Tần Chi Giác rất sợ Sở Duyệt Vân sẽ xa lánh anh vì cuộc trò chuyện tối qua.
Nhưng cô không làm như vậy.
Hai người vẫn hòa hợp như trước, chỉ là cả hai đều rất ăn ý không nhắc lại bất cứ chuyện gì liên quan đến tình cảm.
Lại sắp đến đêm giao thừa hằng năm, Sở Duyệt Vân về quê ăn Tết, tối hôm về đến nhà, trong bữa cơm cô nghe mẹ nói ngày mai bố mẹ sẽ đi chùa Huệ Cổ một chuyến, hỏi cô có muốn đi cùng không. Sở Duyệt Vân suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói: “Đi ạ.”
Sáng hôm sau, cả nhà ba người lái xe đến chùa Huệ Cổ.
Sở Duyệt Vân cùng bố mẹ bước từng bước đi lên, lúc bố mẹ thắp hương cầu phúc, cô đi sang bên cạnh mua hai túi thơm, một túi cầu bình an, một túi cầu sức khỏe.
Cô tháo hộp túi thơm ra, nắm trong tay rồi thắp ba nén hương, nhắm mắt lại thành tâm khấn vái trước tượng Phật.
Hai túi thơm này đều là cầu xin cho Tần Chi Giác. Năm ngoái anh đã nói rất muốn đến chùa Huệ Cổ cầu bình an và sức khỏe, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa thể đến được vì quá bận công việc. Vừa hay hôm nay cô đi cùng bố mẹ đến đây, cầu xin xong xuôi thì đợi về thành phố Thẩm có thể đưa cho anh.
Sau đó, Sở Duyệt Vân không ngờ, đúng vào đêm giao thừa cô đã gặp Tần Chi Giác.
Anh chỉ mới từ thành phố Thẩm về quê vào đúng ngày giao thừa, vì khoảng cách không quá xa nên mỗi lần về anh đều tự lái xe.
Chỉ là đường cao tốc dịp Tết đông đúc, khiến thời gian về nhà tăng gấp đôi.
Bị kẹt xe trên cao tốc, Tần Chi Giác nhìn bản đồ, phía trước chính là lối ra cao tốc đi thành phố Bắc Dương.
Đầu anh đột nhiên nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
Tần Chi Giác nhắn tin cho Sở Duyệt Vân, hỏi cô: [Em có muốn gặp mặt không?]
Sở Duyệt Vân đang giúp mẹ chuẩn bị bữa cơm tất niên, lúc nhìn thấy tin nhắn của anh thì người cô cứng đờ, cô ngẩn người gõ chữ trả lời anh: [Anh đang ở đâu?]
Tần Chi Giác gửi cho cô một tin nhắn định vị.
Sở Duyệt Vân mở ra xem, chỉ biết anh vẫn đang trên cao tốc, nhưng không rõ phía trước anh có hai con đường.
Con đường thứ nhất là không xuống cao tốc, tiếp tục đi theo cao tốc, đến thành phố Tân Giang thì xuống cao tốc về nhà. Con đường thứ hai là xuống cao tốc, đến thành phố Bắc Dương gặp cô rồi mới về nhà ở Tân Giang.
Sau đó Tần Chi Giác lại nhắn thêm một tin: [Trước mặt tôi là lối ra cao tốc thành phố của em, em gật đầu một cái là tôi sẽ xuống đó liền.]
Sở Duyệt Vân vô thức cắn môi, do dự mấy giây.
“Tiểu Vân, lấy cho mẹ cái bát nữa.” Mẹ Sở ở bên cạnh nói.
Sở Duyệt Vân mất tập trung trả lời: “Vâng ạ.”
Kết quả giây tiếp theo, cô đã đi ra khỏi bếp.
“Mẹ bảo lấy bát, ở ngay trong tủ trên đầu con kìa, con bé này.” Mẹ Sở vừa buồn cười vừa trách móc cô: “Nghĩ gì đấy.”
Khoảnh khắc do dự ngắn ngủi của Sở Duyệt Vân, đối với Tần Chi Giác mà nói lại là một sự chờ đợi dài đằng đẵng.
Cuối cùng, tin nhắn của cô đã bất ngờ nhảy ra khi chiếc xe phía trước chậm rãi di chuyển. Cô trả lời một biểu tượng cảm xúc, là biểu tượng cảm xúc một chú mèo nhỏ gật đầu.
Sự căng thẳng lo lắng trong lòng Tần Chi Giác lập tức tan biến, một mình anh ngồi trong xe vui vẻ cười thành tiếng.
Ngay giây tiếp theo, Sở Duyệt Vân lại gửi cho anh một tin nhắn định vị.
Cô nói: [Đây là địa chỉ nhà tôi, khu nhà hơi khó vào, anh đến cổng khu nhà thì báo tôi, tôi ra đón anh.]
Tần Chi Giác trả lời cô: [Được, đợi tôi nhé.]
Sau đó lại bổ sung: [Đường hơi tắc.]
Sở Duyệt Vân nhắn lại: [Chắc là tắc lắm nhỉ? Anh lái xe cẩn thận, chú ý an toàn.]
Tần Chi Giác trả lời cô: [Tôi biết rồi, em đừng lo.]
Ban đầu Tần Chi Giác tưởng xuống cao tốc sẽ đỡ hơn, kết quả lại không phải vậy.
Hơn một tiếng sau, trời đã tối đen như mực, cuối cùng anh cũng nhắn tin cho Sở Duyệt Vân, nói: [Tôi đến cổng khu nhà của em rồi.]
Sở Duyệt Vân đang ăn cơm tất niên thì nhận được tin nhắn của anh, cô lập tức trả lời anh: [Anh đợi tôi một chút, tôi thay đồ rồi xuống ngay.]
Gửi tin nhắn xong cô liền đứng dậy đi vào phòng, thay bộ đồ đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Không lâu sau, cô mở cửa phòng ngủ đi ra, lúc đeo khăn quàng cổ thì vô tình nhìn thấy bố mẹ đang nhìn cô, cô nói: “Bố mẹ, con ra ngoài một lát nhé, hai người không cần đợi con đâu.”
Bố Sở quan tâm hỏi: “Con đi đâu vậy? Gặp bạn à?”
Sở Duyệt Vân gật đầu, khóe miệng vô thức cong lên: “Vâng ạ, bạn ấy về quê vừa hay đi ngang qua thành phố của chúng ta, nên hẹn gặp mặt.”
Nói rồi cô đã nhanh nhẹn đi giày bốt Martin vào chân.
Ngay lúc đẩy cửa ra ngoài, Sở Duyệt Vân bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, vội vã chạy vào phòng ngủ, miệng lẩm bẩm: “Suýt nữa quên mất đồ rồi.”
Cô trở lại phòng lấy chiếc túi thơm mà cô đã cầu nguyện cho Tần Chi Giác ở chùa Huệ Cổ, sau đó mới chạy ra khỏi nhà.
Đợi Sở Duyệt Vân đi rồi, mẹ Sở nói với bố Sở: “Chắc chắn là con trai, anh tin không?”
Bố Sở hừ lạnh một tiếng: “Em chưa gặp mà sao biết là con trai, lỡ là chị em tốt của Tiểu Vân thì sao?”
“Anh nói vậy tự anh có thấy tin không?” Mẹ Sở bật cười: “Con gái chịu tiến tới là chuyện tốt, sao anh lại không vui chứ?”
Bố Sở thở dài: “Anh sợ con bé lại gặp phải người không tốt.”
“Anh không thể mong con gái mình tốt đẹp được à.” Mẹ Sở trách ông.
Sở Duyệt Vân thi thoảng lại chạy vài bước, nhưng chưa đến cổng khu chung cư thì đã nhìn thấy Tần Chi Giác.
Anh đã vào khu chung cư, vừa cúi đầu xem điện thoại vừa đi về phía cô.
Sau đó anh ngẩng đầu lên, vừa lúc gặp cô đang đi từ đầu ngõ tới.
Sở Duyệt Vân vừa nhìn thấy anh thì vô thức bật cười.
Cô lại chạy nhỏ về phía trước, Tần Chi Giác cũng không dừng bước, tiếp tục tiến về phía cô. Cho đến khi đến trước mặt nhau, hai người mới dừng bước.
“Anh vừa xem gì thế?” Sở Duyệt Vân cười hỏi: “Tin nhắn định vị tôi gửi cho anh à?”
“Ừm.” Tần Chi Giác dịu dàng nói: “Muốn thử tìm kiếm xem có thể gặp em trước không.”
“Em ăn cơm xong rồi à?” Tần Chi Giác hỏi.
Sở Duyệt Vân nói: “Ăn gần xong rồi.”
“Anh thì sao?” Cô ngước mặt nhìn anh, “Gia đình anh chắc là vẫn đang đợi anh về ăn cơm giao thừa đúng không?”
“Ừ.” Anh gật đầu, rồi lại nói đùa: “Nhà tôi năm nào cũng ăn rất muộn.”
“Vì đợi anh à?”
“Phải.”
“Vậy anh còn chần chừ gì nữa, đừng để gia đình đợi lâu.” Sở Duyệt Vân không nhịn được nói.
Tần Chi Giác bất lực bật cười: “Chúng ta mới gặp nhau được bao lâu, còn chưa tới năm phút mà em đã bắt đầu đuổi tôi đi rồi sao?”
Sở Duyệt Vân ngây người không biết trả lời anh thế nào, cuối cùng đành đổi chủ đề.
Cô lấy chiếc túi thơm mang về từ chùa Huệ Cổ trong túi áo khoác ra đưa cho anh: “Tặng anh cái này.”
Hai người tình cờ đứng dưới một ngọn đèn đường trong khu chung cư, Tần Chi Giác cúi đầu nhìn thấy trên chiếc hộp cô đưa cho anh có ghi “Chùa Huệ Cổ”, kinh ngạc hỏi: “Em đến chùa Huệ Cổ à?”
“Vâng.” Sở Duyệt Vân nhẹ nhàng nói với anh: “Hôm trước bố mẹ tôi đến đó nên tôi đi theo.”
“Tôi nhớ anh từng nói rất muốn đến chùa Huệ Cổ cầu phúc, nhưng mãi anh vẫn chưa có thời gian đi, vừa hay tôi có đến đó, nên tiện thể giúp anh cầu phúc luôn…..”
Nói xong cô lại giải thích với anh: “Hộp đã mở ra vì tôi lấy chúng ra để thắp hương rồi khấn vái.”
Tần Chi Giác mở hai chiếc hộp này ra, một cái là túi thơm bình an, một cái là túi thơm sức khỏe.
Đó là hai phương diện cầu phúc anh từng nhắc đến khi trò chuyện với cô.
“Sở Sở.” Tần Chi Giác khẽ gọi cô một tiếng.
Nhưng anh dường như chỉ gọi cô một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Sở Duyệt Vân lại bị tiếng gọi khẽ khàng này của anh làm cho tim đập thình thịch, cũng không biết vì sao lại căng thẳng như vậy.
Cô cố tỏ ra bình tĩnh trêu anh: “Anh cảm động à?”
Rồi lại nói: “Có gì đâu mà, lúc nào rảnh anh mời tôi ăn cơm là được.”
Tần Chi Giác thở dài trong lòng, đồng ý: “Được, quyết định vậy nhé.”
Anh cũng không trò chuyện với cô lâu, chỉ một lát sau hai người đã cùng nhau đi ra khỏi khu chung cư.
Sở Duyệt Vân tiễn Tần Chi Giác đến cổng khu chung cư.
Tần Chi Giác mở cửa xe định lên xe rời đi, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cô.
Sở Duyệt Vân ngơ ngác nhìn anh, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Tần Chi Giác lại đến trước mặt cô, anh cụp mắt nhìn cô, cố tỏ ra bình tĩnh cười hỏi: “Em có muốn ôm tôi một cái không?”
Sở Duyệt Vân ngây ngốc nhìn anh, nhất thời không trả lời.
Đúng lúc Tần Chi Giác nghĩ cô nhất định sẽ từ chối anh, thậm chí anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị cô từ chối, thì anh đột nhiên nghe thấy cô nhỏ giọng đáp: “Được.”
Sở Duyệt Vân nói xong chữ “Được” này thì lập tức vùi mặt vào khăn quàng cổ.
Rõ ràng bên ngoài rất lạnh, nhưng má cô lại nóng bừng.
Tần Chi Giác dang rộng vòng tay, Sở Duyệt Vân cũng giơ tay lên.
Anh ôm cô vào lòng, thực sự ôm chặt cô.
Sở Duyệt Vân chỉ nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo anh, mặt vùi vào vai anh, má cô áp vào áo khoác của anh, có chút lành lạnh.
“Chúc mừng năm mới, Sở Sở.” Tần Chi Giác dịu dàng thì thầm bên tai cô.
Sở Duyệt Vân nhẹ nhàng đáp lại: “Chúc mừng năm mới, thầy Tần.”
Một lát sau, khi hai người tách ra, Tần Chi Giác mới nhận ra ở phía xa có một cặp vợ chồng trung niên đang nhìn về phía này.
Không biết vì sao anh đột nhiên có một linh cảm, cảm thấy hai người này có thể là bố mẹ cô.
Hơn nữa Tần Chi Giác cũng vừa vặn chạm mắt với bố Sở.
Nếu thực sự là bố mẹ cô, thì anh không nói một lời nào mà đi như vậy có phần hơi bất lịch sự.
Tần Chi Giác khẽ nói với Sở Duyệt Vân: “Em quay lại nhìn xem, hai người kia có phải là bố mẹ em không?”
Sở Duyệt Vân quay mặt lại nhìn về phía sau, lập tức rút cánh tay vẫn đang đặt trên eo Tần Chi Giác về.
Cô ngạc nhiên kêu lên: “Bố mẹ? Sao bố mẹ lại ra ngoài thế ạ?”
Bố Sở: “Ra ngoài đi dạo.”
Cùng lúc đó, mẹ Sở nói: “Đi siêu thị mua đồ.”
Hai người nói khác nhau anh nhìn tôi tôi nhìn anh, Sở Duyệt Vân bị bố mẹ chọc cười: “Lần sau bố mẹ muốn nói dối thì phải thống nhất lập trường trước đã nhé.”
Cô nghiêng đầu hỏi Tần Chi Giác: “Anh có muốn đi theo tôi chào bố mẹ tôi không?”
Tần Chi Giác cười nói: “Cầu còn không được.”
Sở Duyệt Vân dẫn Tần Chi Giác đến trước mặt bố mẹ, giới thiệu với bố mẹ: “Đây là bạn của con, Tần Chi Giác.”
Tần Chi Giác lễ phép gật đầu, nói: “Chúc cô chú năm mới vui vẻ ạ.”
Khi con gái nói Tần Chi Giác là bạn, mẹ Sở bày ra vẻ mặt “mẹ tin mới là lạ”.
Làm gì có bạn khác giới nào cố tình đến tìm con gái vào đêm giao thừa, rồi còn đứng bên đường ôm con gái người ta chứ? Mẹ Sở thầm nghĩ.
Bố Sở vừa định hỏi gì đó thì Sở Duyệt Vân đã lên tiếng trước, nhắc nhở Tần Chi Giác: “Nhà anh không phải đang đợi anh về ăn cơm tất niên sao?”
Tần Chi Giác gật đầu đáp: “À đúng rồi.” Sau đó anh lịch sự chào tạm biệt bố mẹ cô: “Vậy cháu xin phép cô chú, cháu đi trước nhé, chúc cô chú năm mới vui vẻ.”
“Ừm, được, đi đường cẩn thận nhé.”
Mẹ Sở cười nói.
Đợi Tần Chi Giác đi rồi, Sở Duyệt Vân và bố mẹ từ từ đi vào khu nhà về nhà.
“Hai đứa yêu đương đến đâu rồi?” Mẹ Sở tò mò hỏi con gái.
Sở Duyệt Vân phủ nhận: “Đâu có ạ, chỉ là một người bạn hợp nhau thôi.”
“Thế thì cậu ấy thích con đấy.” Mẹ Sở nói thẳng, sau đó ngừng một chút lại nói: “Con cũng có cảm tình với cậu ấy.”
Lần này, Sở Duyệt Vân không lên tiếng phủ nhận.