Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng

Chương 129




Người xung quanh bên cạnh bàn lắc xúc xắc lập tức la một tiếng, toàn bộ dời trận địa theo đại lão, chuẩn bị xem khóa học tràn đầy dịu dàng kiên nhẫn của đại lão với nam sủng, ở sòng bạc này đại triển phong thái, thuận tiện thắng tiền!

Ngay cả chủ quản của Kim Ngân phường cũng đi theo, muốn nhìn thử xem cô nương mang mặt nạ cá chép đỏ rốt cuộc giấu thứ cổ quái gì.

bài Cửu có mấy bàn.

Ở phường Kim Ngân một bàn bài Cửu có bốn phía, không hạn chế số người, có thể tùy ý lựa chọn một đôi bài.

Ngu Tri Dao chọn một chỗ có người mới rời đi, ngồi ở chỗ đối diện nhà cái với Lạc Vân Dã. Vốn dĩ bàn bài Cửu có bốn người, giờ phút này có một đống lớn người vây quanh, làm cho nhà cái bàn này giật nảy mình.

Lúc này chủ quản đi qua thay thế vị trí của nhà cái, bắt đầu xào bài, chỗ này không ném xúc xắc, trực tiếp đẩy ra bốn đôi, sau đó để cho người chơi chọn bài.

Ngu Tri Dao bắt đầu chủ động thì thầm bên tai Lạc Vân Dã, hai người trao đổi xong, Ngu Tri Dao quả quyết ném ra một trăm lượng vào đôi bài đầu tiên.

Con ngươi của chủ quản hơi co rút lại.

Những người khác cũng rối rít làm theo, ngoài ra hai đôi khác cũng được người đặt nhiều, còn dư lại đôi cuối cùng chính là của chủ quản.

Chủ quản mở ra một đôi bài Địa.

Ngu Tri Dao cũng mở ra một đôi bài Thiên, bài Địa vừa vặn bị bài Thiên áp chế, chỉ được toàn toàn bộ bài nhà cái!

Lạc Vân Dã biết ở mặt này mình có “vận may”, con mắt của hắn hơi sáng, nhỏ giọng hỏi Ngu Tri Dao: "Tiểu Ngư, có thể để cho ta thử một chút hay không?"

"Được." Ngu Tri Dao cươi híp mắt nhét một bó ngân phiếu to vào trong tay hắn: "Tiểu Vân tùy tiện chơi."

Mọi người sau lưng nghe được lời này: "...."

Trời ạ! Đây chẳng lẽ là đại lão đã yêu đậm sâu rồi?

Bọn họ cũng muốn có một đại lão cá chép đỏ có thể làm cho bọn họ trở nên ngang ngược, sau đó kín đáo đưa một bó ngân phiếu cho bọn họ, hờ hững nói: "Tùy tiện chơi".

Mọi người dồn dậm hâm mộ đỏ mắt liếc nhìn Lạc Vân Dã, cảm thấy dưới sự hướng dẫn hết lòng của đại lão, hơn nữa thực hành nhiều lần như vậy, kỹ thuật đánh bạc của nam sủng phế vật có lẽ sẽ tăng mạnh.

Vì vậy khi Lạc Vân Dã nhét một đống lớn ngân phiếu vào trong nhẫn trữ vật, lấy ra mười lượng đặt vào đôi thứ tư, Ngu Tri Dao cũng không nói gì, chỉ mỉm cười thản nhiên.

Mọi người thấy vậy, biết chỗ này ổn, dồn dập ném một đống tiền vào.

Lạc Vân Dã hơi mỉm cười, đôi mắt lóe ánh sáng nhạt, có chút mong đợi lúc mở bài.

Lật bài ra, Lạc Vân Dã thua!

Lúc này nhà cái ăn hết ba nhà.

Các tu sĩ tham lam mới vừa rồi đi theo Ngu Tri Dao thắng được bao nhiêu tiền, liều mạng đổ hết số tiền đó vào Lạc Vân Dã, muốn hưởng thụ vui vẻ thắng gấp đôi.

Cũng chính bởi vì tham lam, lần này của Lạc Vân Dã, làm cho bọn họ thua sạch tiền kiếm được.

Mà những tu sĩ cẩn thận đặt một trăm lượng hai trăm lượng, cũng không được xem như lật xe.

Những tu sĩ hoàn toàn lật xe, vốn dĩ còn đang cười hì hì, lúc này ngay cả tiền vốn của mình cũng thua sạch, trực tiếp biến thành mặt khóc.

Lạc Vân Dã lại hứng thú chơi ván thứ hai.

Lần này Ngu Tri Dao vẫn mỉm cười nhàn nhạt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-129.html.]

Lúc này mọi người nửa tin nửa ngờ cũng đặt theo.

Lúc này lật bài, tám điểm.

Là một điểm số không tệ.

Cho đến khi nhà cái lật được chín điểm, lại là một trận ăn hết.

Có người không nhịn được nghĩ lại rồi thở dài nói: "Ai! Ta hiểu rồi! Đại lão cá chép đỏ mỉm cười rõ ràng là nói "Tiểu ngốc tử, lại sai rồi", là cưng chìu mỉm cười!"

Nụ cười trên mặt Ngu Tri Dao hơi cứng: "..."

Đại lão cá chép đỏ là cái quỷ gì?

Còn có mỉm cười cưng chiều là cái thứ gì?

Hình như Lạc Vân Dã hoàn toàn không ảnh hưởng, đưa cho nàng mười lượng, "Tiểu Ngư, lần này ngươi đến đi."

Sau đó hai người bắt đầu ghé tai nói nhỏ.

Lọt vào trong mắt mọi người chính là, đại lão cá chép đang dạy cho nam sủng ngốc nghếch của mình làm cách nào để thắng bạc!

Quá hâm mộ! Quá hâm mộ!

Rốt cuộc nam sủng cá chép đen kia đẹp bao nhiêu, mới làm cho đại lão cá chép đỏ lại thần hồn điên đảo như vậy!

Mọi người vừa ghen vừa hâm mộ, ván thứ ba đặt theo Ngu Tri Dao.

Lúc này Ngu Tri Dao trực tiếp mở ra một đôi Nhân bài đứng trước cả Thiên bài và Địa bài, không có bất kỳ bài nào có thể áp chế.

Vì vậy nhà cái chỉ ăn được một nhà, xém thua nhà đối diện, trận này lấy kết cục toàn thắng Ngu Tri Dao kết thúc.

Ngu Tri Dao cầm hai mười lượng, đứng lên nói: "Không chơi nữa, lần tới lại đến, sắp giớ giới nghiêm rồi."

Chủ quản nhìn nàng, trong mắt lộ ra sự tôn kính.

Những người khác nào dám quấy rầy thời gian ngọt ngào của đại lão và nam sủng, cộng thêm sắp đến giờ giới nghiêm, cũng vội vàng rời khỏi Kim Ngân phường.

Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã bước ra khỏi Kim Ngân phường, dọc theo đèn đuốc sáng trưng bên bờ sông Nhạn thành đi về phía trước, Lạc Vân Dã cúi đầu thấp, có chút yên lặng.

Ngu Tri Dao phát hiện tâm trạng của hắn có chút không đúng, không nhịn được hỏi: "Tiểu Vân, có chỗ nào không vui sao?"

Trong đôi mắt sáng ngời của Lạc Vân Dã hơi tối xuống, thậm chí có mấy phần mê mang: "Ta chỉ là có chút nghi ngờ. Tiểu Ngư, rõ ràng ta cũng đặt vào bài mà mình không thích, vì sao lật bài ra số điểm lại thua nhà cái?"

"Chuyện này nha, ta biết nguyên nhân." Ngu Tri Dao nắm lấy tay áo của hắn, cười nói: "Ngươi thấy bình thường về mặt tìm bảo ta có vận may rất tốt, nhưng ở chỗ này chỉ có 80 % khả năng thắng. Nhưng Tiểu Vân lại 100 %!"

Lạc Vân Dã nghe nàng nói, quay đầu nhìn lại, hắn cảm giác đôi mắt của Tiểu Ngư sáng như ngọn đèn trên sông, cũng sáng như ánh trăng trên bầu trời.

DTV

"Có thể nói năng lực biết trước thắng thua của Tiểu Vân quá mức mạnh mẽ! Có thể là sau khi trời cao ban tặng năng lực này cho ngươi, lại cảm thấy quá mức mạnh mẽ, cho nên thu hồi một ít thứ. Nếu không há chẳng phải từ khi sinh ra Tiểu Vân đã biến thành nhà giàu nhất Vân giới rồi sao?"

Ngu Tri Dao vừa nói vừa cười: "Một ít thứ được thu hồi kia, giống như Tiểu Vân không thể tự mình đặt cược, nhưng có thể thông qua hợp tác với người khác để đặt cược sau đó thắng được tiền!”

Ánh đèn sáng ngời chiếu vào đôi mắt cười cong cong của nàng, giống như có thể hòa làm một với dòng sông Nhạn thành dịu dàng.

Lạc Vân Dã thấy vậy không khỏi cười cong mắt, đôi mắt giống như hai vầng trăng lưỡi liềm nhỏ, từ trong mắt lóe lên ánh sáng vụn vặt, hắn gật đầu ừ một tiếng, nói: "Tiểu Ngư, nói đúng."

Hắn cũng đưa tay ra kéo tay áo của Ngu Tri Dao, trịnh trọng nói: "Trời cao là muốn ta và Tiểu Ngư cũng nhau chia sẻ vận may tốt này."