thế suy sụp của Trường Trạch môn là không có cách nào ngăn cản được, mà sự ra đời của Lạc Lăng, làm cho bọn họ thấy được hy vọng.
Lạc Lăng là người có linh thể trời sinh thuần khiết nhất kể từ trước đến nay của Trường Trạch môn, thích hợp làm tế thể cho lão tổ.
Dựa theo thể chất của nàng ấy, thật ra rất thích hợp tu luyện phù triện, nhưng không có người dạy nàng ấy, đế tránh làm nhiễu loạn công pháp của lão tổ mình, chỉ để cho nàng ấy bình thường lớn lên.
Trường Trạch môn không có thời gian đi đánh cược để chờ một thiên kiêu trưởng thành để rồi cứu vãn tình thể suy sụp của Trường Trạch môn.
Có lão tổ khai tông thực lực kinh khủng trở về, mới có thể tái hiện lại huy hoàng của Trường Trạch môn.
Cha mẹ Lạc Lăng biết sớm muộn gì con gái cũng sẽ trở thành tế thể của lão tổ, sau khi sinh nàng ấy ra ném vào biệt viện tầm thường này, chưa từng một lần đến hỏi han.
Bọn họ biết sớm muộn gì Lạc Lăng cũng sẽ chết, cho nên sớm đã cắt đứt tình cảm cha mẹ với nàng ấy, để tránh cho tương lai khổ sở hối hận.
Trong nhiều năm như vậy, chỉ có con nuôi của trưởng môn Trường Trạch môn, cũng chính là ca ca trên danh nghĩa của Lạc Lăng Lạc Viễn đến thăm nàng.
Chẳng qua trưởng môn cố ý nhắc nhở, Lạc Viễn cũng không đến thường xuyên, chỉ ngày năm mỗi tháng sẽ đến biệt viện nhìn nghĩa muội một chút, mang một ít đồ chơi nhỏ cho nàng ấy.
Hôm nay chính là ngày năm tháng năm, Hồng Hạnh dẫn theo hai thị nữ, thật sớm đã đứng chờ ở cửa biệt viện.
Gần tối, Lạc Viễn mới lững thững đến chậm.
Hồng Hạnh lập tức nghênh đón, tay siết chặt khăn tay, khuôn mặt nhỏ nhắn nũng nịu giống như muốn khóc: "Viễn thiếu gia, rốt cuộc ngài cũng đến rồi."
Lạc Viễn có chút ấn tượng đối với đại nha hoàn bên cạnh Lạc Lăng, nhìn bộ dạng thương tâm của nàng ta, trong lòng không khỏi căng thẳng, còn tưởng rằng Lạc Lăng đã xảy ra chuyện gì, không đợi nàng ta nói, đã vội vã đi đến viện của Lạc Lăng.
Hồng Hạnh: "..." Ngươi chờ ta diễn xong đã chứ!
Nàng ta chỉ đành phải đuổi theo phía sau, vừa đuổi vừa nói: "Thiếu gia, Viễn thiếu gia! Nô tỳ có chuyển lớn liên quan đến tiểu thư cần bẩm báo!"
Lúc này Lạc Viễn mới dừng chân lại, xoay người, lạnh lùng nói: "Chuyện gì?"
"Có một thị nữ tên là Tiểu Hà, gần đây phí hết tâm sức đòi chỗ tốt từ tiểu thư. Hôm qua tiểu thư còn bị nàng ta mê hoặc đầu óc, mỗi ngày đều ban thưởng cho nàng ta. Người tâm cơ thâm trầm như vậy, không biết ngày sau sẽ còn tham lam như thế nào, cướp bảo vật là chuyện nhỏ, nếu làm tiểu thư tổn thương thì phải làm sao?" Giọng nói Hồng Hạnh the thé, cố làm ra bộ dạng lắng: "Viễn thiếu gia, ngài nhất định phải khuyên tiểu thư cách xa loại người tâm tư âm trầm xảo trá này!"
"Tiểu Hà?" Lạc Viễn hơi nhíu mày.
"Đúng chính là nàng ta." Hồng Hạnh vội vàng nói, kiềm chế kích động trong lòng.
Lạc Viễn hơi gật đầu: "Ta biết rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-59.html.]
Nói xong, hắn ta lại xoay người, đi đến viện của Lạc Lăng.
DTV
Đám người đi xa, Hồng Hạnh đắc ý hừ một tiếng.
Không biết Tiểu Hà này ngấm ngầm len lén làm gì, đột nhiên được cưng chiều. Hôm nay ỷ vào sự sủng ái của tiểu thư mà càng vô pháp vô thiên, lại dám cưỡi lên đầu của nàng ta!
Hôm nay Lạc Viễn thiếu gia đến, nhất định có thể vạch trần bộ mặt thật của đồ đĩ nhỏ này trước mặt tiểu thư!
Hồng Hạnh vui vẻ dẫn theo thị nữ tâm phúc trở về, đặc biệt ăn mặc một phen, chuẩn bị tối nay xem kịch hay.
Lúc này, Lạc Viễn đến phòng Lạc lăng, ngồi nói chuyện một chút.
Trong phòng Lạc Lăng có giấu tiểu hắc long, trong lòng rất căng thẳng. Chẳng qua lúc Lạc Viễn nói đến Tiểu Hà, trái lại sự căng thẳng của nàng ấy đã được dời đi.
"Tiểu Hà." Lạc Lăng cười: "Là một nha đầu tham ăn."
Lạc Viễn thấy bộ dạng đơn thuần ngây thơ vẫn như trước của nàng ấy, trong mắt là sự không nỡ và đấu tranh, cuối cùng biến thành một tiếng thở dài: "A Lăng, đừng bị bề ngoài lừa gạt. Lòng người, phức tạp khó dò."
"Ca ca, A Lăng biết." Lạc Lăng nói: "Nha đầu Tiểu Hà kia, chưa bao giờ đòi ta thứ gì, chẳng qua mỗi ngày chỉ ban thưởng cho nàng một ít đồ ăn cũng đủ để nàng vui vẻ. Nhìn bộ dạng hưởng thụ linh thực của nàng, làm cho ta cũng có thể ăn nhiều hơn một chút."
Câu nói cuối cùng, làm cho Lạc Viễn trầm mặc.
Thị nữ tên Tiểu Hà này có thể làm cho A Lăng vui vẻ như vậy, mặc kệ nàng có mục đích gì, đợi hắn cảnh cáo một phen, để cho nàng thu hồi tâm tư không nên có, rồi lại đến bên cạnh hầu hạ A Lăng.
Lạc Lăng chỉ cho là Lạc Viễn không tin, lập tức nói: "Nếu ca không tin, tối nay truyền thiện là biết."
Trường Trạch môn ăn hai bữa một ngày, chỉ có sáng sớm và sau buổi chiều.
Buổi tối truyền thiện, lần đầu tiên Ngu Tri Dao cảm thấy khác thường, dùng ốc biển buổi trưa đưa cho Lạc Vân Dã thông báo cho hắn.
Vì vậy Lạc Vân Dã lập tức cùng một thị vệ khác đổi ban, huynh đệ tốt Lạc Nhất của hắn cũng đổi, buổi chiếu hai người đều đến trước cửa phòng tiểu thư làm nhiệm vụ.
"Tiểu Hà." Đưa xong món ăn, Lạc Lăng cứ theo lẽ thường giữ nàng lại, dịu dàng cười: "Hôm nay ngươi ở lại ăn với chúng ta đi."
Bên cạnh Lạc Viễn dùng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Ngu Tri Dao.
Chẳng biết tại sao, thấy thị nữ tên là Tiểu Hà này, làm cho hắn ta có một loại cảm giác chán ghét, thậm chí còn có xúc động muốn g.i.ế.c người.
Loại cảm giác này đến rất kỳ quái.
Dưới ống tay áo, Lạc Viễn hơi bấu vào tay muốn ra tay của mình.