Cá Không Ăn Muối Cá Ươn

Chương 60: Ngoại truyện 9




Nói đến sự phát triển vượt bậc trong quan hệ của hai người thì vẫn phải cảm ơn cặp vợ chồng hỗ trợ: Tần Thời Dụ và Trì Nghiên.

Hôm ấy, cô ở nhà thấy buồn chán, thế là gửi tin nhắn Wechat hỏi Tần Thời Dụ có muốn ra ngoài đi dạo không, Tần Thời Dụ nói mình phải đi chơi trốn thoát khỏi mật thất với Trì Nghiên, còn mời cô cùng chơi.

Nói thật lòng, mới đầu cô muốn từ chối, sợ đi rồi sẽ trở thành một bóng đèn tự tỏa sáng tỏa nhiệt sưởi ấm chính mình chắn ngang giữa hai người từ đầu đến cuối.

Cô đã soạn xong lời từ chối rồi, Tần Thời Dụ đột nhiên gửi một tin nhắn:

[Tần Thời Dụ: Thầy Bùi cũng đến.]

[Lâm Ngữ Trì: Tao cũng đến, xuất phát ngay đây!]



Khi Lâm Ngữ Trì đến, ba người họ đã đợi ở đó rồi.

“Xin lỗi, tôi đến muộn rồi.”

Cô có hơi xấu hổ.

“Không sao, tôi cũng vừa mới đến, họ còn đang thương lượng xem nên vào khi nào.”

Bùi Diễn Chi nói, còn tự nhiên đứng bên cạnh cô, trông bốn người bọn họ như hai đôi tình nhân vậy.

Tần Thời Dụ và Trì Nghiên còn ở bên đó nói chuyện với đôi vợ chồng ghép đội, Lâm Ngữ Trì lặng lẽ hỏi một câu bên cạnh Bùi Diễn Chi: “Anh cũng đến làm bóng đèn sao?”

Bùi Diễn Chi gật đầu.

“Xem ra cô cũng như vậy, thế thì hai chúng ta gộp lại với nhau có thể tạo thành đèn nê-ông rồi.”

?

Người anh em, anh nghiêm túc chứ?

Mấy ngày không gặp lẽ nào không nên khen cô hôm nay thật xinh đẹp hay gần đây lại gầy đi rồi sao, phải đốt cháy bầu không khí ám muội chứ, đèn nê-ông là cái quỷ gì?



Sau khi đám người đi vào, theo yêu cầu của nhân viên công tác, họ đưa điện thoại cho anh ta, sau đó đeo bịt mắt lên.

“Mời người chơi xếp thành một hàng rồi đeo bịt mắt lên, tay người sau đặt lên vai người trước, tôi sẽ dẫn mọi người vào.”

Nhân viên công tác nói như vậy.

Lâm Ngữ Trì đứng ở một bên, chỉnh lại bịt mắt chuẩn bị đeo lên, cô định đi vào trong, không hiểu sao lại có hơi căng thẳng, bàn tay cũng run theo, thậm chí còn không cởi được dây đeo của bịt mắt.

“Căng thẳng lắm à?”

Đột nhiên có một giọng nói truyền đến từ trên đỉnh đầu dọa cho cô giật mình, cô bất thình lình rụt vai lại.

Chỉ thấy miếng bịt mắt trên tay bị người khác lấy đi, cô ngẩng đầu nhìn thấy Bùi Diễn Chi dùng ngón tay thon dài linh hoạt cởi dây đeo của bịt mắt ra, ý cười nhàn nhạt, cởi xong vòng cuối cùng anh đột nhiên ngước mắt lên, giọng điệu trêu chọc: “Tôi chỉ đi lấy bộ đàm một chuyến thôi, cô đã sợ thành thế này rồi sao?”

Nói rồi Lâm Ngữ Trì nhìn thấy vòng cuối cùng của dây bịt mắt được cởi ra, giây tiếp theo Bùi Diễn Chi buộc bịt mắt lên trán cô.

“Một lúc nữa đi theo sau tôi.”

Giây tiếp theo cô nhìn thấy Bùi Diễn Chi đột nhiên cong miệng cười, anh vươn tay kéo bịt mắt của cô xuống, thế giới bỗng chốc chìm vào bóng tối.

Nhưng hình như cô lại không sợ như vừa nãy nữa.

Cô cảm nhận được bàn tay của mình được anh cầm lấy, để lên một bờ vai rộng rãi ấm áp, làm lòng cô sinh ra cảm giác an toàn.



Trong khoảng thời gian đầu khi sáu người cùng thực hiện nhiệm vụ trốn thoát khỏi mật thất, Lâm Ngữ Trì căn bản luôn ở trong trạng thái chạy theo người khác, đầu óc không hoạt động, chỉ có thể loanh quanh ở đằng sau Bùi Diễn Chi.

Khi đi đến chỗ rẽ, một đám người đều rụt về phía sau không dám đi lên trước vì sợ có NPC.

Lúc này Tần Thời Dụ đang ôm chặt cánh tay Trì Nghiên, vùi đầu vào khuỷu tay anh ấy không dám ngẩng đầu lên nhìn. Nhân viên ở công ty Trì Nghiên, Tiểu Lưu và vợ anh ấy cũng dựa sát vào nhau, chỉ có Bùi Diễn Chi và Lâm Ngữ Trì đứng một trước một sau.

Vừa nãy trên đường đi Bùi Diễn Chi để Lâm Ngữ Trì đi sau là vì muốn dò đường cho cô, nhỡ đâu trên đường có NPC gì đó nhảy ra anh còn có thể chắn giúp cô, nhưng ai ngờ hai đôi đằng sau đã đi lên trước hai người từ lúc nào, hơn nữa còn ôm lấy nhau nhìn mà bực mình.

Anh thấy phía sau Lâm Ngữ Trì trống không, sợ đột nhiên có gì đó nhảy ra đằng sau cô, anh giơ tay ra muốn kéo cô, nhưng khi lại gần, anh lo chủ động tiếp xúc cơ thể vào lúc này sẽ làm cô cảm thấy mình đang chiếm hời từ cô, thế là động tác trên tay lại biến thành “Mời”.

Tư thế đón khách tiêu chuẩn này làm Lâm Ngữ Trì đơ ra, vô thức đứng lên trước anh.

Đến khi hoàn hồn lại, cô bắt đầu lẩm bẩm trong lòng: Vừa nãy còn tưởng anh ấy định dắt tay mình cơ, xem ra đúng là tự mình đa tình rồi.



Một đoàn người co rụt lại sau bức tường mất vài phút.

Vốn dĩ Trì Nghiên còn muốn lấy dũng khí đi lên trước nhìn thử xem, nhưng Tần Thời Dụ sợ đến nỗi cứ kéo anh không cho anh đi.

Lại nhìn về phía đôi Tiểu Lưu, vợ Tiểu Lưu cũng không sợ hãi lắm, nhưng Tiểu Lưu thì núp ở sau lưng cô ấy không dám đi ra.

Lâm Ngữ Trì nhìn tình hình phía trước rồi quay đầu nhìn Bùi Diễn Chi, hình như anh rất bình tĩnh, không có động tác gì.

Lâm Ngữ Trì cẩn thận chọc vào cánh tay anh: “Hay là anh lên phía trước xem thử xem? Tôi thấy bọn họ đều rất sợ, cần người bảo vệ, không tách ra được…”

Bùi Diễn Chi lắc đầu, còn chưa lên tiếng đã bị Lâm Ngữ Trì giành hỏi trước: “Không phải anh cũng sợ chứ?”

Bùi Diễn Chi vẫn lắc đầu, anh đột nhiên cúi xuống, ngắm nghía chiếc đèn pin trong tay, giống như đang cố tình dời tầm mắt để che giấu cảm xúc gì đó.

Hô hấp của anh có hơi nặng nề, chậm rãi nói một câu: “Tôi không sợ, nhưng tôi cũng muốn bảo vệ cô…”

Giống như bọn họ.

Bùi Diễn Chi không nói câu này ra.

Lâm Ngữ Trì ngây ra vài giây mới từ từ phản ứng lại: “Anh vừa nói gì cơ?”

Chưa đợi được câu trả lời của Bùi Diễn Chi cô đã thấy mấy người đằng trước đột nhiên hét lên, còn đẩy hai người một cái: “Ma đến rồi, còn ngây ra đó làm gì, chạy mau…”

Trong hoàn cảnh và bầu không khí thế này, con người sẽ không kịp suy nghĩ xem “ma” là thật hay là giả, chỉ muốn chạy trốn theo bản năng.

Lâm Ngữ Trì chỉ cảm thấy bước chân của mình nặng ngàn cân, muốn chạy nhưng lại không thể cất bước được, vào lúc cô vừa gấp gáp vừa hoảng loạn, đột nhiên cảm nhận được có một lực nắm lấy cổ tay mình.

Là Bùi Diễn Chi.

Bùi Diễn Chi không nói gì cả, chỉ nắm lấy cổ tay cô kéo cô chạy đi.

Anh có hơi không khống chế được sức lực, lòng bàn tay siết chặt cổ tay cô, làm cô cảm thấy phần đó như bị bỏng.

Cảm giác ấy giống như hai người thật sự đang ở trong một hoàn cảnh nguy hiểm, Bùi Diễn Chi thì liều mạng muốn đưa cô chạy trốn.

Có lẽ đây cũng là một điểm hấp dẫn của trò mật thất này.

Những người chơi đều biết tất cả đều là giả, đều là hư cấu, nhưng vẫn chìm vào trong đó, rất ít người có thể tỉnh táo mà thoát thân.

Giống như hiện tại.

Cô cũng không biết lúc này là Bùi Diễn Chi không tỉnh táo hay cô mất hồn nữa.

“Trốn vào trong chiếc tủ ở đằng trước đó!”

Hai người cùng chen chúc ở trong một chiếc tủ lớn, thân tủ rất cao, nhưng không rộng rãi, hai người cách rất gần, gần như là da chạm da. Lâm Ngữ Trì vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hai tay Bùi Diễn Chi giơ cao quá đầu, anh nhìn chằm chằm cô, sắc mặt có hơi luống cuống. Không biết là ảo giác hay do là không gian quá nhỏ, những chi tiết được phóng đại, Lâm Ngữ Trì cứ cảm thấy tiếng tim đập của anh đang vang lên bên tai cô.

Càng ngày càng gấp gáp, càng ngày càng nhanh, đập vào trái tim cô từng cái một.

Mà tư thế này của anh, người biết thì có thể hiểu được anh căng thẳng là vì không biết đặt tay ở đâu, người không biết còn tưởng anh đang đầu hàng.

“Anh đang làm gì vậy? Đang đầu hàng với tôi sao?”

Chiếc tủ đứng chỉ lộ ra một khe hẹp, một chút ánh sáng ít ỏi truyền từ ngoài vào, không đủ để nhìn rõ vẻ mặt của Bùi Diễn Chi, nhưng có thể nghe rõ được anh đang ép thấp giọng nói: “Có thể hiểu như vậy.”

“Đầu hàng với em.”

Câu phía sau Bùi Diễn Chi không nói thành lời, chỉ giấu kín ở trong bóng tối, thầm nói một câu: “Có lẽ không chỉ có hôm nay mới thua trước em.”