Trên bậc thang thiếu nữ áo hồng mất đi hình tượng nữ thần, trực tiếp cười to như sấm.
Tu sĩ áo đen ở sau bàn cũng cười đến mức tay cầm bút run lên.
Thiếu niên áo hoa bằng vào sức của một mình, để cho ba người không mất mặt trước mặt mọi người thành công vượt qua cả mất mặt.
Ở dưới sự quan sát và tiếng cười của mọi người, rốt cuộc trung niên râu bạc cũng đến giải vây.
Nước mắt trên mặt ông ấy đã sớm biến mất, mặt mũi hơi đen thật thà cười giống như phật di lặc, ông ấy cúi chào một cái: "Cảm ơn ba vị đã chăm sóc cho Bạch Tống thiếu gia nhà chúng ta. Bạch Tống thiếu gia không chỉ một lần nhắc đến ba vị tiểu hữu với chúng ta, tuổi còn trẻ đã hiệp can nghĩa đảm, giúp đỡ mọi người, lấy việc trừ ma làm nhiệm vụ của mình. Một ngày nào đó, nhất định có thể làm một phen thành tựu ở Vân giới!"
Rốt cuộc phong cách nói chuyện cũng đã được kéo về bình thường, lúc này Ngu Tri Dao mới lên tiếng: "Đại bá, ngài quá khen."
Chẳng qua ngay sau đó nàng lại nghi ngờ hỏi: "Bạch Tống* thiếu gia?"
"Đúng vậy." Trung niên râu bạc cười ha ha nói: "Thiếu gia nhà ta tên là Bạch Tống, chẳng qua không phải là ý tặng không miễn phí gì đó là Tống trong dòng họ Tống."
*Tống của tặng, tiễn đồng âm với Tống của họ Tống.
Lúc này đến lượt ba người Ngu Tri Dao nén cười.
Hoa Hoa tức giận giậm châm: "Bạch thúc, tại sao ngài lại rêu rao cái tên ngốc này của ta, rõ ràng ta tên là Hoa Hoa!"
Người trung niên cười như phật di lặc, cung kính nói: "Đúng vậy, Bạch Tống thiếu gia."
Hoa Hoa: "..."
Tức giận nha!
Mắt thấy thiếu niên áo bông bị sửa trị đến gắt gao, Ngu Tri Dao đang cố gắng nhịn cường cũng suýt nữa không nhịn được cười ra tiếng.
Người trung niên râu bạc sờ nhẫn trữ vật lấy ra ba hộp quà có màu sắc khác nhau: "Ba vị tiểu hữu, lúc này ra cửa vội vàng, không kịp chuẩn bị quà gặp mắt. Một chút lễ mọn, hơi tỏ tâm ý, cảm ơn ba vị đã chăm sóc thiếu gia nhà ta, từ nay về sau sợ rằng Bạch Tống thiếu gia nhà ta còn phiền toái ba vị nhiều hơn."
Ngu Tri Dao nhịn cười: "Không phiền không phiền."
"Ai~" Người trung niên lắc đầu giống như đang cảm khái: "Các tiểu hữu không cần bao che cho thiếu gia, từ nhỏ thiếu gia đã giỏi gây tai họa, ta là người hiểu rõ ràng nhất. Khi còn bé thiếu gia chỉ lớn từng này đã len lén keo cây carồi rớt xuống ---"
"Bạch thúc! Ta nhớ vườn trong nhà còn chưa tưới nước, gia cầm còn chưa được cho ăn, cháu trai nhỏ còn đang chờ ngươi về nhà cho bú." Hoa Hoa vội vàng giậm chân ngắt lời.
"À đúng đúng đúng." Người trung niên bừng tỉnh hiểu ra đang muốn quay đầu, sau đó lại vỗ đầu một cái, nở nụ cười tràn đầy thông minh: "Chẳng qua ta còn phải đưa thiếu gia vào Học phủ Thánh địa nữa. Đây là lão gia phân phó, thiếu gia ngài cũng đừng làm cho ta quên."
"Được được được, vậy chúng ta nhanh xếp hàng, chậm nữa là không kịp đó." Hoa Hoa đoạt lấy ba hộp quà nhét vào trong lòng ba người, nhanh chóng kéo người trung niên đi xa, đồng thời còn vẫn tay với ba người, trong mắt là nước mặt cảm động vì rốt cuộc đã tìm được tổ chức: "Vũ ơi, ca ơi, Ngư ơi! Chờ ta! Ta nhất định còn trở lại!"
Ba người: "..."
DTV
Thật sự, ngươi có thể không cần trở về.
Rốt cuộc hiện trường mất mặt đã đi xa, ba người ôm hộp quà vừa đi đến sau lưng hàng người vừa nhét hộp quà vào trong nhẫn trữ vật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-182.html.]
Đội ngũ thật dài tiến về phía trước rất nhanh, rất nhanh đã đến Ngu Tri Dao, Lạc Vân Dã và Thời Việt.
Ngu Tri Dao dẫn đầu bước lên bậc bục giảng, lúc thiếu nữ áo hồng đưa hộp gỗ đến, đột nhiên nhướng mày cười một tiếng: "Tiểu Ngư?"
Ngu Tri Dao:?
Nàng có chút kinh ngạc: "Tiểu Phù tỷ?"
"Ừ." Thiếu nữ áo hồng nhìn chằm chằm hạt châu tản ra ánh sáng trong tay nàng, hơi cong môi thấp giọng nói, "Các ngươi thật sự để cho ta và sư đệ phải chờ lâu nha."
Ngu Tri Dao cười lúng túng: "Chuyện này... Đường xá xa xôi."
Kỷ Phù bậc cười một tiếng, cũng không chọc nàng nữa, vỗ vai nàng nói: "Ha ha được rồi, đi nhanh đi. Đi đến chỗ sư đệ đăng ký thông tin, nhận thẻ bài, sau đó có thể vào học phủ nghỉ ngơi một chút. Chờ xong chuyện chiêu sinh, chúng ta lại nói chuyện thật tốt."
Ngu Tri Dao gật đầu,.
Rất nhanh Lạc Vân Dã và Thời Việt cũng được thông qua.
Tu sĩ áo đen ngồi thẳng sau cái bàn gỗ đỏ, khóe môi hơi cong, cầm bút lông ghi thông tin từ tên họ tuổi tác, nghề và chỗ ở của ba người bọn họ.
Chỗ ở của học phủ là một viện nhỏ ba người, trai gái có thể ở chung.
Ngu Tri Dao, Lạc Vân Dã và Thời Việt vừa vặn ba người, được chia một cái viện có số 88 của Học phủ Thánh địa.
Sau khi ba người chào hỏi xong với Kỷ Phù và Linh Tu, bước qua cửa của học phủ, giống như đi xuyên qua một màn nước vậy.
Lúc nãy ở bên ngoài nhìn vào thấy chính là đình đài lầu các, bây giờ đi vào tất cả đều biến thành rừng trúc xanh tươi, chính giữa rừng trúc còn có một con đường mòn quanh co đi về phía trước.
Trên đường mòn, tu sĩ đi một mình, cũng có tu sĩ kết bạn đồng hành.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã không muốn gây phiền phức, sau khi ra khỏi Nhạn thành đều tự mình tìm cớ, cũng dịch dung đơn giản. Thời Việt không rõ cũng dịch dung theo ca ca. Cho nên lúc ba người kết bạn đi đến, trái lại cũng không có gì bắt mắt trong đám tu sĩ này.
Lạc Vân Dã nắm lấy tay Ngu Tri Dao, Ngu Tri Dao ôm nước lê ướp lạnh mua vào tối hôm qua, cắm ống hút, thỏa mái uống hai ngụm. Thời Việt giống như một cái đuôi nhỏ đi theo bọn họ, chậm rãi đi về phía trước.
Bên cạnh bọn họ, vội vàng có ba người đi qua.
"Sở sư tỷ, lúc này chúng ta đến Học phủ Thánh địa cầu học, đợi sau khi học thành nhất định có thể phát triển lại Vân Kiếm phái!" Hoành Diễm nắm quyền hưng phấn nói.
"Xuỵt!" Thiếu nữ áo xanh nhanh chóng dùng tay đặt lên môi đỏ mọng, nhìn xung quanh một cái, thấy không có ai chú ý đến bọn họ, lúc này mới trầm giọng cảnh cáo: "Hoành sư đệ, ở Học phủ Thánh địa, đừng có nhắc lại tông môn mà chúng ta xuất thân."
Hoành Diễm không hiểu: "Sư tỷ, đây là vì sao?"
Trong rừng trúc không có cách nào dùng thuật ngăn cách được, Sở Thanh chỉ đành nhỏ giọng nói: "Học phủ Thánh địa là của Vân Cảnh thánh địa, lần này Vân Kiếm phái chúng ta triệt để không thân với các tông môn khác nữa, nhất là không lâu trước đây Vân Cảnh thánh địa còn cố ý tỏ thái độ, một số lượng lớn đệ tử chạy đi, hôm nay đã thành tông môn tam lưu. Nếu người học phủ biết được xuất thân của chúng ta, con đường cầu học nhất định không dễ đi."
Ở bên cạnh một vị thiếu niên áo tím khác cũng nói: "Sở sư tỷ nói đúng."
Sở Thanh cười nói: "Vẫn là Hiểu Phong hiểu lý lẽ, Hoành Diễm ngươi phải học tập Hiểu Phong. Hôm nay tông môn đã không thể so với trước đây, ở trong học phủ, nhớ kỹ đừng lỗ mãng."
Hoành Diễm gật đầu với Sở Thanh, lại nhìn Trương Hiểu Phong, hết sức không phục hừ một tiếng.