Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng

Chương 147




Thiếu niên áo hoa tuyệt đối không cho phép người khác đánh bại mình trong lĩnh vực mà mình mạnh nhất, vì vậy hắn ta cũng học Thời Việt giơ cao chân lên đỉnh đầu, rồi sau đó lại thả chân xuống, rất nhanh nhón chân chuyển một vòng, thể lực chống đỡ hết nổi trực tiếp ngã xuống đất.

Thiếu niên áo hoa: "..."

Đáng ghét! Hắn ta lại thua trong đấu vũ, tên biến thái này vậy mà có thể lực còn mạnh hơn hắn!

DTV

Vì vậy thiếu niên áo hoa té trên võ đài rưng rưng nước mắt quay đầu lại, hung hăng nện xuống đất: "Ta nhất định còn sẽ quay trở lại!"

Đám người trên khán đài lại được một trận cười to.

Ngu Tri Dao: "..."

Đây rốt cuộc là tên đần độn gì vậy?

Thời Việt chậm rãi dừng động tác lại, lấy một tư thế ưu mỹ kết thúc đấu vũ này. Hắn ta lạnh nhạt cao quý liếc nhìn thiếu niên áo hoa ngã nhào trên đất, lại không nhịn được nhìn về phía Lạc Vân Dã.

Ca ca thích tỷ thí như vậy, khẳng định hài lòng rồi đi?

Lúc này trái lại Lạc Vân Dã không lộ ra chút vui giận gì, đến đến khi hai người này đi ra khỏi đài thi đấu, lại nhìn trận tỷ thí tiếp theo.

Hai người vừa xem vừa đặt cược linh thạch.

Ngu Tri Dao đặc biệt quan sát thử, tỷ lệ bồi thắng của Bạch Vũ rất cao, chính là 1:100, nếu đặt thắng thì tỷ lệ không bằng đặt thua.

Thiếu niên có nghệ danh Hoa Hoa, tỷ lệ đặt bồi thắng cũng chỉ có 1:10.

Như vậy nếu đặt thiếu niên mặt nạ lông chim thua, trực tiếp có thể phát tài bằng linh thạch!

Đến lúc đó, Tiểu Vân có đẩy đủ linh thạch tu luyện rồi.

Ngu Tri Dao thuần thục kề tai nói nhỏ với Lạc Vân Dã: "Tiểu Vân, ngày mai lúc mặt nạ lông chim kia ra sân, ngươi đặt hắn, ta đặt người khác, chúng ta thử một lần."

Lạc Vân Dã gật đầu: "Được."

Hai người ở trong đại đấu trường đặt cược thắng được không ít linh thạch, gần như đến gần giờ mới vào chỗ đấu giá ở lầu hai.

Chỗ bán đấu giá rất lớn, rèm hai bên cửa sổ đều đã bị kéo lên toàn bộ, ở phía trước nhất đặt một cái đài tròn, phía sau là chỗ ngồi từng hàng, lầu ba ở phía trên chính là từng phòng bao, chuyên chuẩn bị cho tu sĩ có địa vị cao hoặc tiêu phí cao.

Nếu không phải có bảo bối trong buổi đấu gia, Lạc Vân Dã và Ngu Tri Dao ngay cả phòng VIP cũng không có mà ngồi, còn có thể không vào được chỗ này.

Tối nay mặc kệ là phòng bao trên lầu hay chỗ ngồi dưới lầu, đều đầy ắp, hai người ngồi xuống hàng cuối cùng không ai ngồi, vừa lặng lẽ nói chuyện phiếm, vừa chú ý xung quanh.

Lầu ba.

Kỷ Phù ngồi ở phòng số 3, chỗ cửa sổ gắn một tấm thủy tinh có thể nhìn ra đài đấu giá.

Nàng ấy nhìn nữ tử chậm rãi từ phía sau đi lên đài, che trán nói: "Linh Tu, ngươi thật sự mang món Ma linh khải của mình ra bán đấu giá?"

Thiếu niên áo đen lạnh nhạt nói: "Không tìm được biện pháp, thì chủ động chế tạo cơ hội. Cái này gọi là dẫn rắn ra khỏi hang."

Kỷ Phù: "Vậy nếu rắn không bị dẫn ra, bị những người khác đấu giá được thì sao? Một món tiên khí Ma linh khải như vậy, chính là vô giá, không phải sẽ bị thiệt c.h.ế.t sao!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-147.html.]

"Sẽ không." Linh Tu chắc chắn nói: "Năm ngày trước ta đưa Ma linh khải này vào chỗ đấu giá, vật này bất phàm, chỗ đấu giá lập tức truyền tin ra ngoài. Tất cả tu sĩ có địa vị lớn nhỏ ở Nhạn thành nhất định đều biết được tin tức này. Nhạn thành có thế lực của ba tộc, hai vị Ma tu trên Thiên Bảng xuất thân từ Ma Vương cung, mặc kệ người nào ở Nhạn Thành, nhất định có thể nghe được tin tức này."

Tiên khí Ma linh khải này chính là năm đó Linh Tu may mắn g.i.ế.c c.h.ế.t một con ma giao còn nhỏ có được, cung chủ Kim Lăng cung giúp hắn ta luyện chế. Mặc lên người phòng ngự rất mạnh, có thể chống được ba lần công kích của Thiên Nhân cảnh. Nhưng bởi vì luyện chế từ Ma giao, nếu Ma tộc lấy được, năng lực phòng ngự sẽ được khếch trương gấp đôi.

Tiên khí bảo vệ tính mạng như vậy, không có Ma tộc nào có thể từ chối, Ma tộc có tu vi Phá Hư cảnh càng sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Kỷ Phù lại hỏi: "Vậy nếu Ma tu trên Thiên Bảng không xuất hiện giao dịch, để người khác đến thay mình thì sao?"

Linh Tu cười nói: "Cho nên ta sẽ tự mình đấu giá mua lại, để cho hắn chủ động đến tìm ta."

Kỷ Phù:?

"Không phải, ngươi lấy đâu ra linh thạch? Cái này giá khởi điểm ít nhất phải mấy triệu linh thạch hạ phẩm đi?"

Linh Tu từ trong nhẫn trữ vật nhẹ nhàng lấy ra một tấm thẻ màu tím phát ra ánh sáng trong suốt: "Trước khi đi, sư tôn có cho ta mượn dùng thẻ Tử tinh của mình."

Kỷ Phù: "..."

Nàng ấy sửa sang lại khuôn mặt quần áo của mình, tiến lên phía trước vô cùng nghiêm túc nói: "Dám hỏi Tôn giả còn thu nhận đồ đệ không? Có yêu cầu gì? Ngươi nhìn thử ta như thế nào?"

Linh Tu: "..."

Giờ phút này lầu một đã bắt đầu đấu giá vật phẩm đầu tiên.

Trên đài đấu giá một nữ tu mặc váy xanh trên mặt là mặt nạ chim tước cười xinh đẹp vén tấm vải đỏ thứ nhất, lộ ra một vật có màu xanh lá cây

Giọng nói của nàng ta dễ nghe như chim hoàng oanh bay ra khỏi khe suối: "Lục tinh, tài liệu luyện khí, lúc rèn luyện cho vào có thể tăng độ cứng rắng của vũ khí từ Tiên phẩm trở xuống, khối Lục tinh này không nhỏ, có thể luyện chế hai lần. Giá khới điểm là năm ngàn linh thạch hạ phẩm."

Mọi người bắt đầu cạnh tranh ra giá.

"Sáu ngàn linh thạch hạ phẩm!"

"Bảy ngàn linh thạch hạ phẩm!"

"Bảy ngàn năm trăm linh thạch hạ phẩm!"

...

Cuối cùng, món Lục tinh đầu tiên lấy giá chín ngàn linh thạch hạ phẩm đấu giá được.

Trên đài từng vật phẩm đều được đấu giá.

Bốn món đầu tiên đều là tài luyện luyện khí mà Ngu Tri Dao đổ thạch có được, trừ Lục tinh ra, những thứ khác đều được đấu giá từ mười ngàn linh thạch hạ phẩm, món thứ tư Thiên hàn tinh túy càng được người ta dùng năm chục ngàn linh thạch hạ phẩm đấu giá mua đi.

Nhất thời Ngu Tri Dao cảm thấy một đêm chợt giàu.

Eo không mỏi, chân không đâu, thân thể cũng không mệt, nàng cảm thấy mình có thể đến chỗ đổ thạch chọn đá mấy ngày mấy đêm rồi.

Nhiều linh thạch như vậy, có lẽ có thể ở chợ đêm đào được trang bị tốt cho Tiểu Vân. Còn có trứng trái cây màu, nhất định có thể giúp đỡ Tiểu Vân tu luyện tiến bộ nhanh chóng!

Lạc Vân Dã thì suy nghĩ dùng linh thạch và Yêu sâm quả đổi linh vật tăng tu vi lên cho Ngu Tri Dao.

Hai người đều có suy nghĩ riêng, trên đài từng món vật phẩm lần lượt được người mua, cho đến khi món vật phẩm cuối cùng được người đẩy ra.