Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư

Chương 85: Chúc ngủ ngon




Phương Thư Mạn bỗng nhận ra thời gian trôi qua thật nhanh.

Rõ ràng cảm giác An An mới chào đời chưa được bao lâu, ngày đón con như mới hôm qua, nhưng chớp mắt mà cậu nhóc đã ba tuổi, đến tuổi đi nhà trẻ rồi.

Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn đã tham khảo một vài nhà trẻ, sau khi so sánh, họ thấy các nhà trẻ không khác nhau mấy, đều có dịch vụ trông trẻ thêm giờ, cuối cùng hai vợ chồng quyết định cho An An đến nhà trẻ gần nhà nhất.

Nhà trẻ này chỉ cách nhà khoảng một km, việc đưa đón con cũng thuận tiện hơn.

Ngày đầu tiên Tịch Tự Lễ đến nhà trẻ, Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn cùng đưa con đi.

Họ đưa con đến cửa lớp, tận mắt nhìn cô giáo dẫn con đến chỗ ngồi, chưa chờ cô giáo bảo con ngoái lại vẫy tay chào bố mẹ, Tịch Tự Lễ đã nhìn về phía cửa, chủ động giơ tay vẫy họ.

Phương Thư Mạn nhìn con trai, khóe miệng nở nụ cười nhẹ nhàng, cũng giơ tay vẫy chào con.

Sau đó Tịch Thận Trạch cũng vẫy tay chào tạm biệt con trai.

Hai vợ chồng không nán lại ngoài cửa, quay người đi ra khỏi nhà trẻ.

Trên đường đến nhà trẻ họ đã dặn dò cậu bé cẩn thận, cũng đã nói trước với con rằng tan học không thấy bố mẹ cũng đừng sợ, bố mẹ chưa đến là vì còn đang đi làm, tan làm sẽ lập tức đến đón con.

Nhưng lúc này trong lòng Phương Thư Mạn vẫn có chút lo lắng.

“Anh Thận,” Phương Thư Mạn quay mặt nhìn Tịch Thận Trạch đang khoác vai mình, khẽ hỏi: “Nếu tan học mà các bạn khác đều đã về hết, chỉ còn An An không có ai đón, con sẽ buồn và sợ không?”

Tịch Thận Trạch an ủi cô: “Con dũng cảm hơn em nghĩ, cho dù không còn bạn nào khác thì vẫn có cô giáo ở bên chăm sóc con mà, không sao đâu.”

Mặc dù an ủi Phương Thư Mạn như vậy, nhưng chiều hôm đó Tịch Thận Trạch vẫn xin nghỉ làm sớm để đón con tan học.

Không ngờ, ngoài cửa nhà trẻ lại gặp Phương Thư Mạn cũng đến đón con.

Khoảnh khắc hai người tình cờ gặp nhau đều không khỏi bật cười.

Tịch Thận Trạch tiến đến nắm tay Phương Thư Mạn, giải thích: “Anh nghĩ lại rồi, dù sao cũng là ngày đầu tiên con đi học, đúng giờ đến đón vẫn tốt hơn, nếu vì chuyện này mà con nảy sinh tâm lý chống đối đến trường thì không ổn.”

Phương Thư Mạn cũng nghĩ như vậy.

Dù sao cũng là ngày đầu tiên cậu nhóc đến trường, mọi việc phải tuần tự, ngay từ đầu đã hoãn thời gian đến đón con về nhà thì rất dễ khiến trẻ nảy sinh tâm lý chống đối việc đến trường.

“Vậy sao anh không nói với em?” Phương Thư Mạn nhẹ giọng trách anh.

Tịch Thận Trạch khẽ thở dài: “Em vốn đã không yên tâm, nếu anh còn nhắc đến chuyện này thì chẳng phải hôm nay em càng lo hơn sao, chắc hẳn cả ngày sẽ chỉ nghĩ đến việc con có hòa nhập được ở nhà trẻ không.”

Hai vợ chồng nắm tay nhau vào nhà trẻ đến lớp đón Tịch Tự Lễ.

Khi đến cửa lớp, họ thấy con trai đã sắp xếp cặp sách xong, ngoan ngoãn ngồi trên chỗ ngồi, đang nhìn ra cửa lớp.

Cô giáo thấy Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn đến bèn dịu dàng gọi tên Tịch Tự Lễ: “Tịch Tự Lễ, bố mẹ con đến đón con rồi.”

Tịch Tự Lễ lập tức ôm cặp sách chạy lại.

Cô giáo phản hồi với Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch về biểu hiện của Tịch Tự Lễ ở nhà trẻ hôm nay: “Tự Lễ rất thông minh, cũng rất được yêu mến, mọi người đều rất thích con, mặc dù hôm nay mới đến lớp này nhưng đã hòa nhập rất tốt với các bạn.”

“Cảm ơn cô giáo.” Phương Thư Mạn cười cảm ơn cô giáo, sau đó nói với Tịch Tự Lễ đang bám lấy mình: “An An, chào tạm biệt cô giáo nào.”

Tịch Tự Lễ rất ngoan ngoãn vẫy tay với cô giáo, giọng nói ngọng nghịu: “Tạm biệt cô giáo.”

Cô giáo cũng rất thích đứa trẻ thông minh lanh lợi này, đáp lại: “Hẹn gặp lại ngày mai nhé Tự Lễ.”

Ra khỏi nhà trẻ, Tịch Tự Lễ được Tịch Thận Trạch bế lên ghế sau xe, khi Tịch Thận Trạch đang thắt dây an toàn cho ghế trẻ em, Tịch Tự Lễ đột nhiên tiến lại gần, hôn lên mặt Tịch Thận Trạch một cái.

Tịch Thận Trạch ngạc nhiên đến ngẩn người, ngay lập tức cũng hôn lên má con trai một cái.

Ngồi ở phía bên kia xe, Phương Thư Mạn nhìn thấy tất cả mọi thứ, trên mặt cô tràn ngập nụ cười, trong lòng ngọt ngào không thể tả.

Hai cha con đều không nói gì nhưng hành động thân mật và yêu thương đã thay thế cho mọi lời nói.

Trên đường lái xe về nhà, Tịch Tự Lễ mở khóa cặp sách, chia sẻ với Phương Thư Mạn đang ngồi cạnh mình về những thứ mà hôm nay cậu nhận được ở trường mẫu giáo.

Đầu tiên, cậu liên tục lấy ra nhiều loại kẹo khác nhau rồi đưa hết cho Phương Thư Mạn: “Mẹ ơi, cho mẹ này.”

“Sao lại nhiều kẹo thế này?” Phương Thư Mạn ngạc nhiên hỏi: “An An, ai cho con những viên kẹo này thế?”

Tịch Tự Lễ ngoan ngoãn trả lời: “Các bạn trong lớp cho ạ.”

Cậu bé vừa chỉ vào kẹo vừa nói với Phương Thư Mạn: “Viên này là Gia Gia cho, viên này là Lâm Lâm cho, viên này là Tiểu Ngọc cho, viên này là Điềm Điềm cho…”

Phương Thư Mạn kinh ngạc quay mặt đi, qua gương chiếu hậu liếc nhìn Tịch Thận Trạch đang lái xe.

“Anh Thận.” Phương Thư Mạn ngạc nhiên hỏi, “Hồi nhỏ anh cũng được nhiều người yêu mến thế này sao?”

Tịch Thận Trạch không cảm thấy hồi nhỏ mình được nhiều người yêu mến, anh khẽ nhíu mày nhớ lại: “Cũng không hẳn.”

“Lúc đó anh không được nhiều người yêu mến đâu.” Anh cười.

Phương Thư Mạn đột nhiên nhớ ra, hồi nhỏ Tịch Thận Trạch bị những đứa trẻ khác trong trường chửi là con hoang.

Đúng lúc này, Tịch Tự Lễ lại lục trong cặp sách, lấy ra một chiếc bút chì mới: “Cái này là bạn cùng bàn tặng cho con ạ.”

“Con cũng tặng cho bạn ấy một chiếc.” Cậu nói.

Phương Thư Mạn cười khen Tịch Tự Lễ: “An An làm đúng lắm, nhận quà của người khác thì cũng phải tặng lại cho người ta.”

“Nhưng những viên kẹo đó con không tặng lại cho các bạn ăn.” Tịch Tự Lễ chủ động nói: “Mẹ ơi, ngày mai con có thể mang theo một ít đồ ăn vặt đến lớp để tặng lại các bạn không ạ?”

“Đương nhiên rồi,” Phương Thư Mạn mỉm cười hỏi: “An An muốn tặng các bạn nhỏ loại đồ ăn vặt nào?”

“Có thể là sô cô la được không ạ?” Tịch Từ Lễ hỏi.

“Được chứ.” Phương Thư Mạn dịu dàng đồng ý.

“Nhưng không được ăn nhiều sô cô la,” Cô dặn con trai: “Lát nữa bố mẹ mua xong sẽ cho vào cặp sách, ngày mai con mang đến trường chia cho từng bạn một, nếu còn thừa cũng không được ăn quá nhiều nhé?”

“Tối đa là được ăn mấy miếng ạ?” Tịch Từ Lễ hỏi rất nghiêm túc.

“Anh Thận,” Phương Thư Mạn mỉm cười nói: “Câu hỏi hóc búa này giao cho anh đấy.”

Tịch Thận Trạch trầm ngâm một lúc: “Tối đa… ba miếng nhé, không được nhiều hơn đâu.”

Tịch Từ Lễ gật đầu: “Vâng, thưa bố.”



Buổi tối sau khi ăn, đợi Tịch Thận Trạch tắm cho con trai xong thì cũng đến lúc ba người trong gia đình quây quần bên nhau. Trước kia khi chưa có con, nhiều lúc sau bữa tối là hai người họ dành thời gian xem phim. Bây giờ mỗi tối vợ chồng phải dành thời gian xem phim hoạt hình cùng con trai.

Tịch Từ Lễ rất đúng giờ, khoảng hơn chín giờ tối là buồn ngủ, mỗi lần buồn ngủ cũng không quấy khóc, tự trèo lên giường nằm, chẳng mấy chốc là ngủ say.

Sau khi Tịch Từ Lễ ngủ, Tịch Thận Trạch dựng thẳng ba thanh chắn ở ba mặt giường, đề phòng cậu nhóc ngã khỏi giường.

Hiểu rõ giờ giấc sinh hoạt của con trai, Tịch Thận Trạch biết một lúc nữa cậu sẽ không tỉnh dậy, sau khi tắt đèn trong phòng ngủ, anh khẽ khàng đóng cửa phòng rồi đi ra phòng khách.

Phương Thư Mạn đang dọn dẹp đồ chơi trên thảm phòng khách, toàn bộ là đồ Tịch Từ Lễ vừa chơi ở đây.

Tịch Thận Trạch đi tới ngồi xổm xuống, cùng Phương Thư Mạn cất đồ chơi của con trai vào hộp, sau đó hai người dựa vào nhau trên ghế sofa, cùng nhau xem một bộ phim.

Xem xong phim, Tịch Thận Trạch muốn kéo Phương Thư Mạn cùng đi tắm, trước khi vào phòng tắm, Phương Thư Mạn khẽ đẩy cửa phòng ngủ ra xem con trai đang ngủ, thấy Tịch Từ Lễ ngủ rất ngon, cô mới yên tâm cùng Tịch Thận Trạch vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Lúc đánh răng, Phương Thư Mạn lúng búng nói với Tịch Thận Trạch: “Ngày mai xem tình hình nhé? Ai về sớm thì qua đón An An.”

Tịch Thận Trạch đứng bên cạnh đánh răng cùng cô ừ một tiếng, sau đó cười khẽ bảo đảm: “Ngày mai anh thật sự sẽ không xin nghỉ sớm về nữa.”

Phương Thư Mạn khẽ hứ một tiếng, đáp lại anh: “Em cũng thế.”

Tịch Thận Trạch nói: “Em tốt nhất nên thế.”

Phương Thư Mạn học theo cách nói của anh: “Anh tốt nhất nên thế.”

Tịch Thận Trạch bị Phương Thư Mạn chọc cười, anh cúi người, nghiêng đầu lại gần định hôn cô. Phương Thư Mạn giả vờ ghét bỏ anh, cố ý lùi lại phía sau, vừa nhịn cười vừa trách móc: “Anh làm gì vậy, đánh răng cho đàng hoàng đi.”

Tịch Thận Trạch giơ tay giữ chặt gáy cô, cọ một lượt lên miệng cô như trừng phạt, bọt kem đánh răng bên khóe miệng hai người hòa vào nhau.

Đánh răng xong, Phương Thư Mạn vừa định cởi quần áo đi vào buồng tắm thì Tịch Thận Trạch đã nhanh chân hơn, không nói lời nào kéo cô vào buồng tắm.

Phương Thư Mạn nói nhỏ: “Quần áo còn chưa…”

Lời còn chưa dứt, vòi hoa sen đã bị anh bật lên.

Dòng nước ấm áp chảy xuống, tưới ướt cả hai người đang ở dưới vòi hoa sen.

Phương Thư Mạn bất lực ngửa mặt nhìn Tịch Thận Trạch, đã thế này rồi, cô cũng chẳng quan tâm quần áo có bị ướt hay không, dù sao lát nữa cũng phải thay ra để giặt.

Phương Thư Mạn giơ tay vòng qua cổ anh, vừa dùng tay ra sức kéo anh cúi đầu xuống vừa kiễng chân, sau đó đón nhận dòng nước chảy xuống, chủ động hôn lên môi anh.

Tịch Thận Trạch nhanh chóng chuyển từ phòng thủ thành tiến công, bắt đầu kiểm soát nụ hôn này.

Sau đó, tay Phương Thư Mạn ấn vào tấm kính mờ của vách ngăn buồng tắm, Tịch Thận Trạch đứng sau cô, hoàn toàn ôm trọn cô vào lòng.

Phương Thư Mạn không chịu lên tiếng, Tịch Thận Trạch dùng tay nâng cằm cô, bắt cô đang cúi đầu ngẩng mặt lên, thì thầm bên tai cô: “Em sợ gì à? Con không nghe thấy đâu.”

Vì quá kích động nên giọng anh khàn khàn mà quyến rũ, nghe như đang dụ dỗ cô phát ra tiếng.

Phương Thư Mạn thở dốc, cô dựa sát vào anh, cuối cùng vẫn không thể kiềm chế được mà rên rỉ vài tiếng yêu kiều khi gọi anh là “anh Thận”.

Sau đó Phương Thư Mạn cắn vào ngón tay của Tịch Thận Trạch, muốn nuốt lại tiếng rên vào miệng.

Tịch Thận Trạch để mặc cô cắn ngón tay của anh, dù sao thì cô cũng không thực sự cắn, anh không cảm thấy đau, chỉ thấy hơi ngứa và ẩm ướt.

Một lúc lâu sau, anh vẫn chưa chịu buông tha cho cô.

Phương Thư Mạn nũng nịu van xin một lúc lâu, Tịch Thận Trạch mới bế cô đi tắm rửa.

Đến khi họ trở về phòng ngủ thì tư thế ngủ của anh chàng Tịch Từ Lễ vẫn đang ngủ đã xoay một trăm tám mươi độ so với ban đầu.

Tịch Thận Trạch buồn cười bế con trai lên, rồi lại đặt xuống.

Sau đó Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn mỗi người nằm một bên, kẹp đứa nhỏ ở giữa.

Sau khi Tịch Thận Trạch tắt đèn, anh lại nghiêng người tới gần, hôn Phương Thư Mạn cách đứa con đang ngủ say.

Phương Thư Mạn cười khẽ, không ngần ngại đưa tay lên xoa má anh, cô dùng ngón tay nắn nhẹ vành tai anh, đáp lại anh một nụ hôn.

“Ngủ ngon.” Phương Thư Mạn nhẹ nhàng nói với Tịch Thận Trạch câu này, rồi lại tình tứ hôn nhẹ lên môi anh.

Tịch Thận Trạch cũng đáp lại cô: “Ngủ ngon.”

Anh nắm lấy tay cô, hôn nhẹ lên lòng bàn tay cô, rồi khẽ nói: “Anh yêu em.”