Cả Kinh Thành Đều Mong Nàng Hồi Cung

Chương 25




Editor: Dứa

Một chữ của Khương Anh đáng giá ngàn vàng, nhân lúc Liễu Uyên đang vô cùng tức giận, nàng lập tức ngậm miệng, đẩy cửa nghiêng mình chạy mất. Những ngón tay vươn ra của Liễu Uyên chỉ vội vàng phất qua ống tay áo, nàng nhanh nhẹn rời đi, váy áo màu xanh tung bay trong gió đêm dưới hành lang.

Liễu Uyên dừng chân, đôi mắt đen híp lại. Hắn nhất thời nhớ tới đêm xuân năm xưa, yến tiệc trong cung vô cùng náo nhiệt, hắn ngồi ngay ngắn trên đài cao, tầm mắt lướt qua những cái đầu đầy châu ngọc, dừng trên người cô nương áo xanh ở trong góc. Cách quá xa, hắn nhìn không rõ, tâm trạng sa sút bí mật rời đi, hắn vẫy lui rất nhiều cung nhân, đi dạo một mình trong gió đêm.

Chỉ có mình hắn dưới hành lang dài của hoàng cung, gió đêm mang theo tiếng nhạc yếu ớt ngâm nga, nhất thời bị che lấp bởi tiếng bước chân hỗn loạn, hắn giương mắt nhìn lại, bóng dáng màu xanh mà hắn ngày nhớ đêm mong đang cùng hoàng muội từng bước đi tới, suy nghĩ của hắn chợt chuyển động, bước nhanh về phía nàng, kinh ngạc khi bóng dáng màu xanh lao về phía hắn như ý nguyện.

Liễu Uyên khép mắt lại, cánh tay dài kiềm chế vòng qua ôm hờ lấy áo xanh, đủ loại cảm xúc vọt tới đầu lưỡi, rồi lại sợ sệt rụt trở về, cẩn thận hóa thành tiếng cười: “Khương cô nương cẩn thận.” Hy vọng có thể nhận được câu trả lời.

Không có tiếng trả lời, áo xanh chợt rời khỏi, lướt nhanh qua hắn như một cơn gió, hắn không kịp duỗi tay ra tóm lại, thất vọng ngoái đầu nhìn theo, chỉ còn chiếc váy xanh bị gió thổi bay, bóng người nhanh nhẹn rời đi.

Mặc dù vậy, trong đêm xuân này, hắn vẫn nhận được một cái ôm không được coi là ôm, hắn tin chắc rằng, không có đêm xuân nào đẹp hơn thế này, không có bộ váy nào đẹp hơn bộ váy này.

Những năm sau đó, hắn vẫn kiên quyết cho rằng như vậy, chỉ là ngay lúc này đây, hắn nghĩ trên đời không có cô nương nào tốt hơn A Anh, năm xưa là hắn ngu dốt, không nắm được tà váy tung bay, sau này sẽ không như vậy nữa.

Liễu Uyên cười lớn sải bước tiến về phía trước.

Khương Anh không quan tâm hắn suy nghĩ ra sao, nàng đã nhanh chóng vứt bỏ hắn, trở về đình viện. Quả nhiên đám người Tiết Thủ phụ đang đốt pháo vui đùa, tựa như chúc mừng năm mới. Tiết Trọng Hà nhìn thấy nàng, bế Mãn Mãn chạy tới, vẻ mặt chờ mong: “Cô cô, pháo ta vừa đốt có vang không?”

Khương Anh cười: “Vang, quá vang ấy chứ, ngay cả Bệ hạ cũng bị kinh sợ.”

Mọi người im lặng, Tiết Trọng Hà ngẩn ra. Khương Anh tiếp nhận Mãn Mãn từ trong ngực hắn, thở dài: “Cháu trai ngoan, sang năm cô cô sẽ dọn cỏ trên mộ cho ngươi, được không?”

“Không làm phiền cô cô!” Tiết Trọng Hà cất bước bỏ chạy, mọi người nhìn thấy tình hình không ổn, rối rít tạm biệt Khương Anh, vội vàng chạy trốn, một lát sau, trong sân chỉ còn một mớ hỗn độn, nửa bóng người cũng không thấy, ngay cả gánh hát cũng chạy trốn sạch sẽ.

Liễu Uyên bước tới, quét mắt nhìn một vòng: “Hả?”

Người đâu!

Hắn còn chưa kịp nổi giận!

“Phụ hoàng, con buồn ngủ!”

Mãn Mãn là đứa bé lanh lợi, thấy sắc mặt Liễu Uyên tối sầm, hắn từ trong ngực Khương Anh leo sang người Liễu Uyên. Khương Anh vui vẻ ung dung, xoay người rời đi, Liễu Uyên bị Mãn Mãn vây khốn, đành phải trơ mắt nhìn bóng dáng nàng biến mất.

Ngày hôm sau, bầu trời xám xịt, người trong cung tới đón Liễu Uyên đi thượng triều. Mãn Mãn đang nằm trong lòng Liễu Uyên ngủ ngon lành. Liễu Uyên xấu hổ ôm hắn theo, đợi mặc xong quần áo sửa sang lại dung mạo, không biết Mãn Mãn đã tỉnh dậy từ khi nào, mở to đôi mắt tròn xoe, nhất quyết muốn leo lên người hắn, hắn đành phải bất đắc dĩ xách Mãn Mãn đi thượng triều.

Sau khi hạ triều, Liễu Uyên dẫn theo Mãn Mãn tiến vào Cần Chính Điện, Tiết Thủ phụ và mấy vị phụ thần khác đến thảo luận chính sự, nhìn thấy Mãn Mãn, họ cho rằng việc đi học của Thái tử cũng là chuyện lớn, tận dụng mọi cơ hội nhắc nhở Liễu Uyên. Liễu Uyên chỉ cười nói: “Thái tử đi học thì dễ, nhưng trẫm khó ở chỗ khác.”

Mấy người Tiết Thủ phụ nghe nhạc biết ý, biết trái tim Liễu Uyên đặt ở Khương phủ, thế nhưng tâm ý của Khương phủ đến nay vẫn chưa rõ, lại thấy Mãn Mãn luôn ngồi trong lòng Liễu Uyên, mấy ngày nay chính sự quá nhiều, chỉ sợ sẽ làm phiền Liễu Uyên, ông nói: “Vậy việc học của Thái tử điện hạ cứ tạm hoãn lại, không biết Thái tử điện hạ có bằng lòng theo thần đến Văn Uyên Các xem một chút không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mãn Mãn chớp mắt, không nỡ rời khỏi Liễu Uyên. Liễu Uyên xoa đầu Mãn Mãn: “Không cần, mấy ngày này Thái tử sẽ theo trẫm, lui ra đi.” Mãn Mãn cười khanh khách.

Mọi người nhìn lên, thầm nói trong lòng, cũng phải, tình cảm cha con sâu đậm, không đến lượt chúng ta chia rẽ. Mọi người rời khỏi đại điện đi thẳng đến Văn Uyên Các, gọi thêm mấy người Trưởng Công chúa và Tương Vương gia tới, đến khi số người tại Văn Uyên Các nhốn nháo chen chúc, Tiết Thủ phụ mới nói: “Thái tử trì hoãn việc học, Bệ hạ lo lắng sốt ruột, ta cũng không nỡ nhìn, phải chia sẻ nỗi lo với Bệ hạ!”

Hôm qua Tương Vương gia mới đón Tương Vương phi đi thăm người thân trở về kinh, hôm nay liền tới góp vui: “Đừng khách khí, cứ nói thẳng đi, làm thế nào để nha đầu Khương gia kia hồi cung?”

Mọi người đều lo lắng: “Ngay cả nói Khương cô nương cũng không nói một lời với Bệ hạ!”

Có người nói thầm: “Xét về mặt tình cảm, Bệ hạ đã tới trình độ này rồi, sao lại thích Khương cô nương đến vậy!”

Chẳng phải điều này khiến mọi việc trở nên khó khăn hơn sao?

Mọi người thảo luận sôi nổi, chỉ có Trưởng Công chúa bình tĩnh: “Đừng ồn ào nữa, bản Công chúa đã nắm được một tin tức tuyệt mật.”

“Tin tức gì?”

Trưởng Công chúa mỉm cười: “Không phải A Anh không có tình cảm gì với hoàng huynh.”

Tuy nhiên, trong đại sảnh cũng không vang lên tiếng hoan hô thắng lợi, ngược lại là không khí yên lặng bao trùm, Trưởng Công chúa ho một tiếng: “Tin tức này không đáng mừng sao?”

“Không phải vậy, thần có một vấn đề, nếu Khương cô nương vừa ý Bệ hạ, sao lại không nói lời nào với Bệ hạ?”

Mọi người quay sang nhìn Trưởng Công chúa, Trưởng Công chúa tức giận: “Chớ có nghi ngờ bản Công chúa, A Anh thật sự thích hoàng huynh!”

“Thần tin tưởng Công chúa!”

Tiết Thủ phụ thuận miệng nói: “Nếu thích thì dễ xử lý hơn rồi, muội muội ta cũng biết Bệ hạ thích nàng chứ?”

Tương Vương gia cảm thấy câu nói này thật vô nghĩa: “Sao lại không biết? Đã làm phu thê, con trai cũng năm tuổi rồi, Bệ hạ còn có thể chưa nói?”

“Đúng vậy!”

Chỉ có Trưởng Công chúa cười mỉa một tiếng: “Kỳ thực chúng ta đều biết, hoàng huynh là người cơ trí oai hùng, có khi quá cơ trí oai hùng cũng không phải chuyện tốt, quá mức kiềm chế bản thân mình…”

Không đợi nàng nói xong, mọi người đã hiểu ra, bật thốt lên: “Thật thần kỳ!” Rồi lại cảm thấy khó tin: “Không, về mặt tình cảm, Bệ hạ đã đạt tới trình độ này rồi, thế mà vẫn im lặng lưu luyến si mê, không trông mong chút hồi đáp nào sao?”

Trưởng Công chúa thở dài một tiếng: “Nếu không phải đoán được tâm ý của A Anh, hoàng huynh thật sự không cần đáp lại bất cứ điều gì.”

Mọi người ngẩn ra: “Bệ hạ, ngài ấy…”

Tiết Thủ phụ vỗ đùi: “Cảm động chết lão phu rồi, nói sao cũng phải giúp Bệ hạ.” Ánh mắt quét một vòng: “Hơn nữa, nếu không phải lúc trước các ngươi làm rối tung mọi chuyện lên, nói không chừng hai người họ sẽ không ly hôn!”


Mọi người kinh hãi: “Đúng là chúng ta có vấn đề, nhưng vấn đề của Bệ hạ chẳng phải còn lớn hơn sao? Làm kẻ si tình mong nhớ người ta nhiều năm như vậy, kết quả đối phương hoàn toàn không biết gì cả, thật đúng là...”

Mọi người vốn từ nghèo nàn, Tương Vương gia cười lạnh bổ sung: “Phát điên cái gì không tốt, lại phát điên trong chuyện tình cảm!”

Mọi người vỗ tay!

Tiết Thủ phụ cảm thấy bọn họ quá vô tình: “Bệ hạ không có hành động gì sao? Chúng ta phải nói rõ những chuyện chúng ta làm xáo trộn, còn lại tuỳ thuộc vào Bệ hạ.”

Mọi người gật đầu: “Được!”

Trưởng Công chúa dẫn đầu: “Bản Công chúa đi trước!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mọi người: “Công chúa thật dũng cảm!”

Trưởng Công chúa đắc ý, chưa đề cập tới việc có dũng cảm hay không, trở về phủ Công chúa, lấy ra những hộp bảo vật có giá trị liên thành, lệnh cho thị nữ mang lên xe ngựa, Dương Văn Châu nhìn mà đau lòng: “Công chúa cực kỳ thích những bảo vật này, nàng thật sự nỡ dứt bỏ hay sao?”

“Chàng không hiểu, đồ vật càng trân quý, tấm lòng thành càng lớn.”

Trưởng Công chúa ngồi xe ngựa đi thẳng đến Khương phủ. Khương Anh đang ở trong phủ làm quần áo mùa hè cho vị huynh trưởng ngoài kinh thành, bất chợt nhìn thấy Trưởng Công chúa dẫn theo thị nữ bê hết bảo vật này đến bảo vật khác tiến vào, nàng hơi sửng sốt: “Đầu óc ngài có bệnh à?”

“Đầu óc muội mới có bệnh, A Anh, bản Công chúa tới xin lỗi muội.” - Trưởng Công chúa cầm lấy kim chỉ trong tay Khương Anh đặt sang bên cạnh, kéo tay Khương Anh ngồi xuống cạnh bàn, nước mắt rơi tí tách. Khương Anh cả kinh: “Đầu óc không có bệnh, mà bệnh ở chỗ khác sao?”

Trưởng Công chúa khóc ròng nói: “Phải, ta bị bệnh, bệnh ở trong lòng.”

Khương Anh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy Công chúa đi tìm Dương đại nhân ấy, không phải hắn là tâm dược (*) của ngài hay sao?”

(*): Liều thuốc cho trái tim, trị tâm bệnh.

“Không, hắn không phải, muội mới phải!” - Trưởng Công chúa khóc sướt mướt. Khương Anh a một tiếng, hoảng loạn nói: “Đừng, ngài phụ bạcTriệu Lang trung, lại muốn phụ bạc Dương đại nhân, lén lút quan hệ với muội, người đời sẽ không hiểu cho đâu!”

“Muội đang nghĩ cái gì vậy!” - Trưởng Công chúa chán nản, không có tâm trạng nói nhảm với nàng - “Ý của bản Công chúa là, ta từng nói sai, khiến muội hiểu lầm, mỗi khi nhớ tới trong lòng ta đều vô cùng khó chịu, nếu không nói rõ với muội, ban đêm ta sẽ không ngủ được!”

“Dương Văn Châu nằm bên cạnh Công chúa, Công chúa cũng khó ngủ sao?”

Trưởng Công chúa sắp phát điên rồi: “Quên Dương Văn Châu đi, hiện tại là chuyện của muội và bản Công chúa!”

“Ồ.” Khương Anh hời hợt, nghe Trưởng Công chúa nói: “A Anh, muội còn nhớ năm đó chúng ta uống rượu ở Đông Cung, bản Công chúa uống say, khi đó phụ hoàng tứ hôn cho bản Công chúa và Triệu Tuyên, bản Công chúa không cam lòng, nên đã triệu Dương Văn Châu, nói với hắn cái gì mà biết rõ không phải người mình muốn, kỳ thật ta chỉ muốn ám chỉ với Dương Văn Châu rằng bản Công chúa có ý với hắn, nhưng sau đó hắn đưa bản Công chúa trở về, nói với bản Công chúa hắn đính hôn rồi, bản Công chúa mới nản lòng thoái chí, thành thân với Triệu Tuyên.”

Trưởng Công chúa lau nước mắt, thành khẩn nói: “A Anh chớ có hiểu lầm lời nói của bản Công chúa, lời nói kia vốn không liên quan gì đến muội và hoàng huynh.”

Khương Anh đã tìm ra đoạn này từ trong trí nhớ, gật đầu nói: “Công chúa lo lắng quá rồi, muội không hiểu lầm.”

Kỳ thật lúc ấy nàng rất đau lòng, nhưng suy nghĩ một lát, nàng lại cảm thấy bình thường, sự thật thôi mà, khi đó Liễu Uyên cưới nàng, vốn là hành động bất đắc dĩ, coi như ý chỉ của Thái thượng hoàng đã đưa hai người đến với nhau.

“Thật sao?” Trưởng Công chúa chần chừ, luôn cảm thấy phản ứng của Khương Anh có gì đó không thích hợp.

Khương Anh nói: “Tất nhiên là thật, sau này muội cũng đoán được Trưởng Công chúa có ý với Dương Văn Châu, chỉ là tội nghiệp Triệu Lang trung, đang ở độ tuổi đẹp nhất, lại bị giáng chức tới nơi hẻo lánh đó, không biết có cơ hội hồi kinh hay không…”

Mỗi lời nói ra, Trưởng Công chúa lại áy náy thêm một phần, cuối cùng thê thảm đứng dậy chuẩn bị rời đi: “A Anh, bản Công chúa còn có việc gấp, đi trước.”

“Công chúa gấp gáp như vậy, trở về đoàn tụ với Dương Văn Châu sao?”

Trưởng Công chúa kêu gào trong lòng, không thắng nổi, không thắng nổi, chạy trối chết, ngồi xe trở về phủ Công chúa. Dương Văn Châu bước lên đón: “Chuyện thế nào rồi? Công chúa làm sao vậy?”

“Nói rõ hiểu lầm, chuyện đã được giải quyết, bản Công chúa bị thương!”