Tại sân bên cạnh, Ôn Tại Hành được tùy tùng dẫn tới, khi thoáng nhìn thấy Liễu Uyên đứng dưới bức tường, sắc mặt hắn đột nhiên tái nhợt, biết được vì sao mình ở đây, vội vàng quỳ xuống đất, cúi thấp đầu.
Năm xưa, Khương Anh ra vào Ôn phủ, hắn từng gặp nàng vài lần, dần dần nảy sinh tình cảm tình cảm này chìm chìm nổi nổi, làm hắn rục rịch ngóc đầu dậy, sau đó Khương Anh trở thành Thái tử phi, tình cảm đó đã chết hoàn toàn.
Đến khi Khương Anh rời kinh sáu năm rồi trở về, hắn tình cờ gặp được Khương Anh. Nói chuyện mấy câu, tình cảm đã chết giống như tro tàn cháy lại khẽ bùng lên, nhưng nó sẽ không khiến hắn làm ra hành động gì thất lễ. Hắn cho rằng vấn đề không lớn, có thể kiểm soát được.
Tối nay, Khương Anh ra ngoài tìm hắn, cảnh tượng nàng chậm rãi bước tới kia khiến tro tàn cháy vừa nhanh vừa mãnh liệt. Ôn Tại Hành vẫn cho rằng, nó là sự rung động nhất thời nằm trong phạm vi có thể khống chế, sẽ không có thêm lần nào nữa, nghĩ đến thân phận của Khương Anh, hắn cũng không dám làm gì. Nhưng khi nghe tin Liễu Uyên không có ở đây, trong khoảnh khắc này, sự rung động kéo dài hơn một chút, dẫn đến sai lầm lớn, gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Sắc mặt Ôn Tại Hành tái nhợt quỳ dưới chân Liễu Uyên, nghi ngờ Liễu Uyên đã quên mất hắn. Bởi vì Liễu Uyên đứng lâu lắm rồi, thời gian im lặng kéo dài, tiếng côn trùng kêu vang góc tường khiến sự im lặng này trở nên đáng sợ.
Không biết qua bao lâu, làn sóng ồn ào náo nhiệt bên ngoài, sóng này chưa tan sóng sau đã đến, tiếng bánh xe vang lên không dứt, đó là khi yến tiệc ở Khương phủ kết thúc, mọi người trở về nhà. Giọng nói của Khương Anh làm bạn với gió đêm thổi qua bên này, loáng thoáng nghe thấy: “Thư Thanh… huynh trưởng ngươi… về nhà đi.”
Ôn Tại Hành nhắm mắt, Khương Anh có suy nghĩ gì với hắn sao? Không, không hề có chút nào.
Liễu Uyên có biết chuyện này không?
Có lẽ là biết, nhưng biết thì sao?
Tiếng ồn ào náo nhiệt lắng xuống, cuối cùng hai phủ cũng yên ắng, hai chân của Ôn Tại Hành đã tê dại, lại không dám tuỳ tiện hành động. Hắn không đoán được Liễu Uyên đứng lâu như vậy để suy nghĩ chuyện gì, càng không biết thì lại càng sợ hãi, nỗi sợ hãi chậm rãi vặn vẹo thành sự tuyệt vọng khiến người ta hít thở không thông.
Bỗng nhiên, cuối cùng Liễu Uyên cũng cử động. Hắn kiềm chế cảm xúc của mình trong sự im lặng kéo dài, không thèm liếc mắt nhìn Ôn Tại Hành lấy một lần, chậm rãi đi đến Khương phủ.
Khương phủ bị nhốt trong màn đêm tĩnh mịch, hắn dừng chân trước cửa sổ phòng Khương Anh, xuyên qua cửa sổ thấy Khương Anh đã tắm gội xong, rửa sạch lớp trang điểm khi dự tiệc, trên người cũng không phải bộ đồ mới trong bữa tiệc. Kìm nén ý cười trên khóe môi, lồng ngực khó chịu như có lửa đốt, một tay đột nhiên nắm lấy cửa sổ, cửa sổ phát ra tiếng kẽo kẹt không chịu nổi.
Khương Anh đang định tắt nến nghỉ ngơi, chợt nghe thấy tiếng động lạ. Nàng đưa mắt nhìn quanh một vòng, sau đó kinh ngạc gọi: “Bệ hạ.” Trong lòng hiểu rõ, nhất định là Liễu Uyên đợi yến tiệc kết thúc mới tới, đã muộn như vậy, hắn còn khăng khăng chờ đợi. Ngày ấy Thái hậu nói hắn ngốc chết đi được, lúc này Khương Anh cũng cảm thấy hắn thật ngốc.
Khi Liễu Uyên đẩy cửa vào phòng, Khương Anh oán trách: “Quả thực Bệ hạ không thể nhịn gặp dù chỉ một ngày.”
“Cho dù gặp nhau hằng ngày, trẫm cũng không thấy nhiều.” Liễu Uyên đóng cửa phòng, hai tay bế Khương Anh, đặt nàng lên giường, còn mình thì đứng ở bên giường, cố gắng giữ cho giọng nói bình thản: “Hôm nay, trong bữa tiệc trẫm không thể gặp A Anh nhiều, không giống như bọn họ, đều nhìn thấy A Anh thật lâu.”
Sắc mặt Liễu Uyên bình tĩnh quỳ hai đầu gối xuống đất, bốn mắt nhìn nhau, hắn cười nói: “A Anh mặc quần áo mới tham dự yến tiệc, trẫm thấy rất đẹp.” Hắn áp lòng bàn tay lên gò má trắng nõn của Khương Anh. Khương Anh cau mày: “Bệ hạ nhìn thấy?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Nhìn thấy, nhưng không nhiều lắm. A Anh chỉ mải nói chuyện với người khác, không nhìn thấy trẫm.”
Liễu Uyên cho rằng mình rất bình tĩnh, cố gắng kiềm chế rút lòng bàn tay trở về, nhìn Khương Anh cười rộ lên: “Không phải lỗi của A Anh.” Đúng là người khác có tình cảm với A Anh, nhưng A Anh không nhận ra thì có gì sai đâu?
“Bệ hạ vẫn luôn chờ ở bên cạnh?” - Khương Anh đè nén cảm giác khác thường trong lòng. Thấy Liễu Uyên gật đầu, nàng vô cùng đau lòng: “Thời gian dài như thế, Bệ hạ cần gì phải khổ sở chờ đợi ta?”
“Trẫm bằng lòng, trẫm thích chờ A Anh.”
Liễu Uyên tiến lại gần, đôi môi mỏng áp sát gò má Khương Anh, khóe môi khẽ động sẽ chạm vào chóp mũi Khương Anh: “Nơi này của A Anh thật náo nhiệt, trẫm ở bên kia tường nghe hồi lâu, đáng tiếc không nghe được tiếng A Anh.”
Khương Anh ngạc nhiên: “Bệ hạ chờ ở đâu?”
“Dưới bức tường, tiếng côn trùng kêu thật phiền.”
Môi Liễu Uyên rời khỏi chóp mũi, chạm vào cằm nàng. Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, miệng nói lời tức giận: “Ngài bị ngốc sao? Đứng đó cho ai xem?”
“Cho A Anh xem.”
Liễu Uyên nhận được sự đồng ý, chậm rãi dò xét nâng thân trên, hôn lên cằm nàng. Những nụ hôn dày đặc lần lượt phủ kín cằm, khiến nàng phải ngẩng cổ lên, thân thể lùi về phía sau gần như rơi xuống giường, nhưng lại được cánh tay mạnh mẽ đỡ lên.
Liễu Uyên bế nàng, chớp mắt đã thay đổi tư thế ngồi. Hắn ngồi bên mép giường, Khương Anh bị siết chặt vòng eo ngồi trên đùi hắn. Mặt đối mặt, Liễu Uyên nhẹ nhàng hỏi: “A Anh, trẫm làm không tốt chỗ nào, A Anh có thể nói cho trẫm biết không?”
Cảm giác khác thường trong lòng Khương Anh lại nổi lên. Nàng thoáng nhìn thấy trong mắt Liễu Uyên mơ hồ lộ ra sự điên cuồng bướng bỉnh cùng van xin nhè nhẹ, hai tay ôm lấy gương mặt Liễu Uyên: “Bệ hạ làm sao vậy?”
“Trẫm không ổn lắm.” Liễu Uyên không muốn đề cập đến cảnh nàng nói cười với người khác, không muốn nói cho nàng biết khi nhìn thấy cảnh tượng đó hắn ghen tị đến phát điên, càng không muốn nói cho nàng hay rằng khi biết được tình cảm của người khác đối với nàng, hắn hận không thể xé xác người đó. Hắn sợ làm nàng kinh hãi, nên chỉ có thể nói: “Trẫm muốn ở gần A Anh hơn, nếu được ở gần A Anh, trẫm sẽ ổn thôi.”
Khương Anh mơ mơ hồ hồ, nghĩ lại đêm nay cũng không xảy ra chuyện gì quan trọng, nàng chỉ cho rằng Liễu Uyên nổi điên. Liễu Uyên nâng ngón tay đang bị hắn nắm đặt bên môi, hôn lên ngón tay đó. Nàng cũng không từ chối mà chỉ cố gắng xoa dịu cảm xúc của Liễu Uyên.
Vì thế, Liễu Uyên lại được đằng chân lân đằng đầu, ánh mắt rơi vào môi nàng, bàn tay nâng đầu Khương Anh, nhân lúc Khương Anh không chú ý, hắn hôn xuống cực nhanh. Nàn tay còn lại xoa phía sau lưng, cách lớp áo mỏng vuốt ve nơi có vết sẹo do mũi tên gây ra, xúc cảm trơn nhẵn tinh tế, khiến nụ hôn càng trở nên mãnh liệt.
Khương Anh nhắm mắt lại, sóng tình dâng lên từng chút một, trong miệng khẽ phát ra âm thanh run rẩy. Chính âm thành này khiến nàng chợt bừng tỉnh. Nàng lập tức biến sắc, đẩy Liễu Uyên ra, lùi lại hai bước, nhanh chóng cúi đầu chỉnh lại quần áo.
“Đêm đã khuya, Bệ hạ về đi.”
Tối nay quá mức vội vàng, Khương Anh có chút hoảng loạn. Nàng biết khi mình nói ra lời này, Liễu Uyên không muốn cũng phải đi. Nàng mím đôi môi đỏ kiều diễm, nhìn ra ngoài cửa, ý tứ đuổi người không cần nói cũng biết.
Tuy nhiên hôm nay nằm ngoài dự đoán, nàng ngồi trên ghế đợi một lát, bên giường không có động tĩnh gì cả, nàng đành phải nhìn về phía Liễu Uyên.
Liễu Uyên đứng dậy, thái độ khác thường, không bước ra ngoài cửa, ngược lại nâng tay áo vươn ngón tay chạm vào cổ áo, thong thả ung dung cởi bỏ áo ngoài. Trước đôi mắt trừng lớn của Khương Anh, hắn chậm rãi áo ngoài, sau đó động tác không ngừng…
“Bệ hạ, ngài…”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khương Anh không ngăn cản hành động của hắn. Bởi vì mặc dù Liễu Uyên đang cởi quần áo, nhưng hắn vẫn lẳng lặng nhìn qua, hắn cứ nhìn nàng như vậy, không nói lời nào, tựa như đang cầu xin Khương Anh thương xót hắn một chút, chỉ một chút thôi, điều này bảo Khương Anh phải mở miệng thế nào.
Nàng muốn hỏi Liễu Uyên rốt cuộc đêm nay đã xảy ra chuyện gì. Nhưng dưới ánh nến sáng ngời, Liễu Uyên cởi quần áo, tới gần nàng, thân hình cao lớn ập xuống nàng, bàn tay nóng bỏng nắm lấy tay nàng đặt lên má mình, cực kỳ thành kính hỏi: “A Anh có muốn sử dụng trẫm không?”
Giọng nói của Liễu Uyên mê hoặc nàng: “Trẫm sẽ cẩn thận hầu hạ A Anh, không để A Anh bị thương.”
Khương Anh tàn nhẫn hạ quyết tâm, lắc đầu, sắc mặt Liễu Uyên tối sầm lại, cúi đầu nói: “Sử dụng xong vứt bỏ cũng được, trẫm sẽ không lấy việc này ra để yêu cầu A Anh bất cứ thứ gì.”
Hai mắt Khương Anh đau xót. Nàng từ chối Liễu Uyên không phải vì không muốn hắn, chỉ là đêm nay Liễu Uyên không đúng lắm. Nàng muốn hỏi nguyên nhân, nhưng còn chưa mở miệng, Liễu Uyên đã nói: “A Anh đừng giận, đêm nay là trẫm hồ đồ.” Sau đó hắn cam chịu nhặt quần áo lên mặc vào, Khương Anh không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn hắn rảo bước rời đi.
Hôm sau, ban ngày không thấy Liễu Uyên, khi trời sắp tối mà Liễu Uyên vẫn chưa đến, Ôn Thư Thanh vội vã chạy tới, vẻ mặt buồn bã cầu xin: “A Anh, xin hãy cứu huynh trưởng, huynh trưởng đã quỳ ở nhà bên cạnh một ngày một đêm rồi.”
Khương Anh kinh ngạc: “Ôn đại nhân có chuyện gì vậy?”
“Ta cũng không biết huynh trưởng va chạm với Bệ hạ thế nào, đêm qua hắn cả đêm không về, hôm nay ta mới biết hắn đang quỳ ở bên cạnh, sắp không chịu đựng được nữa rồi.”
Sáng nay, Ôn Thư Thanh và An Vương biết tin, vội vàng tiến cung xin gặp Liễu Uyên, nhưng Liễu Uyên không đồng ý gặp. Không chỉ không gặp hai người này, mà hôm nay bất cứ thần tử nào cầu kiến, Liễu Uyên đều không gặp. Ngay cả khi Thái hậu và Thái thượng hoàng biết tin vội vã chạy về cung, hắn cũng không gặp. Mọi người lo sợ nghĩ thầm, rốt cuộc Ôn Tại Hành đã gặp phải chuyện gì!
Thấy một ngày sắp trôi qua, mọi người ngay cả nguyên nhân cũng không hỏi thăm được, càng thêm kinh hãi da thịt run rẩy. Mấy người Tiết Thủ phụ bất đắc dĩ nói với Ôn Thư Thanh: “Chuyện tới hiện tại, chỉ còn cách mời Khương cô nương.”
Lúc này Ôn Thư Thanh mới chạy tới Khương phủ, cầu xin Khương Anh tiến cung hỗ trợ.
Khương Anh nghĩ đến sự khác thường của Liễu Uyên vào đêm qua, trong đầu chợt loé lên một suy nghĩ. Nàng lập tức rời khỏi Khương phủ, ngồi lên xe ngựa tiến cung, dọc theo đường đi nàng luôn suy nghĩ, nếu đêm qua Liễu Uyên nhìn thấy nàng nói chuyện với Ôn Tại Hành nên mới cáu kỉnh dữ dội như vậy, nàng nhất định phải mắng Liễu Uyên.
Vào cung, sắc trời đã tối đen, đèn lồng cung đình toả sáng rực rỡ. Lý công công dẫn Khương Anh đến Cần Chính Điện, dọc đường hiếm thấy cung nhân lui tới. Khương Anh còn nhớ mấy năm trước, trong cung vẫn cực kỳ náo nhiệt, không những ban ngày mà buổi tối cũng rất đông người qua lại. Nàng kinh ngạc hỏi Lý công công: “Sao lại yên tĩnh như vậy?”
Lý công công cụp mi: “Từ ngày Bệ hạ đăng cơ, Thái thượng hoàng, Thái hậu cùng nhóm Thái phi đều chuyển tới hành cung, không còn náo nhiệt như trước kia. Bệ hạ… Mấy năm qua, không có Hoàng hậu, không có phi tử, cũng không thích náo nhiệt, hoàng cung trở nên yên tĩnh.”
Khương Anh im lặng, mấy năm qua quả thực Liễu Uyên đã trải qua một mình.
Lý công công âm thầm đưa mắt nhìn lén, lại nói tiếp: “Cũng có thời điểm náo nhiệt, mỗi khi tiểu điện hạ tiến cung, bọn họ đều chạy theo tiểu điện hạ, bỗng chốc náo nhiệt hơn.”
Khương Anh mỉm cười. Đến trước Cần Chính Điện, cửa điện đóng chặt, Lý công công đẩy nửa cánh cửa ra, mời nàng tiến vào, tự mình đóng cửa lại, đứng canh bên cửa.