Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư

Chương 9: Hiểu lầm




Mặc dù Tịch Thận Trạch định là đợi tối về nhà sẽ trao đổi phương thức liên lạc với Phương Thư Mạn, nhưng chuyện luôn không như ý muốn.

Hai giờ chiều, anh đột nhiên nhận được thông báo phải đi công tác khẩn cấp.

Tịch Thận Trạch lập tức lái xe về nhà lấy hai bộ quần áo để thay, trước khi rời khỏi nhà, anh vào phòng sách lấy giấy bút rồi viết một tờ giấy nhắn để lại cho Phương Thư Mạn ở lối vào.

Đến tối về nhà, Phương Thư Mạn mới thấy tờ giấy nhắn anh để lại cho cô, biết anh đã đi công tác.

Trên tờ giấy chỉ có ba dòng chữ.

Dòng đầu tiên là: “Tôi đi công tác đột xuất, có lẽ phải 36 tiếng đồng hồ.”

Dòng thứ hai là số điện thoại của anh, sau đó là một câu: “Lưu số tôi rồi thêm tôi vào WeChat nhé.”

Dòng thứ ba ở bên phải là chữ ký của anh: “Thận, 15/08, 15 giờ chiều.”

Phương Thư Mạn đứng ở lối vào, đặt những nguyên liệu nấu ăn cô đang cầm trên tay lên tủ giày, sau đó vừa dùng nước rửa tay khô sát trùng tay vừa cúi đầu chăm chú đọc những dòng chữ anh để lại cho cô.

Đợi đến khi sát trùng tay xong, Phương Thư Mạn mới cầm tờ giấy nhắn lên đọc lại từ đầu.

Cô rất quen thuộc với số điện thoại của anh. Mười một con số này cô từng thuộc nằm lòng. Hóa ra anh vẫn dùng số điện thoại hồi đi học.

Phương Thư Mạn không nhịn được suy nghĩ nhiều hơn——  một trong những lý do khiến anh vẫn không đổi số điện thoại phải chăng là sợ cô không tìm thấy anh?

Nhưng cô chỉ âm thầm nghĩ vậy thôi, không dám coi sự tự đa tình này là thật.

Sau đó Phương Thư Mạn cầm điện thoại lên, gửi lời mời kết bạn trên WeChat cho anh.

Có lẽ đang bận nên anh không chấp nhận lời mời kết bạn của cô ngay. Phương Thư Mạn lại lưu số điện thoại của anh vào điện thoại của mình.

Dù là trong danh bạ điện thoại hay trong WeChat, cô đều ghi chú cho anh là “Anh Thận”.

Lưu số của anh xong cô mới đi tắm.

Ban đầu Phương Thư Mạn định tối nay sẽ nấu hai món, nhưng giờ chỉ còn một mình cô, cô lười làm.

Tắm xong, Phương Thư Mạn phân loại tất cả các nguyên liệu thực phẩm đã mua rồi cho vào tủ lạnh. Cô đi quanh bếp một vòng, thấy có mì sợi, bèn tự làm một bát mì nước trong đơn giản, dù sao cũng giải quyết được bữa tối.

Ăn tối xong, Phương Thư Mạn vùi mình trên ghế sofa trong phòng khách, dùng máy chiếu để phát phim tài liệu về pháp y.

Mặc dù đang xem phim tài liệu nhưng cô vẫn không ngừng liếc nhìn WeChat trên điện thoại.

Mãi đến hơn chín giờ tối, Tịch Thận Trạch mới chấp nhận lời mời kết bạn của cô. Sau khi hai người kết bạn, anh trực tiếp nhắn cho cô: [Lúc nãy tôi bận nên không xem điện thoại.]

Phương Thư Mạn không để bụng chuyện anh để cô chờ mấy tiếng đồng hồ mới đồng ý kết bạn.

Cô rất hiểu chuyện, trả lời anh: [Vâng, không sao.]

Tịch Thận Trạch lại hỏi: [Em ăn cơm chưa?]

Cô ngoan ngoãn trả lời: [Tôi ăn rồi.]

Sau đó lại chủ động nói với anh: [Ăn mì nước trong.]

Tịch Thận Trạch: [Em tự nấu à?]

Cô trả lời anh bằng một biểu tượng cảm xúc động hình chú mèo gật đầu “Vâng, vâng”. Sau đó lại hỏi anh: [Anh đã ăn chưa?]

Tịch Thận Trạch nói: [Tôi đang ăn.]

Lại nhắn tiếp: [Cơm hộp.]

Tiếp theo là một tin nhắn: [Dở tệ.]

Phương Thư Mạn bị anh chọc cười, cô lục tìm trong đống biểu tượng cảm xúc một hồi lâu mới tìm được một biểu tượng tương đối phù hợp rồi nhấn gửi.

Tịch Thận Trạch nhanh chóng giải quyết bữa tối, đúng lúc định nói với Phương Thư Mạn rằng anh phải đi làm thì cô đột nhiên gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc.

Là một hình ảnh động.

Một chú mèo con đang dùng chân vỗ nhẹ vào đầu một chú mèo con khác trông rất tủi thân.

Rất dễ thương.

Khiến người ta cảm thấy được chữa lành.

Tịch Thận Trạch lưu biểu tượng cảm xúc này lại.

Anh nhắn cho cô: [Lại phải đi làm rồi, chúc em ngủ ngon trước.]

Sau đó anh lại gửi cho cô biểu tượng cảm xúc hình chú mèo vừa nhận được từ cô, xem như có qua có lại.

Phương Thư Mạn xóa những chữ cô đã nhập vào hộp tin nhắn, trả lời anh: [Được, chúc anh ngủ ngon.]

Câu mà cô suýt nữa gửi cho anh lúc nãy là: “Tôi có thể nói với đồng nghiệp của tôi là tôi đã đăng ký kết hôn với anh không?”

Không hỏi được câu hỏi mình muốn hỏi, Phương Thư Mạn cũng không định hỏi anh trên WeChat nữa. Anh vốn đang bận rộn, cô không nên làm phiền anh bằng những chuyện vặt vãnh như thế này mới phải. Đợi anh đi công tác về rồi nói cũng chẳng sao, cô nghĩ thế.

Kết thúc cuộc trò chuyện, Phương Thư Mạn mở trang cá nhân của Tịch Thận Trạch ra xem. Trang cá nhân của anh trống trơn, chỉ có một dòng “Chỉ hiển thị bài đăng trong vòng nửa năm gần đây”.

Vậy nên, ít nhất là đã nửa năm rồi anh không đăng bài viết nào.

Hơn một ngày sau đó, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch đều bận rộn với công việc của mình, thỉnh thoảng trong giờ ăn sẽ trò chuyện vài câu trên WeChat, chủ yếu là báo cho nhau biết mình đang ăn gì, trước khi đi ngủ vào buổi tối sẽ nói “chúc ngủ ngon”.

Mặc dù đang là thứ Bảy và Chủ nhật, nhưng trên thực tế thì nghề khâm liệm này không có thứ Bảy, Chủ nhật hay ngày lễ nào cả. Dù là bất cứ lúc nào, ngay cả đêm giao thừa, chỉ cần nhà tang lễ có người mất cần họ, họ phải bắt tay vào làm việc.

Cũng vì làm nhân viên khâm liệm nên những năm gần đây Phương Thư Mạn có rất ít bạn bè, chỉ có hai hoặc ba người bạn, đều là đồng nghiệp ở nhà tang lễ. Ngoài đàn anh Đinh Khai Chiêu và đồng nghiệp Trần Hâm Nguyệt ra, Phương Thư Mạn còn có một người bạn rất tốt, là người dẫn chương trình của nhà tang lễ, tên là Sở Duyệt Vân.

Cô ấy đến sau Phương Thư Mạn hai năm, hiện đã làm việc tại nhà tang lễ được hai năm.

Trưa Chủ nhật, khi đang ăn trưa trong căn tin, Sở Duyệt Vân, Phương Thư Mạn và Trần Hâm Nguyệt đã hẹn nhau tối nay sẽ cùng đi ăn thịt nướng.

Phương Thư Mạn nhớ Tịch Thận Trạch từng nói anh đi công tác 36 tiếng, tính thời gian thì tối nay anh sẽ về tới nhà. Thế là cô đã nhắn tin cho Tịch Thận Trạch trước, nói: [Tối nay tôi đi ăn với hai người bạn, không về nhà ăn cơm đâu nhé.]

Lúc này, Tịch Thận Trạch đang trên đường về nhà sau chuyến công tác, anh đang định hỏi Phương Thư Mạn là tối nay có muốn đi ăn tối cùng anh và các đồng nghiệp của anh không.

Bởi vì tối nay anh sẽ đi ăn tối với các đồng nghiệp ở trung tâm giám định.

Khi đã xác định mọi người đều có thời gian và thống nhất chuyện đi ăn tối, có một nghiên cứu sinh trong nhóm đã đề nghị Tịch Thận Trạch dẫn Phương Thư Mạn theo.

Đề xuất này nhận được sự đồng tình của mọi người.

Chỉ là Tịch Thận Trạch còn chưa kịp hỏi Phương Thư Mạn có tiện không thì cô đã báo trước lịch trình của mình cho anh.

Tịch Thận Trạch không đề cập đến chuyện muốn cô đi ăn cùng các đồng nghiệp của anh nữa, chỉ trả lời các đồng nghiệp trong nhóm làm việc rằng tối nay cô không rảnh, hôm khác họ sẽ mời mọi người ăn cơm.

Sau đó, anh lại trả lời Phương Thư Mạn: [Được, vừa khéo tối nay tôi cũng đi ăn tối với đồng nghiệp.]

Hơn hai giờ chiều, Tịch Thận Trạch về tới nhà. Anh tắm rửa giặt quần áo, đợi khi quần áo được giặt sạch và sấy khô thì anh lại treo vào tủ quần áo, sau đó lại thay quần áo rồi chạy đến trung tâm giám định.

Phương Thư Mạn về nhà vào lúc chập tối. Việc đầu tiên cô làm khi về đến nhà cũng là đi tắm. Đến khi tắm xong mở tủ quần áo lấy quần áo mặc ra ngoài thì cô mới để ý thấy quần áo trong tủ có chút thay đổi.

Phương Thư Mạn lập tức biết Tịch Thận Trạch đã về.

Cô chọn một chiếc áo tay lỡ màu tím nhạt và một chiếc váy yếm jean màu xanh nhạt, tết tóc thành bím tóc lệch, sau đó trang điểm nhẹ nhàng rồi ra khỏi nhà.

Bốn mươi phút sau, Phương Thư Mạn vừa xuống tàu điện ngầm thì liên tiếp nhận được hai tin nhắn WeChat.

Là tin nhắn của Sở Duyệt Vân và Trần Hâm Nguyệt trong nhóm trò chuyện ba người của họ.

Sở Duyệt Vân: [Mình đến rồi.]

Trần Hâm Nguyệt: [Mình cũng đến rồi.]

Lúc Phương Thư Mạn đang gõ chữ, Trần Hâm Nguyệt lại gửi một tin: [Sở Sở, mình nhìn thấy cậu rồi!]

Ngay sau đó, Phương Thư Mạn đã gửi tin nhắn: [Mình vừa xuống tàu điện ngầm, hai người vào trước đi.]

Một lát sau, Sở Duyệt Vân đã nhắc đến Phương Thư Mạn trong nhóm chat: [@Viên Bổn Khoái, Mạn Mạn, bọn mình ngồi ở bàn số 15, cậu vào thì đi thẳng vào trong nhé.]

Phương Thư Mạn trả lời: [Được.]

Vài phút sau, Phương Thư Mạn đẩy cửa bước vào tiệm thịt nướng.

Trong nháy mắt, hơi nóng xung quanh bị luồng khí lạnh từ máy điều hòa trong cửa hàng thổi tan.

Phương Thư Mạn nhìn vào trong, tìm kiếm bóng dáng của Sở Duyệt Vân và Trần Hâm Nguyệt, nhưng kết quả lại nhìn thấy Tịch Thận Trạch.

Phương Thư Mạn không ngờ lại gặp anh ở đây.

Bàn của anh có bảy tám người, anh ngồi trên ghế đúng lúc quay nghiêng về phía này.

Anh vẫn chưa nhìn thấy cô.

Phương Thư Mạn lại nhìn vào trong, cuối cùng cũng nhìn thấy Sở Duyệt Vân. Sau đó, cô phát hiện ra rằng nếu muốn đi qua bên kia thì cô phải đi qua phía sau Tịch Thận Trạch.

Phương Thư Mạn nhấc chân bước về phía trước, trong lòng vẫn đang do dự không biết có nên nói chuyện với Tịch Thận Trạch hay không.

Đúng lúc này, cô gái Trương Mộng Vũ đã cùng Tịch Thận Trạch đến nhà tang lễ để khám nghiệm tử thi vào tuần trước tinh mắt chú ý đến Phương Thư Mạn, nhưng cô ấy lại không chắc chắn rằng người phụ nữ trước mắt này có phải là vợ của Tịch Thận Trạch hay không.

Thế nên, Trương Mộng Vũ đã hỏi nhỏ Tịch Thận Trạch: “Thầy Tịch, đó có phải là vợ của thầy không?”

Tịch Thận Trạch theo ánh mắt của Trương Mộng Vũ quay đầu nhìn về phía Phương Thư Mạn đang đi về phía này.

Cũng chính lúc này, ánh mắt của Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch giao nhau.

Cô cảm thấy đầu óc đột nhiên trống rỗng, không khỏi luống cuống né tránh ánh mắt, nhưng đồng thời trong lòng lại nảy sinh một sự mong đợi mãnh liệt.

Cô mong anh gọi cô lại.

Nhưng anh không làm vậy.

Phương Thư Mạn đã thầm hiểu rõ ý anh.

Cô đột nhiên thấy hơi xấu hổ vì sự tự đa tình của mình, gò má cũng nóng bừng.

Cũng vì thế, Phương Thư Mạn nhanh chóng bước qua phía sau Tịch Thận Trạch.

Tịch Thận Trạch vẫn luôn nhìn cô, cho đến khi cô đi qua lối đi phía sau anh.

Mặc dù câu nói của Trương Mộng Vũ không lớn, nhưng những người ở bàn này đều nghe thấy. Mọi người thấy vợ của Tịch Thận Trạch cứ thế đi qua, dường như rất xa lạ với Tịch Thận Trạch, tất cả đều ngơ ngác không hiểu.

Tuy nhiên, tò mò thì tò mò, nhưng không ai hỏi Tịch Thận Trạch chuyện này là sao.

Một là không dám.

Hai là, dù sao thì đây cũng là chuyện riêng của Tịch Thận Trạch.

Còn về phía Tịch Thận Trạch, vừa rồi khi anh và cô nhìn nhau, anh đã thấy ánh mắt né tránh của cô.

Tịch Thận Trạch mỉm cười tự giễu, khóe miệng giật giật.

Có vẻ như cô không muốn để người khác biết anh là chồng hợp pháp của cô thì phải.