Đêm nay Ngu Tri Dao thiếu chút nữa bị trêu chọc thành công ngủ rất say, sau khi Ngu Tri Dao biết Lạc Vân Dã có bản lĩnh há miệng là nói ra câu có vị tỏ tình, lập tức quyết định âm thầm cảnh giác loại công kích này của hắn.
Sáng sớm hai người thu dọn hành lý thỏa đáng, nhẹ nhàng đi đến sân sau, thăm chưởng quỹ Bạch Hạc đang nằm tắm nắng trên xích đu.
"Tiền bối, tông môn có việc gấp truyền tin bảo chúng ta nhanh chóng trở về. Hôm nay ta và đồng bạn đặc biệt tới tạm biệt ngài, đa tạ tiền bối thời gian qua đã chỉ điểm và chăm sóc chúng ta." Ngu Tri Dao đi lên trả chìa khóa, cung kính hành lễ nói.
Bên cạnh Lạc Vân Dã hành lễ theo: "Đa tạ tiền bối. Ngày sau nếu có cơ hội, ta và đồng bạn còn sẽ trở về thăm tiền bối."
"Nhanh... đi... Nhanh... đi đi." Chưởng quỹ Bạch Hạc khép hờ mắt, ngủ trên ghế xích đu, chậm rãi nâng tay lên dùng sức vẫy hai cái
Ngu Tri Dao biết chưởng quỹ có tật xấu khẩu thị tâm phi không được tự nhiên, nhét thạch hầu tử do Lạc Vân Dã dựa vào bản vẽ của nàng dùng hắc ngọc khắc thành, "Tiền bối, một lát nữa chúng ta sẽ đi, cái này là tâm ý của ta và đồng bạn, để lại cho ngài làm kỷ niệm."
Chưởng quỹ Bạch Hạc cảm nhận được một mảnh lạnh lẽo trong lòng bàn tay, chậm rãi mở mắt ra, hơi nghiêng đầu liếc nhìn thạch hầu tử đen nhánh. Trầm từ trong chốc lát, sau đó chậm rãi từ trong tay áo ném ra hai cái túi.
"Bên trong... Là... Yêu sâm quả... và Đại hồ đào... Yêu vực..." Chưởng quỹ Bạch Hạc chậm rãi nói, "Ăn...Yêu sâm quả... Sau khi đột phá... Hiệu quả không lớn... Các ngươi... Có thể trao đổi... Thứ khác..."
Ngu Tri Dao không khách khí nhận lấy hai cái túi, cười híp mắt nói: "Cảm ơn tiền nối."
Chưởng quỹ Bạch Hạc hừ một tiếng, chậm cháp khoát tay nói: "Đi... Đi... Đi...! Đều ăn... Hết... Trái cây... Của ta...!"
"Trái cây của chưởng quỹ ăn ngon, là trái cây ngon nhất mà ta được ăn, có lẽ tiên quả trong truyền thuyết cũng chỉ được vậy mà thôi." Ngu Tri Dao bắt đầu mãnh liệt khen ngợi.
Lạc Vân Dã cũng theo đó phụ họa: "Vãn bối ở qua rất nhiều khách điếm, không có khách điếm nào là có lượng người muốn trở lại ở như khách điếm Bạch Hạc. Không hổ là khách điếm Bạch Hạc do ngài quản lý. Trái cây chính là phần độc nhất vô nhị, ăn vào làm cho người ta nhớ mãi không quên."
Chưởng quỹ càng nghe càng thoải mái, vô cùng kiêu ngạo, bị bọn họ thổi phồng đến mức muốn giương cánh.
Tâm trạng của chưởng quỹ rất tốt, trái cây bày đầy tràn trên bàn cũng bị Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã thuận thế lấy đi, chỉ còn lại một cái bàn trơ trụi.
Đợi đến khi khách điếm mở cửa, hai người vơ vét xong cuối cùng cũng rời đi.
Chưởng quỹ ở trước quầy chống trán lim dim, đang lúc nửa mê nửa tỉnh mới hừ một tiếng---
Hai tiểu bối Nhân tộc xảo quyết tham ăn, nhìn tu vi, nhìn tuổi, có lẽ chính là hai tu sĩ Nhân tộc thần bí trên Thiên Bảng.
Trong miệng không có một câu nào là thật, thật đúng là Nhân tộc thú vị.
Chưởng quỹ là con Bạch Hạc cô độc sống hơn ba nghìn năm, là một người yêu thích hòa bình. Trong ngày thường lười biếng, thỉnh thoảng tiện tay chiếu cổ tiểu bối, đối với hai tiểu bối Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã xuất chúng còn có chút làm cho người ta vui vẻ, là vui vẻ bị chiếm tiện nghi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-101.html.]
Chưởng quỹ Bạch Hạc lắc đầu, y chậm rãi mò dưới quầy lấy ra một tấm vải, lau lau thạch hầu tử điêu khắc từ hắc ngọc mà hai người tặng, lau đến khi mặt ngoài sáng bóng.
Chưởng quỹ bỏ miếng vải xuống, chậm rãi xoay người, đặt trên kệ gỗ thật cao phía sau quầy, là một vị trí vô cùng nổi bậc.
DTV
Hai người bước ra khỏi khách điếm Bạch Hạc, trên đường đi ra khỏi trấn Bạch Hạc, Ngu Tri Dao không nhịn được cười nói: "Thì ra Bạch Hạc tiền bối đã sớm chuẩn bị quà rời đi cho chúng ta."
Nàng ném Lạc Vân Dã một cái túi màu đen: "Trong này đều là Yêu sâm quả."
Ngu Tri Dao lại ước lượng cái túi trong tay mình, cười cong mắt: "Trong này đều là hạch đào vỏ tím!"
"Nghe đồn tiền bối Yêu tộc tình tình ôn hòa, nhiệt tình giúp đỡ mọi người. xem ra là không nói ngoa." Lạc Vân Dã lấy ra ba quả trái cây từ trong túi đưa cho Ngu Tri Dao: "Tiền bối nói sau khi đột phá có hiệu quả không lớn. Tiểu Ngư, chúng ta dùng trái cây còn dư lại đi Nhạn thành đổi những vật khác để tăng trưởng linh khí?"
Ngu Tri Dao gật đầu.
Sau đó khéo léo từ chối trái cây hắn đưa.
Con ngươi đen nhánh của nàng hơi lưu chuyển, Tiểu Vân nói không sai, những Yên sâm quả này vừa vặn có thể dùng đổi những vật tăng trưởng linh khí khác, để cho Tiểu Vân có thể nhanh chóng tu luyện nâng cao tu vi.
Lạc Vân Dã thấy nàng từ chối, cho là nàng nghe được lời của hắn, muốn đến Nhạn thành đổi những vật có hiệu quả tăng trưởng linh khí cho mình.
Hắn cười lại bỏ Yêu sâm quả vào trong túi, liếc nhìn số lượng Yêu sâm quả trong túi, tính toán giá trị đại khái, định đến lúc đến Nhạn thành tìm nơi giao dịch đổi được vật thích hợp tăng tu vi cho Tiểu Như.
Hai người đi dọc theo con đường ra khỏi trấn Bạch Hạc, tiến về núi sâu trước mặt.
Từ trấn Bạch Hạc đến Nhạn thành, còn phải đi qua ba ngọn núi, mới có thể đến tòa Nhạn thành nồi tiếng gần xa Vân giới.
Hai ngọn núi trước mắt chính là núi sâu bình thường, núi rừng xanh tươi um tùm, nước suối chảy róc rách, phần lớn đều là dã thú bình thường, chỉ có một ít Yêu thú tu vi yếu ớt qua lại.
Mà ngọn núi cuối cùng, lại hoàn toàn khác biệt với hai ngọn núi bình thường trước mặt này, nó là một ngọn núi đặc biệt nhất trong cảnh nội Yêu tộc.
Núi này có tên là Huyễn sơn.
Theo lời đồn, người tiến vào Huyễn sơn, sẽ đi vào ảo cảnh vô cùng tuyệt vời, có thể thấy được dục vọng cất giấu tự tận đáy lòng của lòng người. Thỉnh thoảng trong ảo cảnh cũng có thể thấy được một ít người muốn đại thành nguyện vọng, sau đó ở trong ảo cảnh thực hiện nó.
Bởi vì nhận thức quá mức tuyệt vời, cho nên Huyễn sơn còn được tu sĩ Vân giới gọi là--- Mỹ Mộng sơn.
Đi qua núi này, giống như mơ một giấc mộng đẹp.