Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư

Chương 86: Thế hệ thứ hai




Sau nửa năm Tịch Tự Lễ đi học mẫu giáo, Sở Khinh Du cũng đến trường mẫu giáo của cậu.

Vì nhà Tần Chi Giác chuyển nhà, chuyển đến một khu chung cư không xa nhà Tịch Thận Trạch, ngôi nhà từ căn hộ ba phòng ngủ, hai phòng khách và một phòng vệ sinh trước đây đã đổi thành căn hộ bốn phòng ngủ, hai phòng khách, hai phòng vệ sinh.

Lần đổi nhà này là do Tần Chi Giác và Sở Duyệt Vân đã lên kế hoạch từ sớm, vì trước đó con lớn nhà họ sắp vào tiểu học, con gái cũng đến tuổi đi mẫu giáo, thân làm cha mẹ không khỏi cân nhắc đến vấn đề tài nguyên giáo dục.

Tần Chi Giác và Sở Duyệt Vân đã so sánh nhiều trường học, từ tiểu học tính đến trung học cơ sở rồi đến trung học phổ thông, cuối cùng phát hiện xét về lâu dài thì vẫn nên chuyển đến đây sống, vì vậy dứt khoát bán căn nhà trước đó đi, thêm chút tiền để đổi một căn nhà lớn hơn.

Mặc dù nhà họ có hai đứa con, nhưng cả hai đều là con một, cả hai bên nội ngoại đều hết lòng giúp đỡ họ, áp lực cũng không lớn lắm.

Tịch Tự Lễ được bố mẹ dặn phải chăm sóc em gái ở trường, cậu cũng rất nghiêm túc đồng ý, thế là từ ngày đầu tiên Sở Khinh Du đến trường mẫu giáo, Tịch Tự Lễ đã chạy khắp mọi nơi để bảo vệ cô bé.

Sở Khinh Du cũng rất thích dính lấy Tịch Tự Lễ, thường xuyên lẽo đẽo theo sau mông cậu, gọi anh trai A Lễ này, anh trai A Lễ nọ.

Tịch Tự Lễ rất có dáng vẻ của một người anh trai, có đồ ăn ngon đồ chơi hay đều đưa cho Sở Khinh Du trước.

Mười mấy năm sau, Tịch Tự Lễ và Sở Khinh Du vẫn cùng nhau đi học.

Bọn họ cùng nhau trải qua tiểu học, học xong trung học cơ sở, lại từ khối trung học cơ sở của trường trung học số 1 thành phố Thẩm lên thẳng khối trung học phổ thông.

Ngày làm lễ trưởng thành, Tịch Tự Lễ và Sở Khinh Du chụp rất nhiều ảnh chung, có ảnh lưu trong điện thoại, cũng có ảnh chụp lấy liền có thể rửa trực tiếp.

Tịch Thận Trạch Phương Thư Mạn và Tần Chi Giác Sở Duyệt Vân đều đến trường để tham dự lễ trưởng thành của các con.

Có khá nhiều ảnh chụp chung của hai đứa trẻ này là do mấy người lớn chụp giúp.

Sau đó, phụ huynh đến lớp để họp phụ huynh, Tịch Tự Lễ và Sở Khinh Du tìm một chỗ râm mát ngồi trên khán đài của sân trường.

Hai người vừa ăn kem Tịch Tự Lễ mua ở căng tin vừa trò chuyện.

Sở Khinh Du hỏi cậu: “Anh Tự, anh đã nghĩ đến việc sẽ thi vào trường nào, chuyên ngành gì chưa?”

Hồi nhỏ Sở Khinh Du vẫn luôn gọi Tịch Tự Lễ là “anh trai A Lễ”, nhưng không hiểu sao lớn lên cô lại thấy gọi cậu là “anh trai A Lễ” ở bên ngoài có chút ngượng ngùng, nhưng lại không biết nên đổi thành cách gọi nào khác, vì vậy cô đã đi hỏi chính chủ, sau khi thử gọi là “anh Tự Lễ”, “anh Lễ” và “anh Tự”, người kia không chút do dự chọn cách gọi là “anh Tự”.

Sở Khinh Du hỏi Tịch Tự Lễ tại sao lại chọn cách gọi này, Tịch Tự Lễ cười một tiếng, nhẹ nhàng đáp: “Nghe hay, dễ nghe, anh thích.”

Tịch Tự Lễ nghe thấy câu hỏi của cô, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em thì sao?”

Sở Khinh Du nghiêng đầu, trầm ngâm mấy giây mới nói: “Em muốn học lâm sàng.”

“Anh vẫn chưa nói cho em biết anh muốn đăng ký chuyên ngành gì đấy.” Cô dùng khuỷu tay huých nhẹ cậu.

“Anh ấy à,” Tịch Tự Lễ cười khẽ, “Em đoán xem.”

“Em thấy…” Sở Khinh Du dựa vào trực giác đoán: “Anh thích pháp y phải không?”

Tịch Tự Lễ giơ tay xoa đầu cô, cười sảng khoái khen: “Khinh Khinh thông minh thật đấy.”

“Anh học trường nào? Em muốn thi vào trường Đại học Y thành phố Thẩm,” Sở Khinh Du hỏi với giọng không chắc chắn: “Chúng ta có thể học cùng một trường đại học không?”

“Sao lại không thể?” Tịch Tự Lễ rất chắc chắn nói với cô: “Anh cũng muốn vào trường Đại học Y thành phố Thẩm.”

Sở Khinh Du giơ ngón út ra: “Vậy chúng ta móc ngoéo thề nhé.”

Tịch Tự Lễ móc ngón út của cô, sau đó cười hỏi: “Người không làm được thì sẽ thế nào?”

“Sẽ xuống địa ngục.” Sở Khinh Du nghiêm mặt hù dọa cậu.

Tịch Tự Lễ nhướng mày, hoàn toàn không sợ, thậm chí còn ung dung lặp lại một lần nữa: “Người không làm được sẽ xuống địa ngục.”

Mùa hè năm sau, Tịch Tự Lễ và Sở Khinh Du đều đậu vào trường Đại học Y thành phố Thẩm.

Một người trở thành sinh viên mới của ngành y lâm sàng, một người vào chuyên ngành pháp y, định sẵn phải trở thành học trò của bố mình.

Tối hôm đó, hai gia đình tụ họp lại để ăn mừng hai đứa trẻ được Học viện Y khoa thành phố Thẩm nhận vào học.

Trong lúc cụng ly, Tịch Tự Lễ rót một cốc rượu cho bố mình, sau đó nâng cốc nói với Tịch Thận Trạch: “Thầy Tịch, xin thầy nương tay.”

Tịch Thận Trạch cười đáp: “Yên tâm đi, những vấn đề liên quan đến chuyên môn trước giờ thầy sẽ không nương tay, bất kể là ai.”

Tịch Tự Lễ nói: “Sợ là lúc đó thầy sẽ xử lý em trước ấy chứ.”

Tịch Thận Trạch chậm rãi nói một cách rất thoải mái: “Tùy vào thái độ của em nữa.”

Phương Thư Mạn ở bên cạnh không nhịn được cười.

Bà hiểu rõ Tịch Thận Trạch, trong công việc ông là một người không thể đối xử công bằng với mọi người, nhưng ở đây lại cố tình nói qua nói lại với con trai.

Mùa thu năm sau Sở Niên Hành sẽ lên năm tư, hiện tại đã bắt đầu khởi nghiệp.

Tần Chi Giác và Sở Duyệt Vân vốn không can thiệp vào chuyện của con trai, lần này cũng không ngoại lệ, muốn khởi nghiệp thì để cậu ấy đi xông pha, tệ nhất cũng chỉ là khởi nghiệp thất bại rồi làm lại từ đầu.

Đến cuối bữa tiệc, Sở Niên Hành muốn ra ngoài tìm anh chị em nhà họ Diệp, hỏi Tịch Tự Lễ và em gái có đi cùng không.

Hai đứa nhỏ đương nhiên thích chơi với anh chị hơn, không nói hai lời đã chạy theo Sở Niên Hành.

Sở Niên Hành lái xe đưa họ đến nhà họ Diệp, trong nhà không có người lớn, ngoài anh chị em nhà họ Diệp ra thì còn có Đinh Thính Dạng.

Cũng không có gì lạ, Đinh Thính Dạng cùng tuổi với anh chị em nhà họ Diệp, đi học cũng vừa hay học cùng trường, cả ba người đều học trường cấp ba tư thục, nên Đinh Thính Dạng đã sớm trở thành bạn thân của Diệp Kỳ Hoan.

Trong số những người này, Sở Niên Hành là người lớn tuổi nhất, không có anh chị em nào cùng lứa để học cùng.

Anh chị em Nghê Kỳ Diễn, Diệp Kỳ Hoan và Đinh Thính Dạng sinh cùng năm, vì điều kiện kinh tế gia đình cũng tương đương nhau, sau này đi học cũng luôn ở bên nhau.

Tiếp theo là hai đứa nhỏ nhất, Tịch Tự Lễ và Sở Khinh Du.

Hai người này cũng là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau từ nhỏ, chưa bao giờ xa nhau.

Sở Niên Hành vừa đến, Diệp Kỳ Hoan đã chạy đến, cô ấy rất vui vẻ chạy vòng quanh cậu ấy, giống như một chú bướm nhỏ yêu thích cậu ấy không rời.

“Anh Hành, em nghe anh trai em nói là anh đang khởi nghiệp hả?”

“Có cần hỗ trợ vốn không? Em có thể đầu tư cho anh được không?”

“Đúng rồi anh Hành, lần trước anh nói sẽ dẫn em đi chơi, chúng ta khi nào thì đi vậy?”

Sở Niên Hành buồn cười hỏi: “Mộ Mộ, em hỏi nhiều câu một lúc thế này, muốn anh trả lời câu nào trước?”

Diệp Kỳ Hoan nói: “Anh trả lời từng câu một đi.”

Sở Niên Hành rất nghiêm túc trả lời từng câu một của cô ấy.

“Đang khởi nghiệp, hiện tại tiến triển khá thuận lợi.”

“Nên là, tạm thời không cần em hỗ trợ vốn cho sự nghiệp của anh, nếu cần thì anh sẽ tìm anh trai em hoặc bố em, được chưa?”

“Còn về lời hứa đi chơi, em muốn đi ngày nào?” Sở Niên Hành ôn tồn nói: “Anh nghe em.”

“Vậy em muốn đi tối nay luôn, được không?” Diệp Kỳ Hoan nhìn cậu ấy với ánh mắt mong chờ.

Sở Niên Hành quay đầu cười một tiếng, sau đó mới trả lời cô ấy: “Được, vậy đi thôi.”

Nói rồi cậu ấy nắm tay Diệp Kỳ Hoan, nói với Nghê Kỳ Diễn đang ngồi trên ghế nằm cạnh hồ bơi: “A Diễn, anh đưa em gái em đi chơi đây.”

Nghê Kỳ Diễn nhàn nhạt hỏi: “Tối nay có đưa về không?”

Sở Niên Hành cười trả lời: “Cái đó phải xem Mộ Mộ có muốn về không nữa.”

Nghê Kỳ Diễn còn chưa kịp nói gì thì Diệp Kỳ Hoan đã lớn tiếng tuyên bố: “Không về, không về, em muốn đi đến sáng mai!”

Nghê Kỳ Diễn: “….”

Cậu thở dài, dặn dò Sở Niên Hành: “Anh, cô ngốc này nhờ anh chăm sóc rồi.”

Sở Niên Hành hứa: “Được.”

Tịch Tự Lễ ở bên cạnh trêu chọc: “Anh Hành, anh đưa chúng em đến đây rồi bỏ mặc chúng em luôn à?”

Sở Khinh Du cũng phụ họa theo, trêu chọc anh trai: “Đúng đó anh, anh đi rồi thì hai đứa em phải làm sao?”

Sở Niên Hành liếc nhìn hai người, hàm ý sâu xa: “Hai đứa còn phải để người ta lo sao? Tự xử đi.”

Diệp Kỳ Hoan vẫn chưa nhận ra mối quan hệ không mấy trong sáng giữa Tịch Tự Lễ và Sở Khinh Du, cô ấy nnói: “Hai em đều là trẻ con, trẻ con thì chơi với trẻ con đi.”

Bị chị họ gọi là trẻ con, Tịch Tự Lễ cũng không để bụng, rất tự nhiên kéo Sở Khinh Du đi về phía sân sau nhà cô ấy, rất biết điều để tạo không gian cho Nghê Kỳ Diễn và Đinh Thính Dạng.

Tất nhiên, như vậy cậu mới có thể ở riêng với Khinh Khinh.

Sở Niên Hành lái xe đưa Diệp Kỳ Hoan đi rồi, Tịch Tự Lễ kéo Sở Khinh Du ra sân sau chơi với chó.

Nghê Kỳ Diễn và Đinh Thính Dạng ngồi trên hai chiếc ghế nằm cạnh hồ bơi, không ai nói gì.

Đinh Thính Dạng có chậm hiểu đến đâu cũng nhận ra tâm trạng tối nay của Nghê Kỳ Diễn không ổn.

Một lát sau, cô không kìm được nữa, vừa định lên tiếng thì Nghê Kỳ Diễn đã đứng dậy trước, có vẻ như muốn về phòng.

Nhưng ngay sau đó, cậu vòng qua ghế nằm, ngồi xuống bên kia chiếc ghế nằm mà Đinh Thính Dạng đang ngồi, nghiêng người thì thầm hỏi cô: “Lê Lê, em không có gì muốn nói với anh sao?”

Lê Lê là tên thân mật của Đinh Thính Dạng, vì lúc Trần Hâm Nguyệt mang thai rất thích ăn lê, nên sau đó Đinh Khai Chiêu đã đặt tên thân mật cho con gái là Lê Lê.

Đinh Thính Dạng không nói lý lẽ, trước tiên xin lỗi cho chắc ăn: “Em sai rồi!”

Giọng điệu của cô vô cùng chân thành.

Nghê Kỳ Diễn không định dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, truy hỏi: “Sai ở đâu?”

Đinh Thính Dạng thực sự không biết mình sai ở đâu, cô lộ vẻ khó xử, suy nghĩ mãi mà không nghĩ ra được Nghê Kỳ Diễn đang không vui chuyện gì.

Nghê Kỳ Diễn thấy cô thực sự không biết gì, bèn nói: “Em hôn anh một cái đi, anh sẽ nói cho em biết.”

Đinh Thính Dạng chầm chậm chớp mắt, bị sự rung động và thích thú thúc đẩy, cô nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.

Cứ nghĩ như vậy là đủ rồi, nhưng không ngờ rằng Nghê Kỳ Diễn lại không định kết thúc như thế.

Khi cô định lùi lại, cậu giơ tay giữ chặt lấy gáy cô, làm nụ hôn thêm sâu hơn, bá đạo nhưng có chút không vui, không cho phép Đinh Thính Dạng trốn thoát.

Một lát sau, cậu thở hổn hển áp trán mình vào trán cô, giọng khàn khàn nói: “Hôm qua sao em lại nói với bạn cùng phòng của em rằng anh là anh trai của em?”

Vừa nhắc đến chuyện này là cậu rất khó chịu, Nghê Kỳ Diễn càng nghĩ càng tức giận, cậu tức đến bật cười hỏi: “Trông anh thiếu em gái lắm sao? Hay em muốn làm em gái của anh?”

Đinh Thính Dạng không ngờ rằng cậu không vui vì chuyện này.

Cô lập tức giải thích: “Chúng ta… Chúng ta chưa nói rõ về chuyện này, em cứ nghĩ không tính là… người yêu…”

Nghê Kỳ Diễn: “?”

Lúc này cậu càng tức giận hơn.

Nghê Kỳ Diễn đứng dậy đi vào nhà, đi được hai bước lại quay người lại, vẻ mặt thất bại nói: “Hóa ra em không nhớ gì sao? Chỉ có mình anh là coi là thật?”

Đinh Thính Dạng ngây người: “Hả? Cái gì?”

“Ngày 8 tháng trước.” Nghê Kỳ Diễn lạnh mặt, nói từng chữ từng chữ nhắc nhở cô: “Là em chủ động hôn anh, anh hỏi em đại diện cho điều gì, em nói đại diện cho việc em thích anh, em muốn hẹn hò với anh.”

“Anh nói, được, chúng ta hẹn hò.”

Cậu thở dài, “Em không nhớ gì cả sao?”

Đinh Thính Dạng cũng đứng dậy, cô định tiến lên nhưng lại không nhúc nhích, chỉ biết nói với anh một cách khô khan: “Tối hôm đó em say rồi mà, em không nhớ nỗi…”

“Vậy nên người tỉnh táo phải chịu trách nhiệm sao?” Nghê Kỳ Diễn dừng lại một chút, lại lạnh lùng hỏi: “Vậy thì trong khoảng thời gian này, em hiểu thế nào về tất cả những hành vi thân mật giữa chúng ta?”

“Coi anh là một tên cặn bã không muốn chịu trách nhiệm à?”

Thực ra Đinh Thính Dạng không cảm thấy cậu không chịu trách nhiệm, càng không cảm thấy cậu là một tên cặn bã.

Chuyện này từ trước đến nay đều là một người tình nguyện đánh một người tình nguyện chịu, hai người đều là tình nguyện.

Vì đối phương là cậu, cho dù không công khai, chỉ yêu đương vụng trộm thì cô cũng bằng lòng.

Nghê Kỳ Diễn tức muốn chết, không biết là tức Đinh Thính Dạng quá ngốc nghếch hơn, hay là tức mình sau cái hôm cô say rượu không đợi cô tỉnh lại rồi tỏ tình với cô thêm lần nữa.

Đinh Thính Dạng tiến lại, vừa định lên tiếng dỗ dành cậu thì Nghê Kỳ Diễn đột nhiên kéo cô lại hôn cô.

Cậu ôm cô thật chặt trong vòng tay, nói cắn thay vì hôn cô.

Tịch Tự Lễ và Sở Khinh Du chơi với chú chó ở sân sau một lúc, khi ra sân trước, Sở Khinh Du hỏi Tịch Tự Lễ một câu hỏi đã quanh quẩn trong đầu cô nhiều năm.

“Anh Tự, tại sao anh lại gọi em là ‘Khinh Khinh’? Trừ anh ra không ai gọi em như vậy cả.” Cô nói.

Hồi nhỏ cậu gọi cô là “em gái Khinh Du”, sau khi lớn hơn một chút, cậu bỏ hậu tố “em gái” đi, chỉ gọi cô là “Khinh Du”.

Cái tên “Khinh Khinh” này là vào năm họ mười lăm tuổi, cậu bất ngờ đổi cách gọi vào ngày sinh nhật của cô.

Tịch Tự Lễ vừa định nói thì đến chỗ rẽ, họ đụng phải hai người hôn nhau rất dữ dội.

Sở Khinh Du giật mình suýt hét lên, bị Tịch Tự Lễ bịt miệng lại.

Cậu đưa cô lùi lại hai bước, tránh hẳn đi.

Tịch Tự Lễ dựa vào chân tường, Sở Khinh Du bị cậu bịt miệng từ sau lưng, cứng đờ dựa vào lòng cậu.

Tịch Tự Lễ áp sát vào tai Sở Khinh Du, thì thầm trả lời câu hỏi vừa rồi của cô.

Trong lời nói của cậu mang theo ý cười, nói với cô: “Vì em là người đặc biệt của anh.”

Năm cậu bảy tuổi đã phát hiện ra cách gọi của bố mẹ mình, họ đều gọi tên đệm của đối phương, vậy là nhân lúc ăn cơm cậu đã hỏi bố mẹ là tại sao bố gọi mẹ là “Thư Thư”, mẹ gọi bố là “anh Thận”.

Bố nói với cậu rằng: “Đây là cách gọi riêng giữa bố và mẹ con, vì mẹ là người đặc biệt của bố.”

Sau khi lớn hơn một chút, Tịch Tự Lễ mới hiểu được ý nghĩa của cụm từ “người đặc biệt” mà bố mình vẫn nói.

Là người quan trọng nhất, người mà ta yêu nhất.

Vì vậy, khi Sở Khinh Du muốn đổi cách xưng hô với cậu, cậu đã không ngần ngại chọn cách gọi là “anh Tự” khi cô hỏi ý kiến cậu.

“Khinh Khinh, em hiểu ý anh chứ?” Tịch Tự Lễ hơi căng thẳng, nhỏ nhẹ hỏi cô.

“Nếu em nói là em không hiểu lắm thì sao?” Cô giả vờ không hiểu, trái tim đập thình thịch, nhẹ giọng hỏi: “Anh Tự, anh có thể nói rõ hơn được không?”

Cô thông minh từ nhỏ, cậu không tin là cô không hiểu.

“Ý anh là,” Tịch Tự Lễ nghiêm túc nói từng chữ một: “Anh, Tịch Tự Lễ, thích em, Sở Khinh Du.”

“Anh thích em, Khinh Khinh.”

“Lần này thì em hiểu rồi chứ?”

Sở Khinh Du mím môi cười trộm, sau đó cô quay người lại, chủ động ôm cậu.

Thực ra cô đã sớm đoán ra tại sao cậu lại gọi cô là “Khinh Khinh”, tại sao trong số những cách xưng hô cô đưa ra, cậu lại chọn “anh Tự”.

Bởi vì bố nuôi gọi mẹ nuôi là “Thư Thư”, mẹ nuôi gọi bố nuôi là “anh Thận”, họ đều lấy chữ ở giữa tên của đối phương để gọi nhau.

Khi Tịch Tự Lễ ôm chặt Sở Khinh Du, cậu nghe thấy cô cười nhẹ trả lời: “Khinh Khinh thích anh Tự.”

Nói xong, cô ngẩng mặt lên, trong góc tối mờ, hai người nhìn nhau đắm đuối.

Sau đó, Sở Khinh Du nhón chân, nhanh chóng hôn nhẹ lên má anh.

“Sở Khinh Du rất, rất thích Tịch Tự Lễ.”