Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn

Chương 146




Trước khi gả vào Bùi gia, nàng là một cô nương chỉ biết ăn uống vui chơi suốt cả ngày, chưa từng tiếp xúc với những chuyện trong triều, nhưng thái tử một nước xảy ra chuyện, đương nhiên cũng biết đó là chuyện lớn.

Không ngờ Đồng Nghĩa lại nói tin tức quan trọng như vậy cho nàng biết, Vân Nương ngạc nhiên một hồi, bèn nói: “Được, để cho chàng ấy yên tâm bận rộn đi.”

“Bận thì thật ra không bận lắm…”

Nhưng mà bị bệ hạ chỉ một chỗ, mang đám người bên cạnh các hoàng tử gom lại một chỗ, nói cho sang là tu bổ sử sách, thật ra là ngăn cản những người này gặp mặt mấy hoàng tử, sợ bọn họ làm ra chuyện mù quáng, vướng vào tranh chấp đảng phái.

Mà Bùi An lại thân thiết với Triệu Viêm, cũng không thể chạy thoát.

Hôm nay Bùi An vừa đến Bộ Hình đã bị thái giám trong cung truyền vào trong cung, cũng không nói trước khi nào mới thả người, đợi sắc trời tối thái giám mới tiến vào, cười nói với một đống người: “Không bao lâu nữa sẽ bắt đầu tế tổ tiên, làm phiền các vị đại nhân đốt đèn thức mấy ngày.”

Lúc này Đồng Nghĩa mới trở về bẩm báo.

Tuy nói mọi người đều bị nhốt ở đó, không cho phép ra ngoài nhưng cũng không nói người nhà không được đến thăm.

Đồng Nghĩa còn cố ý nói một câu với Vân Nương: “Không có chuyện gì to tát, nếu thế tử phi không yên tâm thì ngày mai dâng thẻ bài tiến cung thăm hỏi là được…”

Nhưng từ sáng đến tối của ngày hôm sau, Đồng Nghĩa nhìn người nhà của mấy thần tử bên cạnh ra ra vào vào, đưa cơm đưa áo quần, hỏi han ân cần, chỉ có chủ tử nhà mình vắng tanh.

Ngại thân phận của Bùi Quốc công, Bùi phu nhân không tiện tiến cung đến thăm, người thích hợp nhất cũng chỉ có thế tử phi.

Ít nhiều gì bầu không khí này cũng có phần thê lương, Đồng Nghĩa đứng ở phía sau Bùi An, hoài nghi có phải lời nói kia của mình không đúng chỗ phải không.

Ngày thường thì thôi, lúc này thế tử mới thành thân xong, toàn bộ người trong kinh thành đều biết hai người trời sinh một đôi, tình cảm sâu đậm, bây giờ mới tân hôn được bốn ngày, tân phu nhân lại không tới thăm, tất sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Mà trong đống người này, hết lần này tới lần khác lại có Hình Phong.

Vị hôn phu cũ của thế tử phi, nói không chừng lúc này đang coi trò cười đâu.

Đồng Nghĩa vụng trộm liếc Bùi An vài lần, thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh, dường như không quan tâm chuyện gì cả, chuyên tâm tu bổ sử sách trong tay, cũng không dám lên tiếng.

Vân Nương không biết Bùi An đang chờ nàng một chút nào, mặc dù nghe Đồng Nghĩa nói có thể đi thăm nhưng nghĩ đến thời gian quan trọng như vậy, nàng nhất định không thể đi đến quấy rầy.

Nàng chờ hắn trở về là được.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Vả lại người không có ở đây, rốt cuộc hai đêm nay Vân Nương cũng ngủ được một giấc yên tĩnh.

Đến ngày thứ ba, vẫn chưa nhìn thấy người, Đồng Nghĩa bắt đầu có hơi hơi đứng ngồi không yên quay đầu lại nhìn, cuối cùng cũng thấy vẻ mặt bình tĩnh của Bùi An có gợn sóng, tay cầm cuốn sách sử nhưng nửa ngày trời cũng không lật được trang nào.

Trong lòng Đồng Nghĩa hiểu rõ, tiến lại gần nhẹ giọng nói: “Chủ tử, nô tài đi ra ngoài một chuyến.”

Có lẽ Bùi An cũng biết hắn muốn làm gì, chấp nhận, không lên tiếng.

Đồng Nghĩa xoay người đi ra ngoài, khi cách cánh cửa năm sáu bước chân thì thấy bậc thang phía dưới có một người đang đi lên, hỏi công công canh cửa: “Bùi An phủ Quốc công có ở đây không?”

Một giọng nói ngọt ngào như chuông bạc, gần như trong chớp mắt, mọi người trong phòng đều yên tĩnh lại, nhao nhao ngẩng đầu lên.

Hiện nay Nam Quốc đang chuộng trang phục thanh nhã, hôm nay Vân Nương mặc một thân áo màu đỏ nhạt phối với váy dài màu phấn, chải tóc phụ nữ đã có chồng, bên tóc mai cài một cây tua rua, gió nhẹ thổi qua giống như cành đào vừa mới nở rộ vào mùa xuân, vừa thanh nhã lại không mất đi vẻ rực rỡ.

Những người ở đây hôm nay là những nhân vật có uy tín có mặt mũi, ngày xưa từng nghe tiếng tăm, cũng từng nhìn trộm bức tranh của Vân Nương, tuy cũng muốn nhìn thấy nhan sắc của nàng nhưng cũng không thể giống mấy tên ăn chơi trác táng trên phố phường, ra đường chặn người ta.

Hơn nữa mấy ngày trước Vân Nương lại trở thành thế tử phi của phủ Quốc công, ai nấy đều bỏ suy nghĩ trong đầu đó đi.

Một đám người đã bị nhốt vào đây hai ngày nhưng không thấy người đến, cho rằng Bùi An che chở không cho nàng đi ra gặp người.

Không ngờ, đúng là tới thật.

Cũng không phải cố ý muốn mạo phạm mà là vì liếc mắt một cái, quả thực khó dời mắt nổi, trong chốc lát mọi người đều không lên tiếng.

Yên tĩnh một lát, Đồng Nghĩa khôi phục tinh thần trước, mọi nôn nóng trong lòng quét sạch, vẻ mặt tươi cười đi ra đón nàng: “Sao thế tử phi lại tới đây.” Nhớ tới hai ngày thê lương này, đúng lúc nhặt lại thể diện mà chủ tử vứt bỏ, nói: “Thế tử gia sợ thế tử phi mệt mỏi, đã chuyển lời sớm, không cần thế tử phi chạy một chuyến…”

Vân Nương:...

Tuy Bùi An không nói lời này nhưng trong lòng nàng cũng xác định, chuyến này nàng tới đúng rồi.

Đêm qua khi nằm ngủ, đột nhiên Thanh Ngọc nói một câu với nàng: “Chủ tử, người nói cô gia có xảy ra chuyện hay không?”

Nàng liếc lườm Thanh Ngọc một cái: “Muội có thể nói chuyện tốt được không đó?” Chỉ là chuyện lập trữ một lần nữa mà thôi, dù sao cũng không liên quan tới trên đầu phủ Quốc công, vả lại hai ngày nay a cữu yên ổn ở trong phủ, Bùi An là thế tử phủ Quốc công thì có thể xảy ra chuyện gì.

Thanh Ngọc cũng ý thức được mình lỡ lời, bèn “phủi phủi” hai tiếng, nói: “Nô tỳ biết quan tâm quá sẽ loạn, nhưng hôm nay nô tỳ thấy mí mắt chủ tử giật giật mấy lần…”

Nàng sửng sốt, mí mắt lại giật giật ngay tức khắc.

Thanh Ngọc “hí” một tiếng, kề sát vào nàng nói: “Chủ tử, người nói xem có phải cô gia nhớ người hay không? Nếu không mí mắt chủ tử cũng không giật vô duyên vô cớ như thế, người xem, lại giật nữa kìa…”

Vân Nương:...

Ngón tay Vân Nương nắm mí mắt của mình, túm lại không cho nó giật nữa.

Cùng lắm thì hai người mới thành thân được bốn năm ngày, còn chưa đến mức có thể khiến đối phương nhớ nhung, Vân Nương muốn phủ nhận nhưng trong đầu chợt nhớ tới sự nồng nhiệt trên giường của hắn mấy ngày trước.

Đúng là khó xác định được.

Hai ngày còn chưa trở về, hẳn là nên đi thăm một chút, không cần quan tâm có thể quấy rầy hay không, thân là một thế tử phi vừa mới cưới về nhà, nàng nên đi một chuyến: “Em chuẩn bị một chút đi, ngày mai ta tiến cung.”

Buổi sáng trời còn chưa tỏ Vân Nương đã thức dậy, đi ra sau bếp chính mắt nhìn chằm chằm bà tử làm mấy món bánh ngọt, vừa ra khỏi lồ ng hấp lập tức cho vào hộp thức ăn.

Lúc ra khỏi cửa sắc trời chỉ mới hửng sáng, đến cửa cung, mặt trời đã chiếu lên cửa thành.

Thanh Ngọc tiến lên đưa thẻ bài Bùi gia cho thị vệ, rất thuận lợi tiến vào cung, thấy bên trong một mảnh yên tĩnh, không biết có phải mình tới quấy rầy rồi không, Vân Nương nghiêng đầu nhìn thoáng qua, vị trí của Bùi An ở trong, không nhìn thấy người, nhẹ giọng hỏi Đồng Nghĩa: “Có thể đi vào không?”

“Có thể.” Đồng Nghĩa gật đầu nói tiếp: “Mấy ngày này có rất nhiều người tới.”

Rõ ràng là đang nhắc nàng tới hơi muộn.

Trong lòng Vân Nương trầm xuống, đã hiểu chuyện, vội vàng đi vào theo Đồng Nghĩa.

Bùi An còn ngồi ở vị trí đặt bút viết, khoé mắt liếc thấy bóng dáng kia mới chậm rãi ngẩng đầu, trong lòng khẽ cười nhạt một tiếng, nàng còn nhớ rõ mình đã lập gia đình, có một phu quân ở bên ngoài cơ à.

Không biết vì sao, đột nhiên lại giở chứng, không đứng dậy, chờ Vân Nương đi tới trước mặt cũng không lên tiếng.

Lúc trước Vân Nương không biết tình huống trong cung, không dám rời đi, vừa rồi mới nghe Đồng Nghĩa nói, lúc tiến vào lại nhìn thấy hầu như bên cạnh mỗi người đều có một hộp thức ăn, chỉ có chỗ ngồi của Bùi An trống trơn, Vân Nương tự biết mình lơ là nhưng không phát hiện ra tâm tư của hắn, chủ động bước đến trước mặt Bùi An, nhẹ giọng nói: “Lang quân, không quấy rầy chàng chứ?”

Giọng nói ngọt ngào dễ nghe, giống như quấn trong ngón tay mềm mại, lúc này Bùi An mới đặt bút lông sói trong tay xuống: “Không sao.” Thấy trong tay nàng xách hộp thức ăn, thuận miệng hỏi một tiếng: “Món gì đó?”

“Ta bảo đầu bếp làm mấy món bánh ngọt cho lang quan.” Nói xong lại bổ sung: “Lang quân thích ăn bánh gạo rán.”(1)

(1) 驴打滚 (Hán – Việt: lư đả cổn): một loại bánh gồm các nguyên liệu như bột gạo, bột đậu lọc, bột đậu nành, đường trắng, dầu vừng, hoa quế,… Bánh gạo sau khi hấp chín sẽ cuộn với một lớp bột đậu nành rồi cắt ra thành từng miếng, là một món ăn nhẹ truyền thống của người Mãn Châu ở Trung Quốc. Nó có nguồn gốc từ Mãn Châu, và sau đó trở nên nổi tiếng ở Bắc Kinh. Bột đậu nành màu vàng rắc trên bánh khiến nó trông giống như một con lừa lăn trên hoàng thổ.

Bùi An nhớ rõ, mình không hề nhắc tới mấy món mình thích với nàng.

Chắc là hỏi thăm hạ nhân trong phủ, cũng coi như đã tốn tâm tư với hắn.

Bùi An bất ngờ ngẩng đầu lên, Vân Nương cũng đang nhìn hắn, ánh mắt có phần nhút nhát rụt rè, vẻ ngượng ngùng trong mắt hoà cùng nụ cười tươi, dường như hắn đã ngửi thấy mùi hoa tháng ba, cảm giác hờn dỗi không có lý do trong lòng tan thành mây khói trong chớp mắt, cuối cùng cũng đứng dậy khỏi ghế.

Đồng Nghĩa vội vàng tiến lên nhận lấy hộp thức ăn.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Không ra khỏi phòng được nhưng không gian phía sau lớn, đủ để hai người gặp nhau.

Bbùi An vừa đứng lên, vừa vặn cao hơn một cái đầu với Vân Nương, ánh mắt nhìn chằm chằm trâm ngọc phỉ thúy trên đầu nàng, hỏi: “Mấy ngày nay đã nghỉ ngơi khoẻ chưa?”

“Rồi.” Vân Nương gật đầu, cũng hỏi hắn: “Lang quân có mệt không?”

“Không mệt.” Ngồi đây cả ngày, không mệt gì cả. Trong phòng còn có người, lúc này đang dựng thẳng lỗ tai nghe sang bên này, hắn vốn cũng không có hứng thú để người ta xem kịch nhưng Hình Phong vừa mới được hoàng thượng triệu kiến lại trở về vào lúc này.

Đột nhiên trong phòng có nhiều người, Hình Phong nhìn sang theo bản năng.

Bùi An bắt được ánh mắt của hắn, lại cúi đầu, hỏi nàng: “Đã quen chưa?”

Vân Nương đưa lưng về phía cửa, chỉ nghe được tiếng động, biết có người tiến vào nhưng không nhìn thấy là ai, nàng vốn đã đến trễ, tuyệt đối không thể để Bùi An biết mình sống thoải mái sung sướng, hơi gật đầu, lại nhẹ giọng nói: “Lang quân không có ở đây, ta không yên lòng, hai ngày nay nhân dịp làm một chiếc túi tiền…”

Lấy ra khỏi ống tay áo, Vân Nương đưa tới trước mặt Bùi An.

Đuôi lông mày Bùi An nhẹ nhàng giật giật, lần thứ hai lộ ra vài phần bất ngờ: “Tặng cho ta?”

“Ừm.” Màu sắc kiểu dáng cho chính nàng chọn lựa, thấp thỏi hỏi: “Không biết lang quân có thích không…”

“Thích.” Không đợi nàng nói xong thì Bùi An đã đưa tay cầm lấy, đặt dưới mí mắt nhìn thật kỹ, trên đó được thêu hoa phong lan, phía dưới bông hoa còn thêu hai chữ, Bùi An nhìn chằm chằm, không khỏi đọc thành tiếng: “An Ninh…”

Có nghĩa là gì?

Bùi An đang nhíu mày thắc mắc, Vân Nương vội vàng kéo tay áo hắn: “Lang quân, về nhà rồi nói…”

Thoáng thấy vành tai nàng ửng đỏ, nghĩ rằng hai chữ này chắc chắn có ẩn ý gì đó nên không hỏi thêm, lập tức buộc nó bên hông mình, ngước mắt lên nhìn nàng, trêu nàng: “Có đẹp không?”

Hắn lại bày ra dáng vẻ không đứng đắn, trong phòng này lại có nhiều người như vậy, Vân Nương lập tức đỏ mặt, sợ Bùi An không phân biệt hoàn cảnh mà làm bậy, vội vàng gật đầu: “Đẹp lắm.”

Bùi An cũng chỉ trêu nàng một câu thôi, nơi này cũng không phải chỗ để nói chuyện, toàn là đàn ông với nhau, nhan sắc phu nhân mình trưng ở đây, sao không biết tâm tư của bọn họ chứ, không thể tiếp tục cho mắt bọn họ chiếm hời nữa, Bùi An không giữ nàng thêm nữa: “Chỗ này của ta không có việc gì, không cần lo lắng, trở về sớm đi.”

Chậm nhất ngày mai hoàng thượng cũng nên thả người.

Hai người chỉ mới nói được vài câu, Vân Nương đã bị Bùi An chọc cho đỏ mặt vài lần, cũng không dám ở lại nữa: “Ừm, phu quân chăm sóc bản thân cho tốt, muốn gì hoặc thiếu gì thì phái người thông báo một tiếng, ta lại đưa tới cho chàng.”

Nàng ân cần nói xong, xoay người đi về phía cửa, lúc ngẩng đầu mới nhìn thấy Hình Phong ngồi ở bên cạnh cửa cách đó không xa, con ngươi hơi hơi dừng lại sau đó nhanh chóng dời mắt đi.

Nàng dời mắt nhanh hơn nữa, Bùi An vẫn nhìn thấy, nhưng thật ra sắc mặt không thay đổi gì, đi theo phía sau nàng đưa nàng đến cửa, dặn dò nói: “Trên đường nhớ cẩn thận, ngày mai không cần tới, nghỉ ngơi cho khoẻ.”

“Ừm, được.”

Chờ xuống bậc thang ra khỏi cung, lên xe ngựa đang dừng trên hành lang Vân Nương mới thở ra một hơi thật dài.

Bùi An không biết ý nghĩa của hai chữ “An Ninh” nhưng Hình Phong biết.

“Ninh” là chữ nhỏ của nàng, nhũ danh của nàng là Ninh Ninh, khi còn bé Hình Phong đã biết, lúc lén lút cũng gọi nàng như vậy.

Vân Nương lo lắng Bùi An biết sẽ để ý.

Sau khi sống chung mấy ngày nàng đã nhận ra, lòng dạ Bùi An không rộng lớn như hắn nói. Nhưng quan hệ giữa hai người, chắc là Hình Phong cũng không nói những chuyện này cho hắn biết.

Hai ngày trước Hình Phong không nhìn thấy người, cho rằng Bùi An không muốn để cho nàng đi ra gặp người, không dự đoán được hôm nay nàng sẽ tới, tuy tiếng trò chuyện của hai người nhỏ nhưng trong phòng thật sự quá yên tĩnh, dựng thẳng lỗ tai nghe, cái gì cũng nghe được cả.

“An Ninh.”

Bùi An không biết ý nghĩa nhưng hắn ta biết, thứ nàng thêu chính là chữ nhỏ của nàng, xem ra Bùi An đối xử với nàng không tệ.

Biết rõ nàng đã là người có chồng, mình và nàng đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa, hắn không nên có tạp niệm gì đó, nên quên đi mới phải, nhưng tận mắt nhìn thấy nàng đỏ mặt vì người khác, nghe được nàng thêu chữ nhỏ của mình lên túi tiền, ngực lại đau nhói không kìm nén được.

Muội muội ruột của mình mắng mình là kẻ nhu nhược, sợ đầu sợ đuôi, ngay cả giành lấy tương lai cho cô nương trong lòng mình cũng không có dũng khí, sao có tư cách để nói thích, thật ra cũng không nói sai, Hình Phong băn khoăn quá nhiều.

Hắn đã hối hận rồi, vả lại không chỉ một lần.

Mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, lúc bóng tối ăn mòn vào đầu óc, hắn đã hối hận vì đã nhường nàng cho người khác, thậm chí có một lần hắn phát điên, muốn lập tức đi tìm nàng, dẫn nàng đi cao bay xa chạy, không màng gì cả cũng không suy nghĩ gì cả, chuyện của sau này, ai có thể cam đoan được, vào giây phút ý tưởng kia xuất hiện, hắn ước mình có thể bên nhau với nàng, cả đời cũng không chia lìa, nhưng khi mở mắt một lần nữa, nhìn ánh trăng bạc chiếu lên giường, nó lại kéo hắn trở về hiện thực, cảm giác xúc động trong đầu ấy cũng bị nhạt phai từ chút một.

Lúc trước khi nàng và mình còn có hôn ước này, hắn không có dũng khí đi giành lấy, bây giờ, có thể lấy cái gì mà muốn nàng đi theo mình?

Sắc mặt Hình Phong khác lạ rõ rệt, mọi người cũng không hoài nghi, cho rằng vừa rồi bệ hạ mới nói gì đó với hắn.

Sáng ngày thứ ba, rốt cuộc thái giám trước mặt hoàng thượng cũng tới, vừa vào cửa bèn cười nói với mọi người: “Các vị đại nhân vất vả hai ngày nay rồi, hôm nay mời về nhà đi…”

Xem ra, người được chọn làm thái tử đã được quyết định xong.

Thân là thần tử, làm tốt bổn phận của mình là được, ai làm thái tử cũng không phải việc mình cần quan tâm, Bùi An bảo Đồng Nghĩa thu dọn đồ đạc, không vội vàng đi chen chúc, lúc đi ra, mọi người phía trước đã đi hết rồi, chỉ còn lại Hình Phong.

Hai người từng là thí sinh thi cùng, tính ra cũng có phần quen biết, ngày xưa gặp mặt có thể khách sáo hàn huyên hai câu nhưng hôm nay cách một Vân Nương ở chính giữa, thành thử có vẻ hơi xấu hổ.

Nhưng thật ra thái độ của Bùi An rất hào phóng, chào hỏi trước: “Hình đại nhân chưa đi sao?”

“Đi ngay đây.” Hình Phong gật đầu với Bùi An một cái, ánh mắt liếc sang nhìn bên hông hắn một cái theo bản năng.

Bùi An nhìn theo ánh mắt Hình Phong, đồ vật trên eo mình cũng nhiều hơn, có ngọc bội Vân Nương đưa cho mình, còn có túi tiền nàng vừa mới thêu cho mình.

Bùi An cười, đột nhiên hỏi: “Sao vậy, đại nhân Hình cảm thấy quen mắt?”

Ngày xưa ngọc bội kia treo ở trên thắt lưng mình, sao lại không quen mắt chứ, vả lại trong lòng hai người đều hiểu rõ.

Hình Phong miễn cưỡng cười một tiếng: “Bùi đại nhân nói đùa rồi, đồ đạc của Bùi đại nhân, sao Hình mỗ có thể quen mắt.”

“Nếu đã biết, mong Hình đại nhân không nên nhìn lung tung.” Bùi An nói đến đó thì dừng, nói xong bước xuống bậc thang trước.

Đi được hai bước, Hình Phong phía sau chợt nói: “Kính xin Bùi đại nhân, đối xử tốt với Ninh Ninh.”