Editor: Hg201
Beta-er: Eirlys
Mùa đông trời tối rất mau, chưa tới sáu giờ, trời đã hoàn toàn tối. Ăn cơm tối xong, dân trong thôn đóng cửa ngủ sớm.
Sau khi Kiều Chấn Quân bại liệt, ông lão nhà họ Kiều phái người thay phiên đến trông nom ông vào ban đêm, mấy hôm nay đến lượt Kiều Chấn Quốc.
Có bác cả tới, Đại Kiều không phải lo lắng gì, lau xong người cho cha cô liền lên giường đi ngủ.
Không biết ngủ được bao lâu, trong nhà đột nhiên vang lên tiếng va chạm.
“Rầm! Rầm Rầm!”
Trong đêm đông yên tĩnh như vậy, âm thanh đột ngột vang lên rõ ràng.
Đại Kiều bị đánh thức.
Cô từ trên giường ngồi dậy, lấy đôi tay nhỏ bé dụi mắt, khuôn mặt ửng hồng vì ngủ không đủ giấc giống như con mèo nhỏ bị đánh thức vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.
Cô cẩn thận lắng nghe thì lại không thấy âm thanh gì, đợi một lúc âm thanh cũng không vang lên lần nữa. Khi cô tưởng bản thân mình vừa nghe nhầm thì tiếng va chạm lại vang lên.
Lần này cô nghe thấy rõ ràng.
Âm thanh phát ra từ trong gốc cây mà cô đặt cá Koi mà bà nội đổi trứng mang về cho cô.
Con cá Koi nhỏ thổi ra một chút bong bóng rồi đột ngột cất tiếng: “Đại Kiều, cảm ơn cô đã cứu tôi! Nhưng mà tôi không thể ở lại đây lâu, cô có thể đưa tôi trở về không?”
Giọng nói non nớt như một đứa bé nhỏ chừng năm sáu tuổi, ngọt ngào đáng yêu.
Đại Kiều kinh ngạc há to miệng thành một hình tròn đủ nhét vừa một quả trứng chim: “Bạn, bạn, bạn có thể nói?”
Con cá Koi nhỏ lại khạc ra bong bóng: “Tôi là con gái thứ mười tám của Long Vương, đương nhiên biết nói chuyện, các anh chị tôi còn có thể biến thành hình người nhưng tại vì tôi còn nhỏ công lực chưa đủ nên không có cách nào biến thành người được. Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, cô có thể đưa tôi về nhà không? Nếu không được về nhà, tôi sẽ chết, Kiều Kiều, oa oa…”
Đại Kiều không hiểu tại sao một con cá lại biết nói chuyện, nhưng cô hiểu những câu nói phía sau, cô nghe rõ được.
Nhìn con cá Koi bé nhỏ khóc đến thảm thiết như vậy, cô vội vàng an ủi nó: “Bạn đừng, đừng khóc, tôi đưa, đưa bạn về nhà, nhưng mà, nhà bạn, ở đâu?”
Cá Koi nhỏ lập tức ngừng khóc: “Từ ngọn núi phía Tây đi vào có một cái thác nước, cô đem tôi đến thác nước đó.”
Lần trước cô đi vào núi phía Tây móc trứng chim thiếu chút nữa mất mạng, sau đó còn bắt cha cô phải đưa cô đi bệnh viện cho nên theo bản năng cô không hề thích chỗ núi phía Tây này.
Cá Koi nhỏ nhìn Đại Kiều không đồng ý thì lại lập tức bật khóc thút thít, đôi mắt nó to tròn nhìn cô, ai nhìn thấy cũng phải mềm lòng.
Đứa nhỏ Đại Kiều từ trước đến giờ hay mềm lòng làm sao có thể chịu đựng được ánh mắt như vậy.
Vì vậy mặc dù rối rắm nhưng cô cũng gật đầu đáp ứng: “Bạn, bạn đừng khóc, tôi, tôi đồng ý bạn, là được rồi.”
“Thật tốt quá! Cảm ơn cô, Đại Kiều, tôi sẽ báo đáp cô!” Cá Koi nhỏ vui vẻ khạc ra mấy cái bong bóng, ở trong bồn cây hưng phấn bơi qua bơi lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đại Kiều nhớ tới chuyện xảy ra nửa đêm hôm qua chỉ nghĩ là mình nằm mơ nhưng lúc cô ăn sáng xong, cá Koi nhỏ lại lên tiếng.
“Đại Kiều, cô làm xong chưa? Bao giờ thì cô đưa tôi đến thác nước trên núi phía Tây?”
Khuôn mặt Đại Kiều một lần nữa kinh ngạc mở to mắt ngây thơ nói: “Đúng là, đây, không, phải là, nằm mơ, rồi!”
Cá Koi nhỏ đáp lại bằng ánh mắt tương tự: “Dĩ nhiên không phải là mơ, cô nhanh dẫn tôi qua đó đi, tôi cầu xin cô, Đại Kiều!”
Đại Kiều cảm thấy nó còn biết làm nũng hơn cả Tiểu Kiều, ánh mắt mơ màng của nó nhìn người khác làm cho người ta hoàn toàn không thể từ chối.
Cô gật nhẹ đầu: “Được, tôi, dẫn bạn, đi.”
Chậu gỗ quá nặng, hơn nữa bưng chậu gỗ ra ngoài rất dễ làm người ta chú ý, vì vậy cô tìm một cái sọt nhỏ: “Không có, không có nước, bạn, chịu được không?”
Cá Koi nhỏ giòn giã trả lời: “Được, tôi không có vấn đề gì, chỉ cần cô đưa tôi tới thác nước trong vòng nửa giờ là được.”
Đại Kiều không biết thác nước kia có xa không nhưng vì không muốn cá Koi nhỏ chết nên cô nói với cha mình một tiếng rồi lập tức đi ra cửa.
Trai tráng trong thôn cơ bản đã bị phái xuống đồng làm việc, trẻ con trong thôn vì trời quá lạnh mà bị nhốt lại ở trong nhà không cho ra ngoài cho nên dọc đường đi Đại Kiều cũng không có đụng phải người nào.
Cô không khỏi lén thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ sợ lại gặp phải vợ Tống Kim Lai như lần trước.
Rừng phía Tây vẫn còn ngập trong sương mù. Đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón làm Đại Kiều run sợ đứng ở chân núi.
Cá Koi nhỏ an ủi: “Cô đừng lo lắng. Có tôi đây, tôi sẽ không để cho cô rơi vào bẫy đâu.”
Đại Kiều nhìn thấy bộ dáng đáng tin của nó thì liền bị thuyết phục. Thực tế chứng minh cá Koi nhỏ không hề lừa cô bởi suốt quãng đường cô đi không hề gặp bất cứ trở ngại nào.
Theo chỉ dẫn của cá Koi nhỏ, cô thuận lợi đi tới thác nước.
Thác nước nhỏ kia ước chừng chưa cao tới mười mét, nước từ trên chảy xuống bắn ra tứ phía rơi vào tảng đá phía dưới nở tung ra bọt nước khiến Đại Kiều nhìn đến ngây người.
Đây cũng là lần đầu tiên Đại Kiều nhìn thấy thác nước, nhưng lúc này đôi mắt của cô nhìn chằm chằm vào cá đang bơi trong nước kia.
Thật là nhiều cá quá!
Cô không nhịn được nuốt nước bọt.
Lần cô ăn cá gần nhất là vào lễ mừng năm mới, cô còn nhớ rõ thịt cá tươi mới kia làm cô suýt chút nữa nuốt cả đầu lưỡi vào nhưng cô cũng chỉ ăn hai miếng bởi vì mẹ cô nói cô còn bé ăn nhiều không tiêu hóa được.
Nhớ tới mùi vị thịt cá, nước miếng cô cũng chảy ra.
Cá Koi nhỏ nhìn bộ dạng nuốt nước miếng không ngừng của Đại Kiều, nở nụ cười khanh khách: “Đại Kiều, mau lau nước miếng của cô đi, nhỏ cả vào người tôi rồi này.”
Đại Kiều theo bản năng lau khóe môi một cái mới nhận ra mình bị lừa, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ ửng. “Hư quá, con cá này!”
Cá Koi nhỏ trong tay cô quẫy một chút nói: “Đại Kiều nhanh đem tôi thả vào nước đi!”
Dù mới sống chung có mấy ngày ngắn ngủi, tuy Đại Kiều cũng cảm thấy luyến tiếc nhưng cô vẫn nghe theo lời cá Koi nhỏ mà thả nó vào trong nước: “Tạm biệt, cá nhỏ.”
Cá Koi nhỏ được hòa mình vào dòng nước suối lạnh sung sướng bơi một vòng, sau đó lại quay về bên dòng suối: “Đưa tay cô cho tôi.”
Đại Kiều ngoan ngoãn đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra.
Từ trong miệng cá Koi nhỏ khạc ra một miếng ngọc bội. Lúc đầu ngọc bội chỉ nhỏ bằng đốt tay nhưng sau đó từ từ to dần lên chiếm hết lòng bàn tay Đại Kiều.
Ngọc bội trắng như tuyết lại trong suốt, được chạm khắc rất sống động. Cô còn có thể thấy rõ hình vảy cá phía trên, quan trọng hơn là hình dáng của nó và cá Koi nhỏ giống nhau như đúc.
“Đẹp, đẹp, đẹp quá!” Đại Kiều nhìn chăm chú vào miếng ngọc bội, cặp mắt sáng lên thấy rõ.
Cá Koi nhỏ nói: “Cho cô đó, xem như là quà cảm ơn cô đã cứu tôi.”
Quà tặng quý giá như thế, Đại Kiều làm sao dám nhận, nhưng cá Koi nhỏ nói xong cũng không cho cô cơ hội cự tuyệt mà xoay người lặn mất.
Chỉ thấy nó ngược dòng mà bơi lên về phía trên thác nước.
Bơi ngược dòng vốn không phải là việc dễ dàng, huống chi lực hút của trái đất lại hướng về bên dưới, cá Koi nhỏ thất bại liên tiếp. Nhiều lần nó té xuống từ không trung, còn bị đụng vào đáy thác khiến trên người nó đều hiện lên vết thương rất rõ ràng.
Nhưng cá Koi nhỏ vẫn không bỏ cuộc.
Đại Kiều thực sự rất khẩn trương, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại tiếp thêm nghị lực cho nó: “Cá nhỏ, một lần nữa, bơi đi!”
Không biết thử bao nhiêu lần, cũng không biết đã thất bại bao nhiêu, cuối cùng cá Koi nhỏ cũng thành công!
Trên thác nước nhanh chóng xuất hiện một tia sáng lấp lánh ánh vàng, cá Koi nhỏ nhảy vào, quanh thân nó phát ra ánh sáng rực rỡ, vết thương trên người cũng biến mất.
Cá Koi nhỏ ở trước cửa Long môn vẫy đuôi nhìn về phía cô, cao hứng nói: “Gặp lại sau, Đại Kiều!”
Đại Kiều giơ bàn tay nhỏ bé trắng nõn của mình ra sức vẫy: “Gặp lại sau, cá nhỏ.”
Ánh sáng lóe lên, cá Koi nhỏ biến mất, Đại Kiều ngơ ngác một hồi lâu sau đó mới cúi đầu nhìn miếng ngọc bội trong tay mình.
Ngọc bội kia xinh đẹp như vậy, cô phải cất chỗ nào mới được đây?
Nếu như bị người khác nhìn thấy, cô sẽ phải giải thích thế nào đây?
Ngay vào lúc này, đột nhiên miếng ngọc bội trong tay cô biến mất vào lòng bàn tay không còn nhìn thấy nữa!
Đại Kiều bị dọa sợ đến ngừng thở.
Ngọc bội đâu?
Làm sao đang ở trong lòng bàn tay cô lại không thấy nữa?
Cô lật sấp lật ngửa bàn tay mình nhìn, rồi sau đó nghiêm túc tìm kiếm trên mặt đất, trong lòng vội vàng gọi ngọc bội mau ra đây đi, một khắc sau ngọc bội từ lòng bàn tay cô chui ra.
Đại Kiều bị kinh ngạc một lần nữa, cô ngây người đến miệng cũng không khép lại được.
Cô không ngờ tới ngọc bội sẽ chui vào trong lòng bàn tay mình, nhưng sau nhiều lần ngọc bội “thoắt ẩn thoắt hiện” cô mơ hồ hiểu ra được quy luật làm sao để giấu nó và để nó xuất hiện.
Sau khi cô cất ngọc bội xong, đột nhiên nghe thấy tiếng bùm bùm dưới nước, cô quay đầu lại nhìn thì vừa đúng lúc mười mấy con cá đồng loạt nhảy lên sân cỏ!
Cá tự động nhảy lên bờ, chuyện này thật quá hoang đường, cô chưa từng thấy qua bao giờ!
Nhưng hôm nay Đại Kiều gặp quá nhiều chuyện kì lạ rồi cho nên vào lúc này ngược lại cô thấy nhưng không có kinh sợ nữa.
Cô đi tới đếm số lượng, tổng cộng có mười lăm con, mỗi một con đều đến bốn năm cân, rất béo!
Cô không dám ở trong núi Tây này quá lâu nên lập tức đem cá bỏ vào trong gùi nhỏ.
Gùi nhỏ đầy quá không chứa hết được, còn có hai con không thể cho vào, cô nhỏ hai lá cỏ bện thành dây xuyên qua mang cá xách lên.
Theo như tính toán, mỗi con cá trung bình nặng bốn cân, mười lăm con cá nặng tới sáu mươi cân một bé gái sáu tuổi căn bản không thể cầm nổi.
Nhưng Đại Kiều vốn đã rất khoẻ, nếu không bằng sức của cô sẽ không thể đảm nhiệm tất cả việc nhà từ lúc lên bốn tuổi.
Tuy nhiên dù sức cô có lớn đến đâu thì cô cũng vẫn còn quá nhỏ, bị bảy mươi cân đè xuống khiến vai cô đau rát nên phải nghỉ giữa đường nhiều lần mới gắng gượng đi ra khỏi núi phía Tây được.
Mặc dù bả vai đau đến hít vào khí lạnh nhưng trong lòng cô lại nở hoa phơi phới.
Cô đã tính toán xong xuôi, mười lăm con cá, trừ cho bà nội và ông nội năm con, cho dì Tuệ ba con, số còn lại sẽ để cha cô bồi bổ thân thể.
Cha cô đã nằm trên giường cả tháng, bệnh tình không những không tốt lên mà như còn trở nên nghiêm trọng hơn khiến cô thật sự lo lắng.
Còn về phần mẹ của cô?
Thật ngại quá, khi ấy cô không có nghĩ tới người mẹ này.
Cũng may là số cô tốt, trên đường về không có gặp phải người nào, nếu không có nhiều cá như vậy cô cũng không biết phải mở miệng giải thích thế nào.
Sau khi về đến nhà, cô nhanh chóng chạy đến gặp cha cô ở trong nhà đem toàn bộ vật quý trong gùi nhỏ đổ xuống đất, thở hổn hển, dứt khoát nói: “Cha, cá!”
Kiều Chấn Quân thấy cá đầy một gùi nhỏ, lập tức kinh sợ: “Nhiều cá như vậy, con lấy được ở đâu? Bà nội đưa cho con sao?”
Đại Kiều lắc cái đầu nhỏ của mình: “Không phải là, bà nội, cho, đâu…”
Cô muốn nói cho cha cô biết chuyện của cá Koi nhỏ, muốn nói những thứ này đều là cá của cô nhặt từ trong thác nước nhưng cũng không biết phải nói thế nào, mỗi khi cô muốn mở miệng lại có một sức lực nào đó ngăn cản cô nói ra sự thật.
Cô cố thử nhiều lần, mặt nghẹn đến đỏ lên cũng không có cách nào nói ra được.