Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn

Chương 38




Lúc Bùi An lên xe ngựa, Vân Nương đã trở lại xe, hắn liếc nàng một cái, rõ ràng sắc mặt nàng khác hồi nãy khá nhiều, có lẽ là nhìn thấy người rồi.

Nếu nàng đã nói, đã thành quá khứ thì hắn cũng không có gì để nói.

Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, đến trước cửa cung đón công chúa Minh Dương.

Còn có một đoạn đường dài, Bùi An tiếp tục lật sách, Vân Nương lại ngồi như bị kim chích, những suy nghĩ trong đầu không ngừng tuôn trào, cuối cùng không nhịn nổi lên tiếng hỏi: “Lang quân, những người này phạm tội gì, muốn lưu đày đến đâu vậy?”

Đều là phạm nhân phải tử hình, không có gì khó nói, Bùi An thoải mái trả lời nàng: “Hai nhà Phạm Lý là đồng phạm với Tần các lão, là tội phản nghịch, hai nhà Chu Lưu nuốt bạc cứu trợ thiên tai, tội tham ô, lưu đày đến Lĩnh Nam.”

Xong rồi, Bùi An không nói tiếp nữa.

Vân Nương đang nghe, không khỏi nhìn chằm chằm Bùi An, khẩn trương chờ hắn nói tiếp.

Bùi An giương mắt nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của nàng, cực kỳ trông mong. Cũng không hiểu vì sao, trong lòng biết rõ nàng muốn hỏi cái gì nhưng lại cố ý hỏi ngược nàng một câu: “Có việc gì sao?”

Vân Nương thật sự muốn nhắc nhở hắn, Bùi An bỏ sót một người rồi nhưng lại không tiện trực tiếp hỏi, đầu óc nghĩ một cái rồi hỏi: “Những người này sau khi bị lưu đày sẽ như thế nào?”

“Không ai sống sót.”

Dường như trong lòng Vân Nương có thứ gì đó, nàng “thình thịch” một cái rồi chìm xuống.

Quên đi, nàng không thể cứ mập mờ với hắn như vậy được, Vân Nương xoay mặt về phía Bùi An, tới gần một chút, nhẹ giọng nói: “Lang quân, đêm tân hôn ta không say, những lời ta nói đều là thật, chàng có tin không?”

Con ngươi Bùi An chợt lóe, bội phục nàng không màng tất cả, ma xui quỷ khiến hỏi một câu: “Câu nào?”

Là câu “Ta sắp bị chàng bóp ch ết” hay là “Lang quân ta không chịu nổi nữa”.

Một lúc lâu sau, trong xe ngựa cũng không còn tiếng nào.

Bùi An nói xong, bản thân hắn cũng cứng đờ, không nhìn sang người bên cạnh đã xấu hổ đến mức mặt đỏ tai hồng, ngược lại cũng không làm khó nàng nữa, chủ động nói: “Hình Phong tự muốn chết, nàng không cứu được.”

Trên mặt Vân Nương vẫn còn nóng, nghe Bùi An nói như vậy lại càng bất chấp, vẻ mặt ngạc nhiên, không hiểu sao trên đời này lại có người muốn chết.

“Nàng còn không hiểu?” Bùi An hơi hơi ngồi dậy, khuỷu tay hai người lại đụng vào nhau, hắn cũng không ngại giải thích tình huống cho nàng nghe: “Công chúa Minh Dương không muốn hoà thân, coi trọng Hình Phong, lúc trước là người buộc Hình Phong thoái hôn với nàng, sau này Hình Phong lại đổi ý, không vui, chạy đến bệ hạ cầu tình cho Phạm Huyền, đây không phải là tìm chết thì tìm gì?”

Giọng Bùi An chậm rãi, giống như đang cùng nàng tán gẫu về một người không liên quan gì đến hai người.

Vân Nương đã hiểu, nhưng vẫn có chỗ nghĩ không ra: “Vì sao Hình Phong lại đổi ý? Nếu đã hứa với công chúa, tại sao lại muốn tìm chết.”

Hình phu nhân gọn gàng đoan trang cả đời, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy bà ta trong tình trạng chật vật đau khổ như vậy.

Hình Phong không nên nghĩ luẩn quẩn mới phải.

Bùi An không chắc là nàng có cố ý hay không, lúc trước nàng đi tới bến đò báo tin cho hắn thì hắn đã biết nàng có đầu óc rộng rãi, không ngu ngốc, nàng cũng biết mình muốn gì, tại sao hôm nay lại không lanh lợi như vậy chứ?

Bùi An liếc nàng một cái, hỏi: “Nàng cảm thấy thế nào?”

Vân Nương bị Bùi An liếc qua liếc lại như vậy, sao nàng còn không hiểu hắn tỉnh táo hỏi đi hỏi lại quan hệ giữa nàng và Hình Phong chứ, chỉ là nói hoài cũng không phải cách hay.

Chưa kể, có khi con đường này lại khó đi, Vân Nương suy nghĩ một chút rồi so sánh: “Lang quân, ta và Hình thiếu gia cũng giống như chàng và Tiêu tiểu thư…”

Bùi An không ngước mắt lên: “Không giống nhau.”

Vân Nương: “Hả?”

Bùi An: “Ta chưa từng tặng nàng ta bất cứ thứ gì.”

Vân Nương:...

Vân Nương thừa nhận: “Vậy không giống nhau thật.” Hôm đó nàng bị Tiêu tiểu thư làm khó xử như vậy, nàng cũng không trách Bùi An câu nào, nàng làm gương tốt như vậy sao hắn không noi theo chứ.

Ai mà không có quá khứ, đổi lại là hắn, Tiêu tiểu thư mất cho nên hắn đi qua quan tâm hai câu thì nàng cũng không để ý! Không chỉ không để ý mà còn chủ động bảo hắn đi thăm người ta.

Bùi An:...

Lời này lại nhất thời làm cho Bùi An á khẩu không nói nên lời, có lẽ lâu rồi không bị ai chế nhạo như vậy, Bùi An không quá quen, hơi thở cũng chợt không thuận: “Phu nhân, nếu như có gì khác biệt thì có thể nói ra, nàng đã gả cho ta, cũng đã viên phòng, sao không thể lý giải những thứ vòng vo kia.”

Khóe miệng Vân Nương giật giật, còn có thể nói sao.

Một khối ngọc bội như vậy, hắn cũng chậm chạp không chịu trả lại cho nàng, hắn còn dám nói năng ngông nghênh như vậy: “Lang quân thật sự chưa từng tặng đồ của người khác sao, thế sao ta lại nghe Tiêu tiểu thư nói chàng đã tặng son phấn cho người ta?”

Ngày đó trên sân bóng, tiểu thư Tiêu gia đã ghé sát vào tai nàng, ra oai nói cho nàng biết.

Sau đó Bùi An ngồi ở trên xe ngựa, nói như chém đinh chặt sắt là không tặng quà cho bất cứ ai, lúc đó nàng hoàn toàn tin, cảm thấy Tiêu tiểu thư đang nói dối. Mà bây giờ, cũng không chắc lắm.

Vẻ mặt Bùi An sửng sốt ngay tức khắc.

Hắn từng tặng sao?

Hắn chưa từng cố ý tặng quà nhưng cũng không chắc về tổ mẫu, không biết mấy năm nay tổ mẫu mong muốn bế cháu trai mà lấy danh nghĩa y tặng đồ đạc cho Tiêu Oanh hay không.

Nghĩ lại một hồi, lại phát hiện trong lời nói của nàng có ẩn ý, nàng có ý gì chứ? Ý nói hắn nói dối nàng sao?

Bùi An cần thiết phải làm vậy sao, sắc mặt hắn trầm xuống ngay tức khắc, giọng nói cũng vô thức lạnh lùng cứng rắn: “Ít nhất, ta không tặng đồ người khác đã từng sử dụng.”

Vân Nương:...

Nàng hoàn toàn không thể hiểu nổi cái người này, nàng nói, nếu hắn để ý khối ngọc bội kia thì trả lại cho nàng, nàng sẽ tặng hắn một cái tốt hơn, thành ra ngữ khí cũng mất hết lý trí: “Vậy chàng trả lại cho ta.”

Bùi An chỉ cảm thấy một luồng lửa giận xông lên đầu lên óc, mí mặt giật giật, cắn răng nói: “Đã tặng đồ của người khác, còn đòi lại, phu nhân đúng là người đầu tiên.”

“Lật lọng, nói chuyện một đằng làm một nẻo, phu quân cũng là người đầu tiên.” Vân Nương lưu loát sắc bén: “Nếu lang quân có gì bất mãn với ta thì cứ nói rõ, đừng hở một chút lại đâm chọc mỉa mai như vậy.” Hôm nay một câu, ngày mai một câu, rõ ràng là không tin nàng.

Đây là trận ồn ào hoàn toàn rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng ngay cả chuyện buổi tối hôm trước - miếng vải che xấu hổ cũng bị lôi ra, thì lúc đó chỉ làm bị thương cả hai bên.

Nàng mới mười sáu tuổi thôi, hắn tranh cãi với nàng làm gì.

Tân hôn ngày thứ ba đã cãi nhau, nói ra chẳng khác nào làm trò cười cho thiên hạ.

Ý thức được sự khác thường của mình, đột nhiên Bùi An phản ứng lại, hắn luôn luôn biết kiểm soát cảm xúc, sao tự nhiên hôm nay lại ầm ĩ với nàng chứ? Hai người chỉ là bị lời đồn đại bức bách, bất đắc dĩ mà trói buộc lại với nhau, quá khứ của nàng và Hình Phong như thế nào, hắn có gì để so đo chứ, sao lại kéo nàng đi xa như vậy.

Bùi An chậm rãi điều chỉnh cảm xúc, không đáp lời nàng nữa.

Bùi An vừa im lặng không lên tiếng, Vân Nương cũng chợt tỉnh táo lại, trong lòng bắt đầu không ngừng ảo não.

Một khắc trước nàng còn đang cảm tạ trời đất, khen Bùi An có vẻ ngoài đẹp trai, vừa có tài hoa vừa có bản lĩnh, lão phu nhân trong phủ cũng yêu thương nàng, nàng vô cùng may mắn khi được y cưới vào phủ Quốc công, còn âm thầm chú ý, đời này nhất định phải đối xử tốt với hắn.

Thế mà mới chớp mặt một cái, nàng đã không kiểm soát được mà cãi nhau với hắn.

Con đường xuống phía nam này chỉ mới bắt đầu.

Vả lại xe ngựa mới ra ngoài phủ Quốc công hơn nửa canh giờ, nếu lúc này Bùi An đuổi nàng xuống thì nàng chỉ có thể trợn mắt nghe theo mà thôi, có khi còn sống trong hối hận cả đời, từ đây nàng không nói chuyện nữa, im lặng ngậm miệng.

Bùi An làm dịu cuộc cãi vã trước,  Vân Nương cũng mở miệng xin lỗi trước: “Lang quân, là ăn nói vụng về, xin lỗi chàng.”

Lại dịu dàng nói: “Nếu chàng không ngại việc ngọc bội, còn thích thì ta tặng cho chàng, chỉ là nó là di vật mẫu thân ta để lại, sau này mong lang quân giữ gìn một chút.”

Thấy Bùi An im lặng, nàng nói tiếp: “Đúng là trước kia ta và Hình Phong có một mối giao tình, ta bị nhốt vào trong viện, không quen biết người bên ngoài, càng không có một bạn bè tâm sự, huynh ấy ở cách vách lại tình nguyện trò chuyện với ta, ta sợ tương lai sau khi mình đi ra ngoài không ai tình nguyện chơi đùa với ta, Hình Phong lại không để ý tới ta cho nên lúc đó mới tặng ngọc bội cho huynh ấy, muốn dùng cái này giữ huynh ấy lại, không cho huynh ấy đổi ý.”

Sau khi nàng nói câu xin lỗi ấy, cảm xúc tức giận của Bùi An cũng vơi đi phân nửa.

Nghe nàng thật sự nói lời thật lòng, cảm thấy nàng cũng không dễ dàng gì, đáp lại nàng một câu: “Lấy vật trói lòng người, không lâu dài.”

Vân Nương gật đầu: “Lang quân nói đúng, ta không nên ỷ lại việc huynh ấy đối tốt với ta mà giành tư lợi cho mình, nhưng năm đó Hình Phong đối tốt với ta, ta không thể không báo đáp. Sau khi mẫu thân ra đi, ta ngẩng đầu nhìn bầu trời bằng giếng trời, cảm thấy bản thân mình không thở nổi, thật sự không thể ngây ngốc chờ đợi được nữa, vốn là định trèo tường nhảy xuống, đi Quả Châu để tìm ông ngoại của ta, là Hình Phong khuyên ta, ta mới có thể bình yên chịu đựng ba năm kia.”

Vân Nương cúi đầu, giọng nói rất thấp.    

Ngoại trừ Hình Phong, nàng chưa từng nói chuyện này với bất kỳ ai khác, nàng còn tưởng rằng Bùi An sẽ đào sâu thêm, hỏi lúc trước Hình Phong thuyết phục nàng như thế nào.

Nhưng lại nghe Bùi An nói: “Tại sao phải thuyết phục nàng? Chỉ có một bức tường viện, có thể nhốt nàng năm năm, thế mà hắn không bắt thang đưa cho nàng, nàng không thể đi Quả Châu cũng có thể đi ra ngoài? Ít nhất cũng có thể hít thở một hơi.”

Vân Nương nhìn Bùi An, ngẩn người.

Bùi An nói tiếp: “Không kết bạn với người ngoài cũng chẳng sao. Lòng người khó dò, chỉ cần nàng thật lòng người ta sẽ đối xử thật lòng với nàng, người có duyên, không cần nàng đi lấy lòng cũng tự động gặp gỡ thổ lộ tình cảm với nàng, nếu không gặp được tri kỷ, tự sống vui vẻ một mình thì có sao đâu?”

Không biết Vân Nương có hiểu câu nói đầy triết lý nhân sinh này hay không, nhưng nàng chỉ nhìn chằm chằm hắn một lúc, sau đó mờ mịt gật đầu: “Ừm.”

Ngoài ra, Bùi An còn nói: “Còn trân châu to bằng miệng chén, không chỉ ở Nam Hải mới có.”

Bùi An vừa nói, vừa xoay người, lấy một chiếc hộp nhỏ phía sau giường rồi đưa cho nàng: “Đây chỉ là một viên ngọc trai biển chất lượng trung bình ta kiếm được ở Kiến Khang, bây giờ dọc đường đi, nàng muốn trân châu như thế nào, ta cũng tìm được cho nàng.”