Mọi người nhịn cười đưa mắt nhìn nhau.
Mặt Hoa Hoa đanh lại, một chút cao quý lạnh lùng kia hoàn toàn vụn vỡ, dùng tư thế hoàn toàn không thể tin được ôm lấy con rùa của mình.
Kỷ Phù thấp giọng cười hỏi: "Sư tôn của Tiểu Ngư, ngài xác định là gà con mổ nhau sao? Không phải cái cậu đầu óc chậm chạp kia gặp phải hai thiên tài, điểm cao nhưng đành thua?"
"Thua thì đúng rồi, nhưng không có điểm cao." Minh Lê nằm lại xuống ghế, dùng lòng bàn tay lau nước mắt do cười nhiều đến chảy ra, nói vọng đến, "Hôm qua tiên sinh phàn nàn với ta hơn nửa buổi, nói đề đơn giản như thế, lại sai nát bét ra. Hai tu sĩ Trị Liệu sư kia đúng được bảy tám câu, còn cái cậu đầu óc chậm chạp chỉ đúng được năm câu. Gà con mổ nhau, quả thực là đành thua."
Năm người: "..."
Bọn họ gần như đồng loạt che miệng, cố gắng để không cười lớn thành tiếng.
Tiếng khẽ cười truyền ra từ giữa kẽ tay, bên trong ốc dẫn âm lại truyền tới tiếng của Minh Lê: "Tiểu Ngư Ngư, ngươi nói xếp hạng của người bạn Trị Liệu sư của ngươi khá thấp, chắc là gặp phải thiên tài, thế hẳn là người trả lời đúng bảy câu nhỉ?"
"Không, là người đúng năm câu." Ngu Tri Dao nhịn cười.
Minh Lê: "..."
Cái con nhóc gài sư tôn này.
Y bình tĩnh đánh trống lảng nói: "Sư tôn nhớ còn có việc vẫn chưa xử lý, lần sau chúng ta lại nói chuyện tiếp!"
Trong nháy mắt, bên kia ốc dẫn âm của Minh Lê không còn tiếng gì nữa.
Sau đó, Linh Tu liền thi triển kết giới, ngăn Hoa Hoa đang ôm con rùa ở bên ngoài.
Tiếp theo trong viện vang lên tiếng cười ầm ầm.
Tiếng cười dần dần ngừng lại, sau khi hơi bình tĩnh lại, Linh Tu mới phất tay giải trừ kết giới.
Năm người bắt đầu tiến lên an ủi Tiểu Hoa Hoa.
Kỷ Phù ra sức vỗ vai Hoa Hoa nói: "Gà con mổ nhau, dũng cảm tranh đoạt hạng nhất!"
Ngu Tri Dao nói: "Chênh lệch không lớn, nhẹ nhàng bắt kịp."
Lạc Vân Dã: "Chỉ cần ba điểm, độc chiếm hạng đầu."
Thời Việt: "Tiểu Hoa cố lên, vượt qua bọn gà."
Linh Tu thống nhất ý kiến về vấn đề vừa nãy mọi người đã thảo luận: "Kỳ thi lần sau, năm người bọn ta sẽ cùng kèm ngươi học. Tiểu Ngư Ngư sẽ kèm dạng đề lựa chọn đáp án, ta và Kỷ Phù, Bạch Vũ sẽ kèm dạng đề thi viết.”
"Không cần." Hoa Hoa giật hết cả mình, vì để tránh sau này lại phải vùi đầu ôn tập thâu đêm. Hắn ta ôm cái hộp màu sắc rực rỡ ngẩng đầu, nói một cách chắc nịch: "Hừ! Đánh bại hai con gà mà thôi, phải cần đến học thần à? Mọi người cứ chờ xem, ngày mai ta sẽ cho mọi người thấy, Hoa Hoa ta đánh bại hai con gà đó, độc chiếm vị trí đầu bảng thế nào!"
"Được! Có chí khí. Không tồi." Kỷ Phù vỗ vai hắn ta.
Linh Tu nhắc nhở: "Học phủ không cho phép ẩu đả đánh nhau."
Hoa Hoa quăng cho hắn ta một cái ánh mắt "Ta biết, ngươi yên tâm", mặt mày hớn hở, vô cùng tự tin.
Ngày thứ hai chia lâu, học phủ đã bắt đầu chính thức dạy học.
Trị Liệu sư học vào buổi sáng.
Còn năm người còn lại đều học vào buổi chiều.
Cho nên khi bọn họ đón ánh chiều tà, vui sướng giẫm lên bóng mình quay về, từ xa xa, họ liền nhìn thấy Hoa Hoa đang ôm con rùa mà trên đầu có buộc dải băng tên Hoa Hoa, đuổi theo hai con gà trống đang cố gắng chạy trốn ở lối nhỏ trước cửa viện nào đó.
Năm người:?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-197.html.]
"Này! Hai con gà kia! Xem Hoa Hoa đệ nhất ta xử lý các ngươi thế nào đây!" Hắn ta thả con rùa ra, thi triển thuật tăng tốc cho nó, chỉ huy nó, "Tiểu Hoa, lên! Cắn m.ô.n.g chúng nó! Xử lý bọn gà, phù hộ ta lần thi sau đáp đúng thêm vài câu."
Năm người: "..."
Hóa ra ngươi đánh bại gà, là gà thật.
Chỉ thấy con rùa dùng tốc độ cực kỳ nhanh thò đầu cắn vào phao câu của con gà đứng gần nhất, gà trống kêu lên một tiếng tê tâm phế liệt.
Quả là khiến người nghe thương tâm, người thấy rơi lệ.
Năm người đưa mắt nhìn nhau, cùng lúc lấy ra mặt nạ, sau khi đeo lên, cẩn thận đi về phía trước.
Lúc này, những tu sĩ tan học từ Phù Không lâu ở xa xa nhìn thấy một màn này, tất cả đều mang vẻ mặt kì quái, theo bản năng trốn đi.
Bọn họ đi theo sau năm người đeo mặt nạ, thể lực của Phù tu ở phía sau không theo kịp, liền không nhịn được kêu một tiếng: "Đạo hữu Tiểu Vân, đợi ta, bùa lôi hỏa mà lúc nãy tiên sinh nói ngươi hiểu không?"
Năm người đã đi tới trước mặt Hoa Hoa, song song cách một cái mặt đường không tính là rộng, kèm theo là tiếng gà gáy thê lương sắc nhọn, Hoa Hoa quay mặt qua, theo âm thanh nhìn về phía năm người đeo mặt nạ, cơ thể hơi cứng.
Trên mặt hắn ta lộ ra nụ cười, vẫy tay về phía bọn họ, lúc đang muốn gọi tên bọn họ, ai ngờ năm người giống như có ma đuổi ở phía sau, chạy thật nhanh.
Phù tu và những tu sĩ muốn xin chỉ dạy đi theo sau không hiểu nguyên do, dùng tất cả sức lực cũng đuổi theo.
Hoa Hoa:?
DTV
Hắn ta thấy tất cả mọi người đột nhiên bỏ chạy, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, vội vàng kéo con rùa lớn, xoay đầu chạy theo.
Vì vậy tình cảnh liền biến thành
Năm người Ngu Tri Dao hai chân vung ra tàn ảnh, những tu sĩ muốn thỉnh giáo ở sau lưng dồn sức đuổi theo thở không nổi, Hoa Hoa ở sau cùng sợ hãi ôm lấy con rùa lớn, đuổi ở phía sau nhất của tất cả mọi người.
Hắn ta đuổi, bọn họ chạy, bọn họ có mọc cánh cũng khó thoát.
Năm người Ngu Tri Dao quay lại viện số 88, két một tiếng, mở cửa sân ra.
Mọi người thở hổn hển, mò tới trước bàn đá ngồi xuống, rót trà, ừng ực uống.
Nước trong cổ họng còn chưa kịp nuốt xuống, chỉ nghe cửa sân lại két một tiếng nữa, Hoa Hoa ôm con rùa lớn đi tới, kín đáo đóng cửa viện, vẻ mặt hốt hoảng nói: "Sao vậy sao vậy? Vừa nãy xảy ra chuyện gì? Phía sau có thứ gì đáng sợ sao? Mọi người đều đang trốn cái gì?"
Năm người: "..."
Ngươi thật có tự giác đối với thứ đáng sợ...
Kỷ Phù thiếu chút nữa bị sặc nước, nàng ấy khẽ ho khan mấy tiếng, trong mắt lóe lên lệ quang, thành thực nói: "Tha cho con rùa kia đi. Tiểu Hoa, thay vì trông cậy vào sự phù hộ của trời cao, không bằng dựa vào mình!"
Linh Tu chân thành nói: "Dựa theo nhiều năm kinh nghiệm của ta, ỷ lại vào thứ hư vô mờ mịt bên ngoài, thường sẽ thất bại rất thảm."
Ngu Tri Dao tha thiết khuyên nhủ: "Tiểu Hoa, thật ra thì thi lý thuyết có kỹ xảo, học được kỹ xảo, sau này đối phó với kì thi lý thuyết sẽ không có trở ngại."
Lạc Vân Dã gật đầu: "Đúng như vậy. Bởi vì có kỹ xảo, cho nên ta và Tiểu Ngư chỉ dựa vào tu vi Khai Thiên Cảnh, trong kì thi lý thuyết đã thắng được rất nhiều tu sĩ Minh Tâm Cảnh."
Thời Việt cũng liên tục gật đầu theo: "Đúng vậy."
Hoa Hoa nhìn thấy dáng vẻ cố gắng muốn giúp đỡ mình của mọi người, trong lòng vô cùng cảm động. Hắn ta nhớ tới lời mà tiên sinh nói riêng với hắn ta vào hôm nay, có chút phiền muộn thở dài một tiếng: "...Vậy ta thử một chút?"
Năm người cùng hô lên: "Thử đi!"
Hoa Hoa bị sự kiên định này làm dấy lên ý chí chiến đấu lần nữa, cảm động đến nước mắt tràn ra: "Ngoại trừ cha nương, các ngươi thật sự là người ta yêu quý nhất, cảm ơn những người bằng hữu thân thiết của ta!"
Năm người lộ ra một nụ cười lúng túng mà không thất lễ.
Sau đó, ở sau lưng lén lút lau mồ hôi trên trán.