Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng

Chương 121




Nàng lấy một cái mặt nạ cá đỏ, sau đó lại nghĩ có nên chọn một cái mặt nạ đám mây cho Lạc Vân Dã hay không. Chẳng qua nhìn bên trái bên phải cũng không nhìn thấy.

Hình như nhận ra Ngu Tri Dao đang chọn cho mình, Lạc Vân Dã từ sau lưng vươn bàn tay quấn dây nhân duyên, vững vàng lấy một cái mặt nạ cá cùng kiểu nhưng màu đen: "Cái này đi."

Ngu Tri Dao: "..."

Đây là trùng hợp chọn mặt nạ tình nhân?!

Quan trọng là Tiểu Vân - người ngây thơ của Vân giới cũng không biết có sự tổn tại của mặt nạn tình nhân! Trêu chọc người vô hình, là c.h.ế.t người nhất!

Ngu Tri Dao lựa chọn nhanh chóng đeo mặt nạ cá đỏ lên mặt, muốn che khuôn mặt hơi ửng đỏ của mình.

Thị vệ Nhạn thành cười ranh mãnh nói: "Một đôi cá nha, vận may tốt, không bằng hai vị lại lấy thêm hai đôi màu xanh da trời và màu trắng, hoặc là màu vàng và màu trắng?"

Ngu Tri Dao yên lặng cầm màu vàng và màu bạc.

Lạc Vân Dã ở phía sau không nói gì, lấy bạc thanh toán tiền vào thành và tiền mặt nạ.

Hai người nhanh chóng đi đến cửa thành.

Lạc Vân Dã cầm dù đi, tu sĩ ở sau lưng trăm phương ngàn cơ hóng mát trực tiếp tiếp xúc với mặt trời nóng chói chang như lửa, nhưng hắn ta cũng không dám đường hoàng đi gần hai người, quả thật không nhịn được lắc đầu bóp cổ tay than thở.

Lúc đợi đến cửa thành, Ngu Tri Dao quay đầu để cho Lạc Vân Dã thu dù lại, đưa con cá đen cho hắn. Nàng hơi liếc mắt, lập tức chú ý đến cổ, bên tai đỏ ửng của hắn, nghĩ đến lúc trước hắn đọc tiểu thuyết kéo rèm tắt đèn cũng có thể đỏ mặt...

Ngu Tri Dao lập tức tằng hắng một cái, an ủi hắn: "Tiểu Vân ngươi không nên suy nghĩ nhiều, đám Yêu tu nói chuyện đều phóng khoáng như vậy. Mới vừa rồi ta nghe nói miễn phí hai cái mặt nạ, ta mới làm như vậy. Có thể tiết kiệm một chút cũng tốt, lộ phí của chúng ta cũng không còn nhiều."

“Hơn nữa đều nói mặt nạ của Nhạn thành khác với bên ngoài, không chỉ có thể ôm sát mặt, còn có thể che giấu khí tức của mình bên trong Nhạn thành, chỗ tốt rất nhiều, chỉ là có chút đắt.”

"Ừ, quả thật có chút đắt." Giọng nói dễ nghe của thiếu niên mang theo chút khàn, hắn giơ tay che cổ hơi đỏ của mình, nghiêng mặt qua một bên.

Ngu Tri Dao nghe được giọng nói khàn khàn của Lạc Vân Dã, lỗ tai cũng hơi nóng một chút, không dám nhìn hắn, cũng không nhịn được quay đầu đi.

Hai người một người giải thích một người trả lời, ai cũng ăn ý không nói chuyện muốn cởi bỏ dây nhân duyên màu đỏ trên cổ tay.

Bên trong Nhạn thành có vô số nơi vui chơi ăn uống, mỗi con đường đều rất náo nhiệt.

Gạo sản xuất nhiều của Yêu tu nổi tiếng gần xa, mùi vị vô cùng ngon, ăn vào mềm thơm, còn có một cổ vị ngọt nhàn nhạt. Rau cải trái cây, nguyên liệu bay trên trời, chạy dưới đất, bơi trong sông do chính Yêu tộc trồng trọt nuôi dưỡng đều là nguyên liệu nấu ăn thượng phẩm.

Cho nên sau khi Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã đi vào thành, một đường đi về phía trước, lúc còn chưa đi đến đường phố trong thành, trong không khí đã truyền đến từng trận mùi thơm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-121.html.]

Mùi thơm của mấy loại thức ăn hòa hợp vào nhau, làm cho Ngu Tri Dao thiếu chút nữa không đi được đường.

Không khí ngượng ngùng vừa nãy biến thành hư không trong chớp mắt, nàng suy nghĩ một trận, vẫn nhịn ham muốn ăn uống xuống nói: "Tiểu Vân, trước tiên chúng ta đến khách điếm đặt phong xong, sau đó lại đi ra ăn một bữa, như thế nào?"

Màu đỏ trên cổ và tai của mình, Lạc Vân Dã đã dùng linh khí cưỡng ép xuống, đôi mắt sau mặt nạ chớp chớp, gật đầu ừ một tiếng.

Vì vậy hai người kéo sợi nhân duyên đi nhanh về phía trước.

Tộc quần Yêu tu đông đảo, màu sắc cũng rất nhiều, mặc quần áo nghiêng về hoa lệ, trên đường đều là đủ loại màu sắc.

Vào Nhạn thành, con phố đầu tiên là phố mỹ thực, hai bên đường phố đều là thức ăn ngon của Yêu tộc, Ngu Tri Dao nắm tay Lạc Vân Dã kéo đi thật nhanh, rất sợ dừng lại sẽ không đi được nữa.

Xuyên qua phố mỹ thực của Nhạn thành, quẹo phải là có thể thấy nhiều khách điếm mọc như rừng.

Nhạn thành có khu vực xây khách điếm, ngay phía sau phố mỹ thực, nơi này là khu vực an toàn mà các tu sĩ Vân giới đều tán thành.

Chưởng quỹ của khách điếm có Nhân tộc, có Yêu tộc, cũng có Ma tộc. Nhưng mọi người đều biết Yêu tộc thích hòa bình, mở khách điểm cũng sẽ cảm thấy an toàn hơn, cộng thêm nơi đến là Nhạn thành của Yêu tu, không có người nào dám gây chuyện bên trong khách điếm của Yêu tu, cho dù muốn g.i.ế.c người, cũng sẽ không ở trong khách điếm.

Còn về những khách điếm của Nhân tộc và Ma tộc, dần dần hệ số an toàn đang thấp xuống. Nếu tiến vào khách điếm của Ma tộc, gặp chuyện có người ám sát, chưởng quỹ sẽ là người đầu tiên giấu diếm giúp người đó. Cho nên khách điếm của Ma tu không được hoan nghênh ở Nhạn thành.

Trong Nhạn thành có lưu truyền một câu nói như vậy, có thể ở khách điếm Yêu tu, thì tuyệt đối không được ở khách điếm Nhân tộc; có thể ở khách điểm Nhân tộc, tuyệt đối không ở khách điếm Ma tu; có thể ở khách điếm Ma tu... đề nghị đừng ở, ra khỏi thành trước giờ giới nghiêm, ngày hôm sau lại đến.

Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã mặc định đồng bạn của mình tu vi nhỏ, sau khi đi vào tốt nhất ở khách điếm Yêu tộc, đảm bảo an toàn.

Bọn họ chọn là khách điểm Nhạn thánh có hệ số an toàn cao nhất trong thành, chưởng quỹ khách điếm là một Yêu tu, còn về tên của khách điếm là do Nhạn thành ban cho.

Sau khi Nhạn thành mở đại hội Nhạn thánh một cách bất định, trong ba tháng ở sòng bạc Nhạn thành kiếm đủ 1000 tỷ lượng bạc trắng hoặc là mười triệu khối linh thạch hạ phẩm, người đó có thể có được tên tuổi của Nhạn Thánh, có thể ở tiền trang các nơi của Yêu tộc nhận một trăm ngàn lượng bạc.

Khen thưởng vô cùng mê người, nhưng mấy ngàn năm qua cũng chỉ có một Nhạn thánh.

Dù sao ở trong đổ phưởng, ai cũng không chắc chắn mình có thể thắng, chuyện này phải dựa vào vận may.

DTV

Bình thường mà nói, tu sĩ cấp cao, mười lần đánh cuộc chín lần thua.

Chỉ có giúp Nhạn thành kiếm được tiền đầy bồn đầy chậu.

Như vậy, có thể nói người có được tên tuổi Nhạn thánh khan hiểm, cộng thêm thân phận Yêu tu, khách điếm Nhạn thánh bên trong Nhạn thành rất được hoan nghênh, thậm chí xung quanh còn có một tiểu đội thi vệ Nhạn thành bảo vệ khách điếm mang tên tuổi Nhạn thánh may mắn duy nhất này.

Cho nên hệ số an toàn lại được nâng cao.

Tất nhiên giá tiền cũng vô cùng đắt đỏ.

Một gian phòng một đêm phải mất năm mươi lượng bạc trắng.