Edit: Tawm
Beta: Leo
Bà Phương không muốn chi tiền, chỉ mời một ông lang vườn khám cho cô ta.
Không ngờ tới nửa đêm Phương Tiểu Quyên lại càng sốt cao hơn.
Tiểu Kiều cảm giác không ổn, lập tức chạy đi tìm bác mình: “Bác, mẹ cháu phát sốt rất cao, đến mức nói mê nói sảng rồi, phải nhanh chóng đưa đi bệnh viện mới được!”
Phương Phú Quý nửa đêm bị đánh thức, cực kỳ khó chịu: “Mày nói đi bệnh viện là đi bệnh viện được ngay à, mày nghĩ bệnh viện là nhà mày chắc?”
Đi bệnh viện không cần tiền hay sao?
Đi bệnh viện không cần giấy giới thiệu à?
Lại còn khuya khoắt như thế này, đến lúc đó không may ngã rồi thành bại liệt như thằng hai nhà họ Kiều thì làm thế nào?
Trong lòng Tiểu Kiều bực tức vô cùng, nhưng vẫn ôn tồn năn nỉ anh ta: “Bác, không đi bệnh viện thì đến trạm y tế cũng được, cháu cũng biết khuya khoắt không nên quấy rầy bác nghỉ ngơi, nhưng cháu lo lắng nếu bệnh của mẹ cháu trở nặng thêm, về sau chẳng phải là càng làm phiền bác nhiều hơn?”
Phương Phú Quý giật nảy mình.
Nếu Phương Tiểu Quyên sốt đến hỏng đầu, đến lúc đó chắc chắn không thể tái giá được nữa, vậy chẳng phải hắn sẽ phải nuôi dưỡng cô ta cả đời?
Chuyện này tuyệt đối không được!
Hắn bật dậy khỏi giường, cõng Phương Tiểu Quyên chạy nhanh đến trạm y tế.
Bởi vì được đưa đi kịp thời, Phương Tiểu Quyên giành lại được một mạng.
Vương Hâm Sinh bởi vì cả ngày ăn không ngồi rồi, lại thích cùng mấy tên lưu manh ở xung quanh tụ tập quậy phá với nhau, người trong nhà lo lắng hắn bị dạy hư, cho nên đưa hắn đến nhà ông bác ở huyện trên, bắt hắn ở đó nửa tháng mới được về.
Hắn vừa mới trở về hôm qua, muốn đi tìm Phương Tiểu Quyên, hơn nửa tháng chưa được gặp người đẹp, thật là nhớ đến phát sợ.
Nhưng hắn còn chưa đi tìm Phương Tiểu Quyên, lại nghe được chuyện cô ly hôn với con trai thứ hai nhà họ Kiều, hắn hưng phấn thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, ai ngờ ngay sau đó vui quá hóa buồn.
Phương Tiểu Quyên rơi xuống nước bị tên đầu đất Cẩu Thặng cấp cứu, hai người trước mặt mọi người ấp ấp ôm ôm, nghe nói Cẩu Thặng đang tìm bà mối đến nhà họ Phương cầu thân!
Vương Hâm Sinh lập tức tức giận đến mức đấm một cú thật mạnh vào cánh cửa!
Hắn đã coi Phương Tiểu Quyên là người phụ nữ của mình, bây giờ lại bị một thằng đàn ông khác động chạm, cục tức này bảo hắn nuốt xuống thế nào được?
Màn đêm buông xuống, hắn tìm hai người anh em, chạy đến nhà tên đầu đất Cẩu Thặng, trùm đầu hắn, giơ tay đánh cho một trận!
Cẩu Thặng vừa đúng lúc đang chìm trong giấc mộng được nghênh đón người đẹp về, đạt đến đỉnh cao của cuộc đời, ai ngờ trên người đột nhiên đau đớn, hắn tỉnh khỏi giấc mơ, phát hiện mình bị người ta đánh!
Hắn điên cuồng giãy giụa, nhưng kẻ địch giữ chặt tay chân hắn, không thể phản kháng được gì!
Cuối cùng hắn bị đánh cho vỡ đầu chảy máu, bởi vì tiếng động quá lớn, kinh động đến bà Vương nhà bên cạnh, Vương Hâm Sinh sợ bị người ta thấy, lúc này mới nhanh chóng bỏ chạy lấy người.
Cẩu Thặng bởi vậy thoát được một mạng.
Lưu Thúy Hoa nửa đêm tiêu chảy đi nhà xí, mới từ nhà xí đi ra, liền nghe “Uỵch” một tiếng, một bóng người từ tường vây nhảy vào.
Cô sợ tới mức hai chân đều nhũn ra: “Ai? Là ai ở đó?”
Vương Hâm Sinh vỗ vỗ tay phủi bụi nói: “Chị dâu đừng lớn tiếng, là tôi đây.”
Lưu Thúy Hoa vừa nghe ra giọng chú em, lúc này trái tim đang nhảy vọt lên tận cổ mới rơi xuống chỗ cũ: “Chú năm, khuya khoắt thế này chú không ở trong phòng ngủ, sao lại từ bên ngoài trở về?”
Vương Hâm Sinh vừa ngáp dài vừa đi về phía phòng mình: “Cái này chị không cần lo, nếu có người hỏi, chị cứ nói không gặp tôi.”
Lưu Thúy Hoa vừa nghe lời này tim đập hẫng một nhịp, chú em chắc chắn lại ở bên ngoài gây hoạ!
Cô gả đến nhà họ Vương, thực sự là hết sức vừa lòng.
Nhà họ Vương giàu có, cha mẹ chồng cũng công bằng, chồng cô Vương Thủy Sinh vừa có năng lực lại có bản lĩnh, trong thôn này so với cô, chẳng mấy ai là mãn nguyện hơn được.
Đương nhiên, nếu không có chú em vô dụng này, thì càng vừa lòng
Thật ra từ rất sớm cô đã bắt đầu có ý muốn tách ra, thế nhưng cha mẹ chồng đều coi chú em như là bảo bối, chỉ cần hai ông bà còn sống, nhất định không có thể ra ở riêng!
Một cơn gió lạnh thổi qua, cô run lập cập, nhanh chóng khép chặt vạt áo bông chạy về phòng.
Ngày hôm sau, toàn bộ người trong đội sản xuất đều biết Cẩu Thặng tối hôm qua bị người ta đánh, nếu không phải bà Vương phát hiện ra sớm, phỏng chừng lúc này thi thể hắn cũng lạnh rồi!
Xảy ra chuyện lớn như vậy, trưởng đội sản xuất Vương Thủy Sinh lập tức dẫn theo người đến nhà Cẩu Thặng, dò hỏi hắn về sự việc xảy ra tối hôm qua.
Nhưng Cẩu Thặng lại hỏi một câu trả lời “không biết” ba câu.
Kỳ thật cái này cũng không thể trách Cẩu Thặng.
Lúc ấy nửa đêm người ta ngủ say như thế, làm sao hắn có thể ngờ được sẽ có người tới đánh hắn?
Chờ bà Vương dẫn người đến đây, những người đó sớm đã chạy trốn không còn bóng dáng.
Mọi người nghe xong, sôi nổi cảm thán Cẩu Thặng xui xẻo.
Cẩu Thặng tuy rằng vừa nghèo lại lười, cũng có chút nợ nần, nhưng hắn rất nhút nhát, bởi vậy chưa bao giờ lại tự dưng gây thù chuốc oán với người khác.
Vậy rốt cuộc là ai cùng Cẩu Thặng không bỏ qua được?
Vương Thủy Sinh hỏi Cẩu Thặng có muốn đi đến đồn công an báo án hay không, Cẩu Thặng lắc đầu như trống bỏi, hắn nói hễ nghe thấy ba chữ “Đồn công an” là hai chân nhũn ra, càng đừng nói đến chuyện đi tới đó.
Vương Thuỷ Sinh cũng không có cách nào khác, trước giờ trị an của đội sản xuất vẫn luôn rất tốt, chuyện giống như chuyện của Cẩu Thặng này, trước đây chưa từng xảy ra.
Việc này nếu truyền ra ngoài, năm nay chắc chắn không được danh hiệu đội sản xuất tiên tiến, nếu loại chuyện này lại xảy ra, chỉ sợ cái chức đội trưởng đội sản xuất của anh cũng có thể mất luôn!
Vì thế anh quyết định trước vụ xuân, đội sản xuất tự tổ chức đội ngũ tuần tra, mỗi hộ thay phiên phái người đi tuần tra, bảo vệ an toàn của mọi người.
Việc này liên quan đến sự an toàn của mọi người, bởi vậy cũng không có ai phản đối.
Chỉ có Lưu Thúy Hoa là biết chân tướng sau việc Cẩu Thặng bị đánh, cả người đứng ngồi không yên.
Thờ gian Cẩu Thặng bị đánh, cùng với thời điểm chú em trở về tối hôm qua quá gần nhau, việc này tám chín phần mười chính là chú em làm!
Chỉ là cô đoán không ra vì sao chú em lại muốn đánh Cẩu Thặng, theo lý thuyết hai người hẳn là không có ân oán gì mới đúng.
Thế nhưng rất nhanh cô liền biết đáp án.
Trải qua mấy ngày đẩy nhanh tốc độ, Kiều Tú Chi rốt cuộc cũng may xong quần áo.
Đại Kiều cầm chiếc áo bông đỏ rực mới tinh, không tin tưởng mà cứ hỏi đi hỏi lại bà nội: “Bà nội, cái này, thật sự là, cho cháu, sao?”
Cái áo bông thật xinh đẹp, trên mặt vải còn thêu vài đóa hoa lê, nhìn qua giống y như thật, đẹp cực kỳ!
Cô bé chưa từng thấy chiếc áo bông đẹp như vậy, chứ đừng nói là mặc!
Cô bé vẫn luôn phải mặc những quần áo mà em gái không cần tới nữa, cho nên lúc này bà nội tặng cho mình một chiếc áo mới, trong lòng cô bé không thể tin nổi.
Kiều Tú Chi nhìn dáng vẻ như một chiếc bánh bao nhỏ này, trong lòng mềm nhũn nói: “Là cho cháu, cháu mặc vào thử xem nào.”
Đại Kiều lắc lắc cái đầu nhỏ: “Để dành, tết mặc, không, làm bẩn.”
Quần áo đẹp đẽ như vậy, cô bé luyến tiếc không dám mặc bây giờ, bé muốn tới để dành đến khi ăn tết mới mặc, như vậy sẽ không làm bẩn.
Kiều Tú Chi cười: “Mau đi thay, mấy ngày nữa bà còn muốn làm cho cháu một cái nữa, cho nên cháu không cần lo lắng sẽ làm bẩn.”
Đại Kiều ngơ ngẩn nhìn bà nội, đôi mắt to chớp chớp, đột nhiên nhào tới ôm lấy đùi bà nội: “Bà nội, bà thật tốt!”
Chưa từng có người đối tốt với cô bé như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên có người tặng cô bé quần áo mới, hơn nữa còn là hai cái cùng một lần!
Bé tuyên bố, từ nay về sau bà nội chính là người bé yêu thương nhất!
Chờ sau này lớn lên, bé muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, tặng hoa cho bà nội!
Kiều Tú Chi xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé: “Được, đi thay quần áo mới cho bà nội ngắm nào.”
Đại Kiều chạy nhanh đi thay quần áo mới.
Quần áo được may hơi lớn, cho nên không tính là rất vừa vặn, nhưng màu sắc đỏ rực, làm nổi bật lên một cô bé tròn trĩnh mỗi hồng răng trắng, giống như tiểu hài đồng ban phước, đẹp cực kỳ!
Đại Kiều trong khoảng thời gian này vẫn luôn dùng nước hòa tan với ngọc châu để rửa mặt tắm rửa, làn da càng thêm trắng nõn non mịn, chỉ là ngày thường mọi người đều nhìn quen mắt nên không phát hiện ra.
Lúc này mặc vào quần áo mới, mới phát hiện không biết bắt đầu từ khi nào, cô nhóc này cứ thế mà trở nên xinh đẹp như vậy!
Đại Kiều có chút lo lắng kéo góc áo, nghiêng đầu hỏi bà nội: “Bà nội, cháu mặc, đẹp, không?”
Nói xong còn cố ý xoay vòng tròn, cái vẻ làm điệu hơi lố đó chọc cười bà nội cô bé thành công.
Kiều Tú Chi gật đầu, nói với vẻ chắc như đinh đóng cột: “Đẹp, giống như bé gái cầu phúc trong tranh chúc tết vậy, đẹp lại có vận may!”
Đôi mắt Đại Kiều càng sáng, hai má bởi vì thẹn thùng và vui sướng mà đỏ bừng, giống như hai quả táo đỏ, đáng yêu không chịu được.
Cô bé xoay thân người nhỏ bé, ngượng ngùng nói nhỏ: “Bà nội, cháu muốn, đi ra ngoài, dạo một vòng.”
Kiều Tú Chi thiếu chút nữa là phì cười, bà thật sự không ngờ đến một cái bánh bao nhỏ như thế này, thế mà cũng có lòng hư vinh!
Bà cố nén cười gật đầu: “Vậy đi đi, nhưng mà đừng đi đến gần nhà họ Phương bên kia, đã biết chưa?”
Đại Kiều gật gật đầu: “Biết, rồi ạ!”
Đại Kiều mặc áo bông mới ra cửa, người trong thôn gặp cô bé đều không nhịn được giật mình, con bé nói lắp Đại Kiều này từ khi nào trở nên đẹp như vậy?
Ở trong ấn tượng của mọi người, Đại Kiều vẫn luôn là hình tượng xám xịt, cái đầu thấp bé, làn da vàng như nến, luôn luôn mặc quần áo cũ không vừa người, không có gì đáng để mắt tới.
Nhưng hiện tại cô bé mặc áo mới cả người đỏ rực, làn da trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt đen nhánh giống như hai viên nho đen, có áo bông đỏ làm nền, môi hồng răng trắng, rất xinh đẹp.
Mọi người không nhịn được hỏi cô bé: “Đại Kiều, quần áo mới của cháu ở đâu ra thế?”
Đại Kiều hở ra một chút hàm răng nhỏ, cười ngọt ngào: “Bà nội, may, cho cháu.”
Khi nói lời này, bộ ngực nhỏ bé ưỡn cao, một dáng vẻ cực kì hãnh diện.
Phảng phất nói cho mọi người, tôi có quần áo mới để mặc, tôi cũng có người yêu thương!
Mọi người thấy bộ dáng này của cô bé, đều cười, lại sôi nổi cảm thán Kiều Tú Chi thật là quan tâm đứa cháu gái Đại Kiều này, may quần áo mới còn thêu thùa hoa văn, thật hao tâm tốn sức!
Đi dạo non nửa vòng quanh thôn, lòng hư vinh nho nhỏ của Đại Kiều được thỏa mãn, đang cười tủm tỉm chuẩn bị về nhà, lại thấy một người đi về phía mình.
Người này không ai khác, chính là ——