Cả Kinh Thành Đều Mong Nàng Hồi Cung

Chương 53




Editor: Dứa

Từ khi thánh chỉ phong hậu được ban hành, công việc trong cung trở nên tất bật, chuẩn bị cho đại hôn của Đế Hậu, cộng thêm sinh nhật của Khương Anh đang tới gần, rất nhiều quà tặng đổ vào Khương phủ như nước chảy.

Quá nhiều quà tặng, Khương phủ thật sự không chứa hết được. Bạch Phù sai người chuyển sang sân bên cạnh, bất mãn tìm Khương Anh oán giận: “Khương phủ quá nhỏ, không đủ cho ta thi triển quyền cước, ta muốn vào cung, làm đại quản sự trong cung của ngài, xử lý mọi việc trong cung của ngài thật hoàn mỹ!”

Khương Anh coi như không nghe thấy, phớt lờ lời thỉnh cầu của nàng, nhưng nàng có thể phớt lờ được Bạch Phù, còn Liễu Uyên thì không. Liễu Uyên liên tục bám lấy nàng năn nỉ để hai người nhanh chóng đại hôn. Khương Anh bị quấn quýt không chịu nổi, sau ngày sinh nhật liền đồng ý, nàng và Liễu Uyên nhanh chóng thành thân, bắt đầu vào cung làm Hoàng hậu.

Trong cung có Hoàng hậu, tất nhiên sẽ khác hẳn ngày xưa, thoáng chốc trở nên cực kỳ náo nhiệt. Các cung nhân có mục tiêu hầu hạ, mọi chuyện đều đặt nhu cầu của Khương Anh lên hàng đầu. Về phần Liễu Uyên, từ ngày thành hôn hắn đã hạ lệnh: “Mọi việc trong cung đều lấy Hoàng hậu làm chuẩn, ngay cả trẫm cũng lấy Hoàng hậu làm chuẩn.”

Từ ngày đó, các cung nhân đều chuyển động quanh Khương Anh, âm thầm kinh ngạc cảm thán, lén lút nói Hoàng hậu được sủng ái quá mức, Bệ hạ cam chịu để nàng đè ép. Bạch Phù rất giỏi thu thập tin tức, dạo một vòng các nơi trong cung, buổi tối cười nói với Khương Anh trong tẩm điện: “Đều nói nương nương là hồ ly tinh chuyển thế, khiến Bệ hạ mê mẩn tới mức thần hồn điên đảo, như lọt vào trong sương mù, nương nương nghĩ sao?”

Trong điện không có cung nhân nào khác, chỉ có nàng và Khương Anh. nên Khương Anh cũng không có ý định ngăn cản. Khương Anh vén mái tóc ướt sau khi tắm gội sang một bên, khoác thêm chiếc áo mỏng ngồi xuống bên giường để nàng lau tóc cho mình: “Các nàng nói bậy cũng thôi đi, ngay cả ngươi cũng nhảm nhí theo à?”

“Nô tì nào có nhảm nhí? Rõ ràng nương nương đã thay đổi rất nhiều!” - Bạch Phù không phục. Nàng ũ mắt nhìn da thịt trắng như tuyết, đôi môi đỏ kiều diễm của Khương Anh: “Nếu không nương nương tự mình soi gương…” Giọng nói khựng lại, nghĩ đến từ sau khi thành thân, Khương Anh ngày càng thức dậy muộn hơn, mỗi khi thức dậy đều giống một chú mèo no nê, bản thân nàng tự đỏ mặt trước, ôi chao một tiếng: “Nương nương không tin thì thôi!”

Đương nhiên Khương Anh không tin.

Bạch Phù lại nói: “Nghe nói An Vương và An Vương phi sắp về Dương Thành.”

Khương Anh gật đầu: “Tính toán thời gian, đã đến lúc Thư Thanh phải đi rồi, có lẽ ngày mai sẽ tiến cung chào tạm biệt.”

Bạch Phù thấp giọng nói: “Kể từ đêm Ôn đại nhân đắc tội với Bệ hạ, đến nay vẫn chưa vào triều. Trong triều cũng không có ai dám nhắc đến hắn, nếu ngày mai An Vương phi tiến cung, sợ rằng sẽ đề cập đến Ôn đại nhân với nương nương, không biết nương nương có biết nguyên nhân của việc này không?”

Khương Anh kinh ngạc, từ khi hạ thánh chỉ phong hậu, mỗi ngày nàng đều bị Liễu Uyên quấn lấy, không có thời gian quan tâm tới chuyện khác. Vốn tưởng chuyện của Ôn Tại Hành đã giải quyết xong, hoá ra cơn giận của Liễu Uyên còn chưa tiêu tán. Nàng đang định hỏi lại, ngoài điện vang lên tiếng bước chân vội vã, trong lòng biết Liễu Uyên đã trở lại.

Quả nhiên Liễu Uyên nhanh chóng tiến vào điện, Bạch Phù lập tức buông mái tóc dài của Khương Anh xuống, cúi đầu hành lễ, khi cáo lui còn đóng kín cửa điện, dẫn đám cung nhân nhanh chóng rời đi. Trong cung đều biết, Bệ hạ sẵn sàng làm mọi việc mỗi khi ở một mình với Hoàng hậu, đồng thời chán ghét sự hiện diện của người khác. Mọi người không dám làm trái ý Bệ hạ, nên đều tránh xa tẩm điện.

Vì thế, Liễu Uyên tiếp nhận mái tóc ướt mới lau được một nửa từ Bạch Phù, động tác của Liễu Uyên rất thận trọng, khiến Khương Anh nhớ tới năm xưa. Khi ấy Liễu Uyên cũng nhẹ nhàng lau tóc cho nàng như vậy, trái tim như bị gãi nhẹ, nàng nâng mi nhìn Liễu Uyên, đáng tiếc chỉ nhìn thấy cằm Liễu Uyên, nhanh chóng bị Liễu Uyên ấn đầu xuống: “A Anh đừng nhúc nhích.”

Khương Anh thầm nghĩ, tốt nhất đêm nay ngài đừng phân tâm, chỉ lau tóc thôi, đừng có nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác, lại nói từ ngày thành thân đến nay, hằng đêm Liễu Uyên không ngừng nghỉ. Nàng cố ý dừng một ngày, muốn đề cập đến chuyện khác, di dời sự chú ý của Liễu Uyên.

Khương Anh nói: “Bệ hạ, nghe nói đến hôm nay Ôn đại nhân vẫn chưa vào triều…”

Đây quả đúng là một chủ đề hoàn hảo, Liễu Uyên dừng động tác, thấy mái tóc đen đã được lau khô, cúi người vươn năm ngón tay, nâng cằm và má của Khương Anh: “A Anh đừng nhắc tới hắn.”

Khương Anh chỉ cảm thấy không ổn, quả nhiên ngay sau đó, chiếc áo mỏng khoác hờ trên cổ và vai bị ngón tay thon dài kéo rớt. Ánh nến sáng ngời chiếu rọi, nàng tựa như một quả cầu tuyết trắng nõn, sắp tan chảy dưới ánh mắt nóng bỏng của Liễu Uyên.

“Bệ hạ…”

Liễu Uyên không nói lời nào, dùng nụ hôn chặn miệng nàng. Bàn tay lớn vò nhăn tất cả, nàng bị vùi trong mềm mại, ngón tay vướng vào mái tóc dài lỏng lẻo của Liễu Uyên, dùng sức kéo một cái, cứ thế kéo rụng vài sợi.

Dường như Liễu Uyên không phát hiện ra đau đớn, động tác nhẹ nhàng cẩn thận. Nhưng nếu chỉ giới hạn trong nhẹ nhàng cẩn thận, có lẽ hắn vĩnh viễn không được thỏa mãn. Hồi lâu vẫn không dừng lại được, lâu tới mức ý thức của Khương Anh trở nên mê man. Thế nhưng Liễu Uyên còn đang nỉ non bên tai nàng: “A Anh thơm quá, thực xin lỗi A Anh, trẫm không nhịn được, A Anh...”

Cả người Khương Anh như muốn tan chảy, mơ hồ suy nghĩ, năm xưa động tác của Liễu Uyên điên cuồng, thực sự ngang ngược, hiện giờ tuy rằng cẩn thận, nhưng vẫn không chịu nổi. Hơn nữa, quả thật Liễu Uyên đã hầu hạ nàng, không để nàng phải chịu chút tổn thương nào. Nếu như vài lần đầu sau khi thành thân Liễu Uyên còn đang cân nhắc thử nghiệm, thì tối nay đã có thể nói là như cá gặp nước, chẳng lẽ Liễu Uyên có thiên phú dị bẩm trên phương diện này, hay hắn lén lút luyện tập?

Khương Anh mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Lúc này đã sắp đến thời gian thượng triều, ánh nến trong tẩm điện vẫn còn sáng, Liễu Uyên đứng dậy ngồi bên mép giường, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Khương Anh. Hắn thu tay lại, mặc quần áo vào. Chiếc áo ngoài to rộng che khuất những vết cào hỗn loạn phía sau lưng, hắn nhẹ nhàng bế Khương Anh đi tắm rửa cho nàng.

Lúc Khương Anh tỉnh dậy, trời đã sáng choang, tẩm điện im ắng. Nàng phát hiện cả người mình sảng khoái, biết Liễu Uyên đã tắm rửa cho mình như thường lệ, nàng nhắm mắt lại, gọi Bạch Phù vào điện.

Bạch Phù tập mãi cũng thành quen, cụp mi hầu hạ nàng rửa mặt mặc quần áo. Thấy sóng tình quyến rũ đang nhạt dần còn sót lại trên khóe mắt nàng, toàn thân vẫn trắng mởn như lúc ban đầu, không để lại bất kỳ dấu vết nào, trong lòng Bạch Phù buồn bực không thôi, kìm nén hồi lâu, mới ngượng ngùng hỏi một cách hàm súc: “Hôm nay nương nương có muốn gọi thái y tới bắt mạch bình an không?”

Khương Anh kinh ngạc: “Thân thể bổn cung rất tốt, cũng không có gì khó chịu nên không cần gọi thái y.”

Bạch Phù: “…”

Được rồi, là nàng lo lắng mù quáng!

Bạch Phù đáng thương nào có biết, không phải nàng lo lắng mù quáng, mà nàng lo lắng sai người rồi, thân thể Khương Anh rất tốt, không có bất cứ vấn đề gì, bởi vì vấn đề nằm ở trên người Liễu Uyên.

Trong Ngự Thư Phòng, cửa phòng đóng chặt, Liễu Uyên ngồi trên ghế rồng, phía sau tấm lưng trần trụi lộ rõ những vết cào, bao trùm lên các dấu vết còn sót lại từ mấy ngày trước, trên vai có mấy dấu răng cắn chồng lên nhau, tình trạng này nhìn qua là biết đã xảy ra chuyện gì.

Lý thái y đang bôi thuốc phía sau lưng hắn trợn to mắt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Ta đã dạy Bệ hạ cách lấy lòng Hoàng hậu, nhưng Bệ hạ học tập thành công quá rồi!

Cố tình Liễu Uyên còn không tự hiểu: “Biện pháp ngươi dạy trẫm có hiệu quả, chỉ là…” Hắn nhíu mày phiền não, nhất thời không nói nữa.

Lý thái y cẩn thận bôi thuốc, đắn đo hỏi: “Bệ hạ đang lo lắng chuyện gì?” Thầm nghĩ chi bằng lo lắng cho bản thân mình một chút, tiếp tục cào nữa, toàn bộ phía sau lưng sẽ thảm không nỡ nhìn.

Liễu Uyên nói: “Có cách nào giúp trẫm kiềm chế hơn chút không?”

Hắn thầm nghĩ, hằng đêm như thế, A Anh không chịu nổi, mà hắn lại không kiềm chế được bản thân. Ở cùng một phòng, ngủ chung một giường với A Anh, hắn luôn bị thôi thúc muốn gần gũi A Anh. Hắn đã cố gắng kiềm chế, nhưng vẫn không tránh được một đêm hao mòn, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ A Anh sẽ tức giận.

Lý thái y cầm loại thuốc tốt nhất, suy nghĩ: “Tiểu điện hạ đã hơn sáu tuổi, trong cung chỉ có một Hoàng tử là tiểu điện hạ, không biết Bệ hạ và nương nương có ý định sinh thêm Hoàng tử, Công chúa không?”

“Trẫm sẽ bàn với Hoàng hậu.” - Lông mày Liễu Uyên buông lỏng, đây cũng là một biện pháp.

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Liễu Uyên mặc quần áo tử tế, Lý thái y cúi đầu mở cửa, thấy Thái thượng hoàng và Thái hậu tới, vội vàng quỳ xuống đất hành lễ.

“Lui ra đi.” Liễu Uyên ra lệnh cho Lý thái y, bóng dáng Lý thái y biến mất.

Thái hậu hoang mang nhìn Liễu Uyên, thấy thần thái hắn không giảm, thân thể khoẻ mạnh, trông không giống dáng vẻ bệnh tật, chẳng lẽ là A Anh bị bệnh, bà hỏi: “Cơ thể A Anh khó chịu sao?”

“Không phải, trẫm triệu Lý thái y vì chuyện khác.”

Liễu Uyên thấy Thái thượng hoàng ngồi một bên không nói lời nào, vẻ mặt Thái hậu cũng bất đắc dĩ, lập tức hiểu ra vì sao hai người lại đến đây, sắc mặt đột nhiên trầm xuống: “Trẫm đã nói rồi, chuyện của Ôn Tại Hành, trẫm sẽ tự giải quyết.”

Trong cung Hoàng hậu.

An Vương phi Ôn Thư Thanh đã đến, đang chào tạm biệt Khương Anh. Khương Anh thấy trên mặt nàng khó nén được vẻ lo âu, biết nàng vẫn đang rầu rĩ về chuyện của Ôn Tại Hành, Khương Anh nghi hoặc dò hỏi: “Ôn đại nhân có nhắc đến lý do hắn va chạm Bệ hạ không?”

Ôn Thư Thanh lắc đầu: “Cho dù thần phụ có hỏi huynh trưởng thế nào, huynh ấy vẫn nhất quyết không trả lời, chỉ nói mình va chạm Bệ hạ, đúng người đúng tội. Huynh ấy còn muốn xin từ quan, tất nhiên gia đình không đồng ý, chỉ chờ Bệ hạ xử phạt.”

Khoảng thời gian này trên dưới Ôn phủ đều hoảng sợ trong lòng, không biết hình phạt nào đang chờ đợi bọn họ. Nhưng dường như Liễu Uyên đã quên mất Ôn phủ, chậm chạp không có động tĩnh, nếu tiếp tục kéo dài, Ôn phủ sắp không chịu đựng nổi. Ôn Thư Thanh cầu xin Khương Anh: “Xin nương nương hãy giúp thần phụ, giúp huynh trưởng của thần phụ, hỏi xem rốt cuộc Bệ hạ muốn xử trí huynh trưởng thế nào, để chúng thần bớt đau khổ hơn.”

Đối mặt với sự khẩn cầu của Ôn Thư Thanh, Khương Anh không có cách nào thờ ơ, nhưng cũng không thể cho Ôn Thư Thanh hy vọng quá lớn: “Bổn cung sẽ hỏi lại Bệ hạ, nếu Bệ hạ có chủ ý gì, bổn cung sẽ sai người báo cho Ôn phủ.”

Ôn Thư Thanh cười nói: “Nương nương chịu giúp thần phụ, thần phụ vô cùng cảm kích.”

Khương Anh cũng mỉm cười, sai người tiễn nàng rời cung, bản thân thì suy nghĩ một chút, sau đó gọi Bạch Phù tiến vào: “Hiện giờ Bệ hạ đang ở đâu?”

“Ngự Thư Phòng.” Bạch Phù nói.

Khương Anh gật đầu, đột nhiên hỏi một cách kỳ quái: “Bạch Phù, bổn cung phát hiện ngươi luôn nắm rõ hành tung của Bệ hạ như lòng bàn tay, ngươi không sợ Bệ hạ trách tội sao?”

Bạch Phù còn kỳ quái hơn nàng, thở dài: “Nương nương vẫn không hiểu, nô tì hầu hạ nương nương mấy năm, theo sát nương nương như hình với bóng, ở trong mắt Bệ hạ, nô tì cộng sinh trên người nương nương, tương đương với ý muốn của nương nương. Cho dù Bệ hạ có chán ghét người khác dò xét hành tung của hắn, thì cũng sẽ lệnh cho thân vệ tiết lộ cho nô tì, để khi nương nương hỏi tới có thể nhận được câu trả lời kịp thời.”

Khương Anh im lặng một lát, thầm nghĩ hoá ra là vậy. Khó trách Bạch Phù cái gì cũng biết, nàng vuốt lồng ngực bỗng dưng khó chịu, không nói gì nữa, rời cung đi về hướng Ngự Thư Phòng.

Trong Ngự Thư Phòng, Thái thượng hoàng và Thái hậu kinh ngạc vì Liễu Uyên quá mức tàn nhẫn với Ôn Tại Hành. Thái hậu thực sự không hiểu, cố gắng giảng đạo lý với Liễu Uyên: “Dù thế nào, Ôn phủ cũng là nhà a di của con, Ôn Tại Hành và con là biểu huynh biểu đệ, ai gia thật sự không hiểu hắn đã phạm phải sai lầm gì mà khiến con tức giận đến vậy?”

Liễu Uyên mặt không biểu cảm: “Trẫm không muốn nhắc đến hắn.”

Thái thượng hoàng như có điều suy ngẫm, ông đã sai người điều tra, trong thời gian đương nhiệm Ôn Tại Hành chưa bao giờ phạm sai lầm, trên phương diện công việc cũng chưa từng khiến Liễu Uyên bất mãn, vậy chỉ còn việc tư, nói đến việc tư, biến cố duy nhất là Ôn Tại Hành và Khương Anh đã gặp mặt vào đêm đó.

Thái thượng hoàng nghĩ ra đáp án, khóe môi hạ xuống, vẻ mặt hung ác tàn bạo, thân là thần tử nhưng lại dám cả gan ngấp nghé Hoàng hậu. Thái hậu không biết nguyên do, nhớ đến tình cảm gia đình, vẫn đang nói đỡ cho Ôn Tại Hành, ông bỗng dưng hỏi Liễu Uyên: “Trước mắt Ôn Tại Hành chỉ không được vào triều, sau này thì sao?”

Nghe ý trong lời này của ông, hẳn là tán đồng với hành động của Liễu Uyên. Thái hậu có chút tức giận, Thái thượng hoàng cười lạnh một tiếng: “Cháu ngoại kia của bà thật to gan lớn mật, nếu là ta, ta sẽ lột da toàn bộ Ôn phủ!”

Liễu Uyên bát phong bất động (*), khiến người ta không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào. Thái thượng hoàng liếc nhìn hắn một cái rồi thu hồi tầm mắt, kéo cánh tay Thái hậu muốn dẫn bà đi: “Bà nên biết ơn vì nhi tử si tình này của bà còn có chút băn khoăn…”

(*) Cái gọi là “ bát phong ” trong Phật giáo ám chỉ tám điều: lợi, suy, diệt, khen, khen, chê bai, đau khổ, vui sướng, bốn thuận lợi và bốn bất lợi. Khen sau lưng là khen, khen trước mặt là khen, mắng chửi trước mặt là giễu cợt, đau đớn là đau khổ, hạnh phúc là niềm vui. Phật giáo dạy rằng người ta phải tu tập đến mức cảm xúc của mình không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ loại gió nào trong tám loại gió. Đây gọi là sự bất động của tám loại gió.


Còn chưa dứt lời, đúng lúc Khương Anh xuất hiện ở cạnh cửa, hai người đồng thời biến sắc. Sắc mặt Thái thượng hoàng không còn khó coi, mà ôn hoà hơn rất nhiều. Thái hậu cũng không còn giận, bưng lên khuôn mặt ấm áp, bà cười nói: “A Anh tới rồi.”

Khương Anh: “…”

Con không mù, nhìn thấy hết rồi, kỹ năng thay đổi sắc mặt của hai người còn không bằng Bệ hạ.

Thái hậu như gặp được vị cứu tinh, thoát khỏi tay Thái thượng hoàng, túm lấy cánh tay Khương Anh, kéo nàng vào phòng. Thái thượng hoàng nhướng mày, đứng ở cạnh cửa, nhìn về phía Liễu Uyên tựa như đang xem diễn.

Thái hậu cười nói: “A Anh tới đúng lúc, nghe nói An Vương phi tiến cung từ biệt con, hiện tại đã đi rồi sao?”

Khương Anh gật đầu, bà nói thêm: “Tình nghĩa giữa A Anh và An Vương phi không cạn, nàng có đề cập đến huynh trưởng Ôn Tại Hành với con không?”

Khương Anh lại gật đầu: “Có đề cập, Thư Thanh nói đến nay Ôn đại nhân vẫn chưa vào triều, không biết Ôn đại nhân đã đắc tội gì với Bệ hạ.” Nàng vừa nói vừa nhìn về phía Liễu Uyên, gương mặt không chút biểu cảm của Liễu Uyên cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt, hắn lập tức đứng dậy: “A Anh, chuyện của Ôn Tại Hành trẫm sẽ tự giải quyết, A Anh không cần can thiệp.”

Thái thượng hoàng kinh ngạc cảm thán trong lòng, con của ông đúng là tình sâu như biển, cho dù có như vậy vẫn không nói cho người ta biết nguyên do, tự mình gánh chịu mọi thứ. Ông đột nhiên nổi lên lòng thương cảm với đứa con trai này, chậm rãi đi đến bên trái bàn rồng, mỉm cười nói với Khương Anh: “Ôn Tại Hành phạm phải sai lầm lớn, Hoàng hậu không tiện biết.”

Thái hậu không bỏ cuộc, nhìn về phía Khương Anh. Vì để trả lời Ôn Thư Thanh nên Khương Anh vẫn hỏi thêm một câu, nàng cũng tới gần bàn rồng, đứng ở bên phải, ngửa cổ nhìn Liễu Uyên: “Không biết Bệ hạ định xử trí Ôn đại nhân thế nào?”

Liễu Uyên hạ tầm mắt xuống, ánh mắt lưu luyến lướt qua dung mạo nàng, trong lòng lại xuất hiện một loại thôi thúc. Thật muốn lấp kín môi A Anh, để nàng không phát ra âm thanh nào nữa, như vậy hắn sẽ không phải chịu tra tấn.

Khương Anh chỉ cảm thấy cả người Liễu Uyên đều căng thẳng, ngại Thái thượng hoàng và Thái hậu đang ở đây, nàng không tiện gần gũi an ủi, chỉ lẳng lặng nhìn Liễu Uyên. Liễu Uyên phát hiện ra tầm mắt của nàng, lục phủ ngũ tạng như cháy bỏng. Ôn Tại Hành đáng chết có tình cảm với A Anh, mà A Anh vẫn cứ một mực hỏi tới chuyện của hắn ta…

Thái thượng hoàng thở dài trong lòng, nếu không giúp một phen, con của ông sắp đáng thương muốn chết rồi, trên mặt hừ lạnh một tiếng: “Cách xử trí ngược lại cũng đơn giản, trước đây từng có trường hợp như vậy, Ôn Tại Hành cùng thân thích của Ôn phủ đều bị nhốt vào ngục…”

Thái hậu không biết ông đang xoa dịu việc này, sắc mặt thay đổi rõ rệt: “Chưa từng có trường hợp như vậy, tội danh còn không rõ đã muốn nhốt vào ngục?”

Khương Anh cũng khiếp sợ, rốt cuộc Ôn Tại Hành đã đắc tội gì với Liễu Uyên, nàng khẽ nói: “Bệ hạ…”

Liễu Uyên trầm giọng: “Phụ hoàng đừng vội nói bậy.”

Thái thượng hoàng cười châm chọc: “Ồ, con không bịt được miệng người khác, liền bắt ta ngậm miệng. Vậy ta ngậm miệng là được, nhưng Hoàng hậu đang hỏi con đấy, con nói xem, con định xử trí Ôn đại nhân thế nào.”

Liễu Uyên không chần chừ thêm nữa: “Cách chức Ôn Tại Hành, vĩnh viễn không được vào triều, trục xuất khỏi kinh thành.” Hắn nhắm mắt lại, tự mình ngồi xuống, không nhìn bất cứ ai, câu “Cả đời vĩnh viễn không được về kinh” lăn lộn trên đầu lưỡi hồi lâu cuối cùng vẫn nuốt xuống, hắn lạnh mặt trách mắng: “Tất cả lui ra đi!”

Thái hậu còn muốn nói thêm, nhưng bị Thái thượng hoàng trừng mắt nhìn, bà đành ngậm miệng, theo Thái thượng hoàng ra ngoài. Thấy sắc mặt Liễu Uyên có vẻ mệt mỏi, Khương Anh muốn an ủi một tiếng, nhưng thấy hắn không muốn nói chuyện với mình, nên nàng đành lui ra ngoài.

Ba người đứng trước cửa thư phòng, Thái thượng hoàng ra hiệu cho hai người cùng ông rời khỏi thư phòng. Đi được một đoạn, Thái thượng hoàng dừng lại, khuôn mặt âm trầm, hai người thấy vậy thì lo sợ trong lòng, nghe Thái thượng hoàng nói: “Từ nay về sau đừng nhắc đến Ôn Tại Hành nữa.”

Hai người nhất thời không biết nên trả lời thế nào, giọng điệu của Thái thượng hoàng dịu lại, nói với hai người: “Các ngươi niệm tình với người khác là không sai, nhưng tốt xấu gì cũng nên xem xét đến tâm trạng của hắn. Hắn giận Ôn Tại Hành, các ngươi phải giận theo hắn mới là đạo lý đúng đắn, tại sao luôn nói đỡ cho Ôn Tại Hành? Ta thấy hắn rất đau lòng, Hoàng hậu không đi dỗ dành sao?”

Thật khó tưởng tượng những lời này lại phát ra từ miệng của Thái thượng hoàng, Khương Anh ngơ ngác: “Lần này bổn cung tới không phải để xin tha cho Ôn đại nhân.” Lần trước nàng đã cầu xin cho Ôn Tại Hành một lần, nàng đã khiến Liễu Uyên mất mát một lần, nàng sẽ không để Liễu Uyên phải mất mát lần thứ hai, nàng chỉ đến hỏi xem Liễu Uyên định xử trí Ôn Tại Hành thế nào.

Thái thượng hoàng và Thái hậu kinh ngạc. Thái thượng hoàng nói với Khương Anh: “Nếu đã như vậy, Hoàng hậu vẫn nên vào trong nói rõ ràng đi.” Sau đó ông dẫn theo Thái hậu còn muốn nhiều lời rời đi.

Bỏ lại một mình Khương Anh, nàng hơi do dự, nhưng rồi vẫn đi dọc con đường trở về. Khi đến trước cửa thư phòng, liếc mắt nhìn vào trong, thấy Liễu Uyên không còn ở đó, nàng thất vọng trở về cung, nghĩ đến bữa trưa sẽ gặp mặt Liễu Uyên, nàng không khỏi yên tâm.

Ai ngờ, đến bữa trưa, Liễu Uyên sai người tới báo, nói hắn đang thảo luận chính sự với các đại thần ở Cần Chính Điện, không tiện tới đây dùng cơm, để Khương Anh ăn cơm một mình. Khương Anh kinh ngạc, nhưng không thể trì hoãn công việc của hắn, đành phải ăn trưa một mình.

Bạch Phù ở bên cạnh lo lắng nói: “Từ khi nương nương tiến cung, dù thế nào Bệ hạ cũng đến dùng cơm với nương nương, hôm nay có chuyện gì vậy? Bệ hạ và nương nương cãi nhau sao?”

“Không có, đừng nghĩ nhiều.”

Ngoài mặt Khương Anh cười nói, nhưng trong lòng như bị thứ gì chặn lại. Nàng nghĩ buổi tối nhất định Liễu Uyên sẽ phải đến đây, bỏ lỡ một bữa trưa đã là cực hạn của Liễu Uyên, hắn dám bỏ lỡ bữa tối nữa sao?

Trước bữa tối, quả thực Liễu Uyên đã tới. Khương Anh nhìn thoáng qua khuôn mặt bình tĩnh, giả vờ mạnh mẽ như không có việc gì, cố ý hỏi: “Bữa trưa Bệ hạ ăn ngon miệng chứ?”

Liễu Uyên nói: “Ngon.”

Kỳ thực hắn không có tâm trạng ăn uống, thảo luận chính sự ở Cần Chính Điện chỉ là cái cớ, hắn sợ Khương Anh nhắc đến chuyện của Ôn Tại Hành trong bữa trưa nên mới không tới. Nhưng đúng như lời Khương Anh đã nói, nhiều nhất hắn chỉ nhịn được một bữa không tới, còn chưa đến bữa tối, hắn đã không nhịn được, hắn muốn gặp A Anh!

Sau bữa tối, Liễu Uyên cẩn thận nói: “A Anh, trẫm còn vài cuốn sổ con chưa phê duyệt, phải trở về thư phòng, A Anh nghỉ ngơi trước đi.” Nói xong hắn chuẩn bị rời đi, lại bị Khương Anh kéo tay áo: “Bệ hạ đừng trốn tránh ta, hôm nay ta tới tìm Bệ hạ không phải vì muốn cầu xin cho Ôn đại nhân. Ôn đại nhân va chạm Bệ hạ, Bệ hạ xử trí như thế nào là chuyện của Bệ hạ, ta biết Bệ hạ đã nương tay, ta cũng tán thành cách làm của Bệ hạ.”

Liễu Uyên lập tức vui vẻ, xoay người ôm chặt lấy nàng: “Trẫm còn tưởng A Anh sẽ tức giận. Hôm nay A Anh gặp Ôn Thư Thanh, trẫm còn tưởng A Anh sẽ nói đỡ cho Ôn Tại Hành, A Anh, nàng thật tốt…” Cằm cọ lên mái tóc Khương Anh, hắn đột nhiên dừng lại, đẩy Khương Anh ra: “A Anh, trẫm còn vài cuốn sổ con chưa phê duyệt, phải về thư phòng trước.”

Khương Anh: “…”

Mọi chuyện đã nói rõ ràng, Liễu Uyên còn dằn vặt cái gì nữa?

Nàng giật mình nói: “Sao trước kia không thấy Bệ hạ bận rộn phê duyệt sổ con? Chẳng lẽ Bệ hạ chán ghét ta? Không muốn ở cùng phòng với ta?”

Nàng nói chuyện thẳng thắn, Liễu Uyên hoảng sợ giải thích: “A Anh đang nói bậy cái gì thế, sao trẫm có thể chán ghét A Anh…” Thấy Khương Anh ngờ vực nhìn sang, hắn thấp giọng nói: “A Anh sẽ không tức giận chứ?”

Khương Anh lại càng nghi ngờ hơn: “Tức giận chuyện gì?”

Liễu Uyên im lặng, màn đêm buông xuống hắn nhỏ giọng hỏi: “Trẫm hằng đêm như vậy, A Anh không tức giận sao?”

Khương Anh như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, thì ra là thế. Nàng vốn định đẩy Liễu Uyên ra, tiếc rằng hai tay không có sức, chỉ có thể thúc giục bằng miệng: “Ta rất tức giận, sao Bệ hạ không đi phê duyệt sổ con đi…”

Liễu Uyên nào chịu dừng lại, đôi môi mỏng nỉ non: “Thực xin lỗi A Anh …”

Nói thực xin lỗi, nhưng những việc tương tự vẫn không thiếu việc nào.