Cả Kinh Thành Đều Mong Nàng Hồi Cung

Chương 15




“Là trẫm không đúng, khiến Khương cô nương tức giận.”

Không phải Khương Anh chưa từng nghe qua lời xin lỗi của Liễu Uyên, lúc còn ở Đông Cung đã có vài lần, nàng thầm nghĩ không lý nào lại giống như trước kia, trước kia bị chọc giận, nghe xong lời xin lỗi, trái tim không có khí phách đập rộn ràng, hiện giờ nàng chẳng có gì ngoài khí phách.

Khương Anh vẫn cười lạnh: “Bệ hạ anh minh thần võ, có bao giờ sai đâu.” Đang định cất bước về phía trước, lại nghe Khương Mãn ríu rít: “Xin lỗi như vậy không đúng, nhi thần dạy phụ hoàng!”

Khương Anh tò mò quay đầu lại, Khương Mãn đã tụt xuống khỏi người Liễu Uyên, phịch một tiếng hai đầu gối chạm đất, nước mắt nói đến là đến, chẳng khác gì nước chảy mây trôi: “Mẫu thân, con sai rồi, cầu xin người đừng tức giận!”

Khương Anh: “…!”

Khương Mãn duỗi tay nắm vạt áo Liễu Uyên: “Phụ hoàng, cùng làm!” Thậm chí hắn còn muốn quỳ lạy Khương Anh mấy cái, đầu cũng hạ thấp, Khương Anh sợ hãi gọi: “Bạch Phù!”

Một bóng trắng xẹt qua, ôm lấy Khương Mãn vừa chạy vừa nói: “Lần trước xem diễn kịch cùng tiểu điện hạ, tiểu điện hạ học nhanh quá!” Biến mất trong chớp mắt.

Nhìn thấy sắc mặt thâm trầm của Liễu Uyên, trong lòng Khương Anh hơi xấu hổ, nàng nuôi dạy con cái không cẩn thận, không phải chuyện gì cũng quản. Mãn Mãn được tự do, mà nàng cũng vui vẻ, thế nên Mãn Mãn luôn đánh bất ngờ khiến nàng có chút chấn động.

Khương Anh kiên quyết thua người không thua trận, trên mặt nở nụ cười: “Con còn nhỏ, ừm, luôn thích học những điều mới lạ, cảm động lòng người …”

Liễu Uyên thấy nàng không còn mặt lạnh nữa, cũng mỉm cười gật đầu phụ họa: “Quả thực rất cảm động, Thái tử hiếu học là chuyện tốt…”

Khương Anh gật đầu theo bản năng, cũng không biết nàng đồng ý chuyện gì, Liễu Uyên nhân cơ hội nói: “Tình cờ hôm nay trẫm đến cũng là vì việc học của Thái tử. Thái tử không tiện tới học đường, từ ngày mai có thể học ở Đông Cung. Trẫm đã chọn được thái sư (*) và người hầu tốt cho hắn, Khương cô nương cứ yên tâm.”

(*): Thầy dạy học cho thái tử.

Khương Anh nhíu mày: “Nếu như thế, chẳng phải ta càng khó gặp Mãn Mãn sao?”

“Nếu Khương cô nương không muốn, trẫm cũng không ép buộc.”

Nói lời này có vẻ Khương Anh không thấu tình đạt lý, tuy nhiên, nàng thật sự không vui: “Ta nghĩ chắc hẳn Bệ hạ còn có cách khác.”

“Quả thực còn có một cách khác để Thái tử không cần vào Đông Cung. Ở ngoài cung trẫm có một tòa biệt viện, nơi đó thích hợp cho Thái tử ở lại hơn Khương phủ, Thái tử chuyển đến cũng coi như chuyển vào Đông Cung, nếu Khương cô nương muốn gặp Thái Tử mỗi ngày, cũng có thể chuyển tới ở cùng.”

Liễu Uyên đang thỏa hiệp, cũng như thử nàng một cách khéo léo.

Nhưng còn Khương Anh, đôi khi đầu óc nàng rất kỳ quái, nàng tức giận cười nói: “Theo ý kiến của Bệ hạ, Mãn Mãn không ở trong cung của ngài, cũng không ở lại Khương phủ của ta, hai ta không cần tranh cãi, để hắn sống một mình ở biệt viện?”

Liễu Uyên ngẩn ra: “… Khương cô nương, không thể hiểu như vậy được.”

Khương Anh trừng mắt tức giận, Liễu Uyên cứ một câu Khương cô nương, hai câu Khương cô nương, quá kỳ quặc, nàng nghe đến phát chán rồi: “Bệ hạ cứ gọi thẳng tên của ta đi.”

“Khương Anh, trẫm muốn nàng và Mãn Mãn cùng chuyển đến biệt viện của trẫm!” Liễu Uyên từ bỏ cách nói uyển chuyển, thẳng thắn đưa ra yêu cầu, nói xong liền lắc đầu như muốn từ bỏ: “Nếu nàng không muốn…”

Hai mắt Khương Anh sáng lên, gật đầu nói: “Được, không đến mức cả hai người chúng ta đều không được ở bên con trai.”

Trong nháy mắt Liễu Uyên có chút sững sờ: “…”

Chắc chắn hai người không bao giờ tưởng tượng được, cách đây không lâu, Khương Anh ra khỏi căn phòng thứ nhất, đi ngang qua căn phòng thứ hai nơi có Liễu Uyên, nổi cáu với Liễu Uyên trước cửa căn phòng thứ ba, mà phía sau cánh cửa căn phòng thứ ba là những cặp mắt xanh lén lút của mấy người Trưởng Công chúa và Tiết Trọng Hà.

Mấy người Trưởng Công chúa vốn định chờ Liễu Uyên rời khỏi Khương phủ, sẽ an ủi dỗ dành Khương Anh, thế nhưng Liễu Uyên mãi không chịu rời đi, lại sợ bị Liễu Uyên nhìn thấy rồi răn dạy, đành phải trốn trong phòng, đang trốn thì nghe thấy như vậy.

Tất cả mọi người đều im lặng.

Một lát sau, Trưởng Công chúa khó lòng chấp nhận hạ giọng: “A Anh thích phong cách này?”

“Ép buộc sao?”

Tiết Trọng Hà: “Phải không, không ngờ nàng lại nói được, thậm chí còn không tranh cãi.”

“Bệ hạ suy tính sâu xa, đầu óc nàng lại đặc biệt thần kỳ.”

“Nếu như thế, Bệ hạ …”

“Phải xem nhận thức của Bệ hạ!”

Thứ hiểu biết này, quá mức mơ hồ, mấy người Tiết Thủ phụ nhất trí cho rằng, có con người thúc đẩy, giác ngộ sẽ nhanh hơn, nếu cả hai bên cùng thúc đẩy, vậy lại càng nhanh hơn!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vì thế, Trưởng Công chúa nhắm vào Bạch Phù, dụ dỗ nàng nhập bọn, Tiết Thủ phụ chỉ điểm vài câu, Bạch Phù lập tức hưởng ứng: “Không thành vấn đề, nô tì rất hiểu Khương cô nương, đêm nay nô tì sẽ dò la xem nàng nói gì!”

Mọi người vui mừng khôn xiết, lại hận mình mắt mù, một nhân tài lớn như thế, sao bây giờ mới phát hiện ra!

Bạch Phù cũng vô cùng hưng phấn, đêm đó, trăng treo đầu cành liễu, đợi Khương Mãn chìm vào giấc ngủ, nàng bưng bát thuốc, kéo Khương Anh vào trong tiểu đình, ngắm trăng uống thuốc.

Không hiểu sao Khương Anh cũng rất có hứng thú, uống trước nửa bát, thế nhưng cũng không chê đắng, ngước mắt nhìn ánh trăng, hơi lơ đễnh. Bạch Phù ho khẽ: “Nghe nói ngài muốn chuyển đến biệt viện của Bệ hạ?”

Khương Anh ồ một tiếng: “Bệ hạ yêu cầu.”

Bạch Phù nói thầm trong lòng, hắn yêu cầu ngài liền đồng ý? Ngoài miệng vẫn nói: “Bệ hạ không khỏi quá độc đoán rồi, sao có thể không hỏi ý kiến ngài chứ? Nếu ngài không muốn thì sao?”

Khương Anh mỉm cười: “Ta đồng ý.”

Gặp quỷ!

Bạch Phù cảm thán trong lòng, sớm biết ngài dễ nói chuyện như vậy, tội gì phải dày vò Bệ hạ suốt mấy năm trời!

Khương Anh nói thêm: “Ta vốn tưởng rằng Mãn Mãn rời khỏi ta mấy ngày cũng không sao, nhưng Bệ hạ vừa đưa hắn đi, ta liền nhớ hắn, ta vẫn muốn nhìn thấy Mãn Mãn mỗi ngày.”

Bạch Phù giả vờ bất mãn: “Để Mãn Mãn ở lại Khương phủ, ngài cũng có thể nhìn thấy hắn mỗi ngày, Bệ hạ sẽ không ép buộc ngài, nếu ngài kiên trì, nhất định có thể thành công.”

“Không cần thiết, biệt viện thích hợp với Thái tử hơn, Bệ hạ cũng nói, muốn ta cùng chuyển đến đó, cứ đi thôi, ngươi và Bạch Tiêu thu dọn một chút rồi cùng đi.”

Bạch Phù ngượng ngùng: “Ta không có ý này, ta và Bạch Tiêu chắc chắn sẽ đi theo ngài, chỉ là, ta không hiểu, vì sao Bệ hạ muốn ngài chuyển đi thì ngài liền chuyển đi?”

Khương Anh chỉ lo uống thuốc, không rảnh trả lời, Bạch Phù không nhịn được hỏi: “Có phải ngài thích Bệ hạ cứng rắn độc đoán yêu cầu ngài, chinh phục ngài, chiếm giữ ngài hay không?”

“Ngươi…!”

Khương Anh kinh ngạc đến mức suýt chút nữa bị sặc thuốc, nàng đặt bát thuốc xuống, ho khan hồi lâu rồi mới phun ra một câu: “Sao ngươi lại nói lời này?”

Tiến vào thời điểm then chốt, Bạch Phù căng thẳng nói: “Không phải tối nay Bệ hạ yêu cầu ngài chuyển đi nên ngài mới chuyển đi à?”

Khương Anh nhắm mắt, chịu đựng tên ngốc ở đối diện: “Đó là vì Mãn Mãn.”

“Thì ra là thế, trách ta suy nghĩ nhiều, vậy ta hỏi ngài, ngài chuyển đến biệt viện của Bệ hạ, sống cùng Mãn Mãn, nhưng lại từng ly hôn với Bệ hạ, chẳng lẽ đời này ngài không thể tái giá nữa hay sao?”

Một câu hỏi hay!

Khương Anh ngẩn ra, Bạch Phù không ngừng cố gắng: “Mấy ngày nay ngài đều không ngủ ngon giấc, ta thấy ngài thật sự lo lắng quá nhiều, chẳng trách lại sinh bệnh, sống một mình quả thực rất cô đơn, ngài không nghĩ tới việc tái giá sao?”

Bạch Phù hồn nhiên không biết chủ đề này sắp rơi vào vùng nguy hiểm, nàng tự tin nắm chắc quyền chủ động, Khương Anh ấp úng nói: “Ta có Mãn Mãn rồi!”

Bạch Phù rót thêm một liều thuốc mạnh: “Con trai ngài còn phải chia cho Bệ hạ một nửa!”

Khương Anh sa vào suy nghĩ: “Quả thực nên cân nhắc một chút, chỉ là nhân duyên của ta không được may mắn cho lắm …”

“Không may mắn thế nào?” Bạch Phù giống như một người tỷ tỷ tri kỷ.

“Ngươi không biết đâu, trước khi vào Đông Cung, từng có người mai mối cho ta, nói rằng nhị công tử Thẩm gia thấy ta rất vừa ý, muốn lấy ta làm thê tử.”

Bạch Phù nhíu mày: “Nhà mẹ đẻ của Thẩm Quý phi trước đây?”

Khương Anh gật đầu, nhớ lại lúc đó Liễu Uyên vẫn là Thái tử, Thái thượng hoàng còn tại vị, Thẩm Quý phi có được thánh ý, thế nên Thẩm gia cũng nở mày nở mặt, bà mối kiêu ngạo nói với nàng: “Cô nương sống một mình tại Khương phủ cô đơn biết bao, đợi gả vào Thẩm gia sẽ náo nhiệt, sáng sớm ngày mai tới trước mặt Quý phi nương nương …”


Bạch Phù tò mò: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó tất nhiên không gả, ba tháng sau, Thẩm nhị công tử chết bệnh.” Khương Anh đứng dậy, ngẩng đầu nhìn ánh trăng vẫn còn rất xa …

Bạch Phù phía sau tức giận mắng: “Thẩm gia dám lừa ngài! Một người sắp chết còn dám vọng tưởng cưới ngài! Khinh người quá đáng!”

“Giận cái gì, chỉ trong một năm, Thẩm gia sụp đổ, Thẩm Quý phi cũng không còn huy hoàng nữa.” Khương Anh quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt suy nghĩ sâu xa của Bạch Phù, cười nói: “Thẩm gia phạm sai lầm không nghiêm trọng, cố tình lại tới tay Bệ hạ, ông trời cũng không cứu được.”

Bạch Phù im lặng hồi lâu, Khương Anh đột nhiên nói: “Sau đó, không hiểu vì sao, trên thao trường có một vị tướng trẻ cũng dùng thương giống ta, một ngày hắn chặn ta ở thao trường, nói muốn cưới ta.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Mãnh liệt như vậy sao?”

“Quả thực ngoài dự đoán, nhưng cuối cùng vẫn không thành.”

Bởi vì khi đó, trong mắt nàng chỉ nhìn thấy Liễu Uyên, nàng uyển chuyển từ chối vị tướng trẻ kia, sau này vị tướng trẻ nọ được điều động ra ngoài kinh thành, từ đó chưa từng gặp lại.

Bạch Phù an ủi: “Cuộc đời còn rất dài, nếu ngài muốn tái giá, trước mắt có một cơ hội tuyệt hảo!”

Khương Anh chần chừ: “Ngươi nói Bạch Tiêu?”

“Ai muốn ngài làm tẩu tử của ta!” Bạch Phù hoảng sợ đứng dậy bĩu môi, thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng: “Trong đầu ngài suy nghĩ cái gì vậy, ta hỏi ngài, rốt cuộc ngài có thích Bệ hạ cứng rắn độc đoán yêu cầu ngài, chinh phục ngài, chiếm giữ ngài hay không?”

“Mẫu thân!”

Đột nhiên nghe tiếng Khương Mãn kêu lên, hai người lập tức thay đổi sắc mặt, chạy về phòng!

Bên ngoài Khương phủ cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tiết Thủ phụ bắt đầu lên sân khấu, đêm khuya, ông một mình đạp ánh trăng tiến vào Cần Chính Điện, trong điện ánh nến leo lắt, ánh sáng và bóng tối lay động, phản chiếu chiếc ghế rộng bên cửa sổ.

Trong điện im ắng.

Tiết Thủ phụ quỳ dưới đất, khẽ gọi: “Bệ hạ.”

“Tiết khanh, có chuyện gì?”

Người trên chiếc ghế rộng đưa lưng về phía ông. Liễu Uyên nằm ngửa đầu, chậm rãi mở mắt, bên tai nghe Tiết Thủ phụ nói: “Thần nghe nói Khương cô nương muốn dọn vào biệt viện cùng Thái tử điện hạ.”

Liễu Uyên im lặng, Tiết Thủ phụ tiếp tục nói: “Khương cô nương và Thái tử là mẫu tử, ở bên nhau mỗi ngày là chuyện nên làm, chỉ là thần lo lắng một vấn đề.”

Liễu Uyên vẫn im lặng, Tiết Thủ phụ đã quen, càng cúi người thấp hơn: “Nếu Khương cô nương muốn gả cho người khác, thì phải làm thế nào?”

Sự thật là bản thân Khương Anh có hoàn cảnh đặc biệt, nếu nàng muốn gả cho người khác, trong kinh có ai dám cưới nàng? Hiện giờ lại chuyển đến biệt viện của Liễu Uyên, biệt viện đó giống như một hậu cung khác, càng không có khả năng tái giá.

Sự im lặng của Liễu Uyên khiến trong điện yên tĩnh quá mức, yên tĩnh quá mức sẽ khiến cho người ta sợ hãi, áp lực trên lưng Tiết Thủ phụ ngày càng nặng, vội đổi chủ đề: “Là thần nghĩ sai, nếu Khương cô nương đã đồng ý thì cũng tự biết hậu quả, thần nghĩ đại điển phong hậu sẽ sớm diễn ra thôi?”

Trong nháy mắt, không khí trong điện như sống dậy, Tiết Thủ phụ lặng lẽ thở phào, cười nói: “Nhưng không biết Bệ hạ làm thế nào để Khương cô nương đồng ý, thần thật sự tò mò.”

Cửa sổ hé mở, gió đêm phất qua tiếng cười trầm thấp của Liễu Uyên: “Trẫm cũng chỉ nói mấy câu, không ngờ nàng lại đồng ý rất nhanh.”

“Vậy chắc hẳn Khương cô nương cực kỳ thích những lời này.”

Tiết Thủ phụ dè dặt nói.

Liễu Uyên hiếm khí hoang mang: “Phải không?”

“Nhất định, sau này Bệ hạ cứ nói chuyện với Khương cô nương như thế là được!”

Tiết Thủ phụ vui mừng khôn xiết, cảm thấy chuyện sắp thành, tuy nhiên Liễu Uyên lại nói: “Dù nói như thế, nhưng trẫm không thích ép buộc nàng, nàng đồng ý vẫn tốt hơn.”

Tiết Thủ phụ: “Hả?”

Vậy nếu nàng thích phong cách này thì sao?

Gió đêm đột nhiên thổi mạnh, khiến lòng Tiết Thủ phụ run rẩy, không khí trong điện cứng lại, giọng Liễu Uyên lạnh lùng vô cảm: “Các khanh đã biết tâm tư của trẫm, thì nên biết cách đối đãi với Khương cô nương như thế nào.”

“Vâng, chúng thần biết!”

Tiết Thủ phụ đang muốn mở miệng, Liễu Uyên lại nói: “Tiết khanh cũng là huynh trưởng của Khương cô nương, nếu… thực sự có người thích hợp, Tiết khanh cũng có thể lưu ý giúp muội muội một chút, trẫm sẽ không làm lỡ dở nhân duyên của nàng.”

Tiết Thủ phụ kinh hãi, không, không, ông làm gì có ý này!

“Lui ra.”

Tiết Thủ phụ vội vàng rời Cần Chính Điện, cảm thấy tuyệt vọng, quay đầu lại nhìn, bóng người dưới ánh trăng bên cửa sổ cô độc tới mức không giống một bậc đế vương nắm giữ thiên hạ, kia rõ ràng là kẻ si tình đầu óc hồ đồ!

Liễu Uyên lại vô tư chẳng hay, trên gương mặt cực kỳ tuấn tú kia được phủ một chiếc khăn thêu hoa hải đường từ trán đến mũi, chỉ để lộ đôi môi mỏng với các đường nét tuyệt đẹp.

Đôi môi mỏng khẽ nhếch, thổi khí về phía trước, chiếc khăn từ từ rơi xuống, một nửa che lại đôi môi mỏng, một nửa lướt qua cằm rũ xuống cổ.

Trong sáu năm qua, Liễu Uyên đã lặp lại động tác này vô số lần, dường như chiếc khăn này rất giống một đôi môi, trong đại điện tối tăm không người, chậm rãi hôn từ trán đến cổ hắn, rồi vĩnh viễn dừng lại trước ngực.