Editor: Hg201
Beta: Eirlys
Nhà họ Phương ở thôn Bắc, nhà họ Kiều ở thôn Nam, hai nhà kết hợp với nhau thành một Nam một Bắc nhưng cô chỉ đến đấy một lần vì mẹ cô không thích dẫn cô về cùng.
Dọc đường đi gặp không ít người trong thôn, cô đều cười ngọt ngào với họ, mọi người biết cô nói lắp nên cũng không để tâm chuyện cô không mở miệng nói chuyện.
Vừa mới tới thôn Bắc, cô đã thấy Tiểu Kiều bị một đám trẻ con vây quanh.
Tiểu Kiều vừa xinh đẹp vừa nổi tiếng là đứa trẻ thông minh nên trẻ con trong thôn đều yêu quý cô.
Đại Kiều nhìn thấy thì vô cùng hâm mộ, bình thường cô phải làm việc nhà lại thêm việc nói lắp nên không có bạn bè nhỏ tuổi cùng vui đùa.
Có một đứa bé thấy cô thì lập tức nói to: “Mọi người nhìn xem, con bé nói lắp tới rồi!”
Có mấy đứa trẻ nữa chạy tới, vây quanh cô vỗ tay hát đồng dao: “Đứa nói lắp, chơi con ếch, nhặt một quả dưa, bán một mao tám, gấp gáp chạy về nhà, vấp ngã sấp mặt! Vấp ngã sấp mặt! Ha ha ha…”
Trước đó trong thôn không có bài đồng dao này mà là một hai năm gần đây mới có, nhưng mọi người cũng không biết bài đồng dao này từ đâu mà có.
Bàn tay nhỏ bé của Đại Kiều nắm chặt vạt áo, mặt cô đỏ bừng lên.
Tiểu Kiều nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên nụ cười ngọt ngào, cô vui vẻ nhìn Đại Kiều lúng túng.
Đại Kiều bị nói lắp bẩm sinh, chẳng qua kiếp trước mẹ cô xem cô như bảo bối, ai dám cười nhạo cô nói lắp, bà sẽ liều mạng với kẻ đó. Sau đó bà lại cho cô đi bệnh viện chữa trị, cho nên kiếp trước Đại Kiều đã được chữa khỏi bệnh nói lắp từ lúc sáu tuổi.
Kiếp này cô không được mẹ thương lại còn bị mẹ ở bên chế giễu liên tục khiến cô càng thêm mặc cảm, bệnh nói lắp vì vậy mà nghiêm trọng hơn.
Nhìn đủ rồi, lúc này Tiểu Kiều mới đi tới ngọt ngào nói với mọi người: “Tật nói lắp của chị tôi là bẩm sinh, cả đời cũng không chữa khỏi, mọi người đừng cười chị ấy.”
“Cả đời chữa không khỏi, vậy là cả đời chính là nhỏ nói lắp?”
“Mày nói sai rồi, lúc bé là nhỏ nói lắp, lớn lên sẽ là đại nói lắp, già rồi là bà nói lắp, hahaha…”
Mặt Đại Kiều càng đỏ hơn, cô quẫn bách đến mức không biết đặt chân ở đâu.
“Các bạn thật xấu xa, tôi sẽ không chơi với các bạn nữa!” Tiểu Kiều giậm chân, cô quay đầu nhìn Đại Kiều cười ngọt ngào: “Chị, sao chị cũng tới đây?”
Thấy Tiểu Kiều cười ngọt, Đại Kiều thở phào nhẹ nhõm: “Em gái, sao, lâu, vậy, rồi, em, không, về, nhà?”
Đôi mày xinh đẹp của Tiểu Kiều nhíu lại: “Mẹ nói chị là kẻ gieo họa, sẽ khắc chết chúng ta, nếu như chị không ra khỏi nhà, cả đời này mẹ cũng không quay về.”
“Gieo họa là thế nào?” Một đứa bé nhỏ tuổi ngơ ngác hỏi.
“Tao biết, tao biết. Mẹ tao nói Đại Kiều là ôn dịch, ai đến gần sẽ gặp xui xẻo!” Tống Đại Bảo lớn tiếng hét lên.
Tống Đại Bảo là con lớn nhà Tống Kim Lai,bình thường nó hay nghe mẹ nó nói chuyện về Đại Kiều nên đầu cũng bị tiêm nhiễm.
Những đứa trẻ khác nghe thấy lời của Tống Đại Bảo thì lập tức chạy ra thật xa giống như Đại Kiều thật sự là ôn dịch vậy, bọn nó sợ đứng gần cô sẽ bị lây nhiễm.
Tay Đại Kiều nắm chặt vạt áo, hốc mắt đỏ lên.
Thấy Đại Kiều khó chịu, Tiểu Kiều cảm thấy còn vui hơn việc ngày hè được ăn kem.
Kiếp trước nếu không phải do Đại Kiều, cô sẽ không phải chịu làm kẻ ngốc thê thảm mấy năm. Kiếp này cô nhất định phải để cô ta nếm mùi đau khổ, hơn nữa còn phải trả lại gấp bội.
Thật ra ở kiếp này mẹ cô cũng không ghét Đại Kiều lắm nhưng từ lúc cô bắt đầu có sức lực, cô lập tức cấu Đại Kiều làm Đại Kiều khóc ầm lên.
Mẹ cô phải chăm hai đứa trẻ cùng một lúc, còn phải làm việc nhà, bà luôn bận rộn không ngừng lại thấy Đại Kiều yếu ớt như thế tự nhiên sẽ thấy phiền.
Nhưng vậy cũng chưa đủ, nửa đêm cô thường lén vén chăn Đại Kiều lên, để cô ta bị lạnh mà sinh bệnh khiến trong nhà tốn không ít thuốc vì cô ta, dần dần mẹ càng không thích cô ta.
Sau này, khi Đại Kiều có thể nói chuyện được, cô liền len lén truyền ra ngoài Đại Kiều là đứa gieo họa, cứ như thế, mẹ cô hoàn toàn ghét bỏ Đại Kiều.
“Chị, chị về trước đi, chị không cần lo lắng, em sẽ khuyên mẹ về nhà.” Tiểu Kiều nghiêng đầu cười ngọt ngào, bộ dáng khéo léo lại xinh đẹp.
Trong lòng Đại Kiều rất biết ơn Tiểu Kiều giúp cô: “Em gái, em, thật, tốt!”
Tiểu Kiều nghe thấy thế càng cười ngọt ngào hơn.
Đúng lúc đó có hai đứa bé trai một lớn một nhỏ xách một con cá sọc trắng và đỏ chạy tới. Đứa lớn tên là Phương Hữu Lương 8 tuổi, đứa nhỏ tên là Phương Hữu Nhục 4 tuổi. Hai đứa là con trai cả và con trai út nhà cậu Phương Phú Quý của Đại Kiều.
Phương Hữu Lương thở hổn hển chạy tới trước mặt Tiểu Kiều, bé còn chưa kịp nói gì thì thấy Đại Kiều, bé trừng mắt nói: “Nhỏ nói lắp, sao mày lại ở đây, có phải đến bắt nạt em Tiểu Kiều không hả?”
Phương Hữu Nhục phụ họa: “Có phải không?”
Đại Kiều liên tục lắc đầu: “Không, không phải, em, em, không có, có…”
“Tao tin mày cũng không dám, nếu mày dám bắt nạt em Tiểu Kiều, tao sẽ đánh mày!” Phương Hữu Lương giơ nắm đấm về phía cô.
Phương Hữu Nhục nhại lại: “Sẽ đánh mày!”
Lúc này Tiểu Kiều mới lên tiếng: “Anh họ, không phải anh đi bắt cá sao? Sao anh họ về nhanh thế?”
Phương Hữu Lương lập tức giơ con cá quý hiếm lên: “Em Tiểu Kiều, em nhìn con cá này xinh đẹp chưa?”
Con cá bé bằng một nửa lòng bàn tay, không giống như các loài cá khác, vảy của nó giống như biết phát sáng. Khi ánh mặt trời chiếu vào, vảy cá sáng lấp lánh trông cực kỳ đẹp!
Những đứa trẻ khác thấy con cá trong lòng bàn tay Phương Hữu Lương thì xúm lại nhìn.
“Đẹp quá! Nó sáng lên kìa!
“Tôi lần đầu thấy cá phát sáng!”
“Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy.”
Ngay cả Đại Kiều cũng nhìn chằm chằm con cá kia, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc.
Tiểu Kiều lại không có hứng thú.
Đây là cá Koi vằn bạc vằn đỏ, cô không chỉ đọc sách, thấy hình trên mạng mà còn từng nuôi qua rồi nên cô không thấy nó hiếm lạ gì.
Nhưng cô cũng không biểu hiện ra mà nghiêng đầu cười ngọt ngào: “Thật là một con cá xinh đẹp, anh bắt được nó ở đâu thế?”
Phương Hữu Lương thấy tất cả mọi người đều đang nhìn hắn thì cực kỳ đắc ý: “Anh bắt được ở con suối phía sau, Tiểu Kiều có thích không, anh tặng cho em!”
Hắn rất thích đứa em họ này, vẻ ngoài xinh xắn, cười lên ngọt ngào không giống những bé gái khác trong thôn.
Hơn nữa em họ còn rất thông minh, là một thần đồng nhỏ, các thầy cô trong trường vẫn hay nhắc đến cô, bởi vì có cô em họ thần đồng này, hắn rất được bạn học coi trọng.
“Cảm ơn anh họ, em rất thích.” Tiểu Kiều cười ngọt ngào, cô đang muốn nhận lấy con cá, ánh mắt lại liếc về phía Đại Kiều đang nhìn cá Koi không chớp mắt, đôi mày nhẹ nhàng cong lên: “Chị, chị rất thích con cá này sao?”
Đại Kiều gật đầu một cái.
Cô chưa từng nhìn thấy con cá nào xinh đẹp như thế, hơn nữa không biết có phải ảo giác hay không mà cô thấy con cá đang nhìn mình.
Con cá bị mang ra khỏi nước, miệng hơi khép lại, trên người còn bị mất không ít vảy, nhìn qua giống như bị thương, cô thấy nó thật đáng thương.
Đại Kiều đỏ mặt, cô bấm chặt đầu ngón tay: “Em gái, em, có thể, cho chị, con cá, này, được, không?”
“Tại sao phải đưa cho mày? Không biết xấu hổ, cút đi!” Phương Hữu Lương đẩy Đại Kiều một cái.
Đại Kiều ngay lập tức lùi về sau mấy bước, suýt nữa thì ngã.
Phương Hữu Nhục cũng giơ quả đấm nhỏ lên: “Cút đi!”
Đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Kiều nghe thấy Đại Kiều muốn lấy đồ, trước kia ở nhà, cô ta đói sôi bụng lên nhưng cũng không mở miệng đòi đồ ăn, không ngờ rằng hôm nay lại lên tiếng vì một con cá.
Thật thú vị.
Nếu là người khác, cô sẽ cho. Nhưng là Đại Kiều, cô sẽ không cho cô ta toại nguyện.
Cô nhăn mày một lúc lộ ra vẻ khó xử: “Chị, con cá này là của anh họ, em không thể quyết định được.”
Đại Kiều đau khổ mấp máy đôi môi nhỏ: “Không, không, không sao cả.”
Tiểu Kiều nhìn chằm chằm cô ta một lúc rồi nghiêng đầu: “Thật ra nếu chị thích nó, chị có thể lấy đồ đổi với với anh họ.”
“Đổi, đổi, đồ gì?” Trên mặt Đại Kiều hiện nét khó hiểu.
Tiểu Kiều vẫn không trả lời, Phương Hữu Lương mất hứng: “Tại sao phải đưa nó cho nhỏ nói lắp, em nhìn dáng vẻ nghèo nàn của nó đi, nó có đồ gì tốt mà trao đổi chứ?”
Giọng nói mềm mại của Tiểu Kiều vang lên: “Anh họ, không phải anh rất muốn ăn kẹo sao? Nếu chị có thể có kẹo hoặc tiền cho anh, anh cho chị có được không?”
Thời đại này, mọi người ăn còn không đủ no chứ đừng nói đến chuyện ăn vặt, nhưng trẻ con thì lúc nào mà chẳng háu ăn.
Phương Hữu Lương nghe vậy tim liền đập nhanh hơn: “Vậy để xem nó có thể lấy ra thứ gì?”
Đại Kiều rất lúng túng, cô sờ túi nhưng chỉ móc ra được một phân tiền, đây là ông nội cho cô hôm trước.
Phương Hữu Lương lập tức cướp mất tiền, hắn khó chịu nói: “Có mỗi một phân tiền cũng muốn đổi cá của tao, nằm mơ đi!” Tiền cũng không trả lại cho Đại Kiều.
Phương Hữu Nhục: “Nằm mơ đi!”
Tiểu Kiều nhìn Đại Kiều không móc ra được thứ gì có giá trị thì yên tâm, cô chỉ sợ lúc không có cô, ông bà nội sẽ đối xử tốt với cô ta.
Cô kéo Đại Kiều qua nói thầm: “Chị, có phải chị rất thích con cá kia không?”
Đại Kiều gật đầu thật mạnh.
“Nếu chị thích như thế, lần này em sẽ giúp chị, lát nữa em sẽ lừa anh họ nói con cá có độc bảo anh ấy ném xuống sông, sau khi bọn em đi thì chị đến nhặt lại.”
“Em gái…” Em gái đối với cô thật tốt, Đại Kiều thấy lỗ mũi (mũi) mình ê ẩm.
Quay đầu lại, Tiểu Kiều nói: “Anh họ, chị muốn thách đấu với anh, chị nói chỉ cần anh dám ném cá vào hố phân, chị liền dám nhặt cá từ hố phân lên, anh họ, anh có dám đấu không?”
Mặt mũi bé trai tràn đầy vẻ khiêu khích, làm sao hắn lại sợ một đứa con nít được.
Phương Hữu Lương nhìn chằm chằm Đại Kiều, hắn ngẩng cổ lên nói: “Đi thì đi, có cái gì mà tao không dám!”
Đại Kiều:???
“Mọi người đi theo tôi!” Phương Hữu Lương vung tay lên rồi vắt chân lên cổ chạy như bay về phía thôn Đông.
Một đứa hô to, cả đám cũng hô ầm lên chạy theo sau.
Tiểu Kiều chớp đôi mắt ngập nước: “Anh họ nói muốn đem cá kia ném vào hố phân, em cũng không khuyên được, chị, hay là chị bỏ con cá kia đi.”
Đại Kiều trừng hai mắt lắc đầu: “Chị, muốn!”
Nhìn bóng lưng Đại Kiều chạy như bay, Tiểu Kiều nhẹ giọng cười.
Cô biết cô ta sẽ không dễ dàng buông tay, kiếp trước tính cô ta cũng như vậy.
Chẳng qua lần trước cô ta rơi vào bẫy ở khu rừng phía Tây cũng không chết, lần này cô xem thử cô ta còn may mắn như thế không!
Thu lại nụ cười, cô cất bước theo sau.
Lúc này, cửa nhà Tống Kim Lai ở thôn Đông đang đóng chặt.
Kiều Tú Chi đập một cái vào cửa, cửa gỗ lắc lư: “Vợ Tống Kim Lai, nhanh mở cửa ra! Tôi biết cô ở nhà, nếu cô còn không mở cửa, cô cũng không cần cái cửa này nữa đúng không?”